Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi Chương 12
Thân thể nữ nhân còn thành thật hơn ngôn từ, Nguyễn Mộ Tình không còn dính lấy Thẩm Khắc Kỷ 24/24 để ôm hôn thắm thiết nữa.

Biến hóa này, ả chưa kịp phát hiện, Thẩm Khắc Kỷ đã nhận ra.

Lúc tình cảm bọn họ ở đỉnh cao nhất, Nguyễn Mộ Tình còn chủ động thân mật hơn hắn nhiều, không có lúc nào là không làm nũng, thậm chí còn chủ động cầu hoan. Nhưng gần đây, ả không hề chủ động nữa, tuy rằng không từ chối hắn, nhưng cũng chẳng nhiệt tình như trước nữa, thậm chí, hắn nhận thấy được vài phần có lệ.

Ngay như bây giờ, dưới thân ả, nhìn như uyển chuyển thừa hoan, mặt mày lại mang theo vẻ mất kiên nhẫn không giấu nổi.

Ánh mắt Thẩm Khắc Kỷ sắc lẹm, động tác chợt thô bạo, đấu đá lung tung, hoàn toàn cậy mạnh, tay và miệng không chút thương tiếc vừa cắn vừa xoa bầu ngực trắng nõn của ả.

“Phục Lễ!” Nguyễn Mộ Tình đau đớn kêu lên.

Đúng lúc vào lúc này, một tia chớp bỗng lóe lên ngoài cửa sổ, mơ hồ chiếu sáng khuôn mặt của hắn.

Trên gương mặt Thẩm Khắc Kỷ hiện lên tầng mồ hôi mỏng, hai mắt sáng lên, tựa như nhuộm màu đỏ, đó là một loại thần sắc pha lẫn tình dục, hưng phấn, nham hiểm hung ác.

Tia chớp xẹt qua, trong phòng lại khôi phục vẻ u ám.

Nguyễn Mộ Tình sợ hãi: “Phục —— a a” tiếng thét hóa thành tiếng gọi run rẩy thống khổ.

Dần dần trong cái đau đớn ấy ả khám phá ra sự sung sướng trước nay chưa từng có, trên giường, Thẩm Khắc Kỷ vẫn giữ tính nết như cũ, ôn tồn nhẹ nhàng, nhưng ả càng thích thô bạo chút.

Trong lúc lơ đãng, trước mắt ả lại hiện lên khuôn mặt kiên định của Lưu Hồng Huy, thân hình vạm vỡ đô con, trước đây ả không ưa gì loại người rắn rỏi, cảm thấy bọn họ thô lỗ không hiểu hiểu phong tình, nhưng giờ khắc nhớ tới Lưu Hồng Huy, lại sinh ra một loại cảm giác an toàn khó có thể hình dung.

Nếu năm đó ả từ chối Lưu Hồng Huy… Rất nhanh, Nguyễn Mộ Tình đã chẳng còn lòng dạ tơ tưởng đến nam nhân khác, ả bị cuốn vào biển dục vọng đang dâng trào.

Mặt trời lên cao, Nguyễn Mộ Tình tỉnh trước, ả không ngồi dậy mà tiếp tục vùi mình trong ổ chăn ấm áp, sắp xếp lại mọi việc từ lúc xuyên qua tới giờ.

Cuộc sống bây giờ với trong tưởng tượng của ả khác nhau một trời một vực, thậm chí ả sống không bằng những kẻ bản xứ ngu ngốc kia, nghiễm nhiên biến thành con chuột bạch mà cả xã hội đòi chà đạp. Nữ chính nào xuyên qua mà không quậy đến mức hô mưa gọi gió, quyến rũ một đám hoàng đế Vương gia, làm Hoàng Hậu làm Vương phi, nhưng ả thì ngược lại.

Nguyễn Mộ Tình nhìn Thẩm Khắc Kỷ ngủ say bằng vẻ mặt khó nói, lúc gặp được hắn, ả mừng như điên, cảm thấy đây chắc chắn là ông trời đang bồi thường cho ả. Buồn cười thay ả lại túi da này lừa bịp, không hề phát hiện ra bản chất vô dụng của hắn, thậm chí đến bây giờ còn phải dựa dẫm vào ả để chuyển mình.

Một nỗi niềm không cam lòng bỗng trào dâng, sau khi Lưu Hồng Huy xuất hiện, loại cảm giác không cam lòng này tựa như cỏ dại mùa xuân, gặp gió to sóng lớn, vươn lên không ngừng.

Ả đã sớm hối hận, nhưng ả không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể căng da đầu cùng Thẩm Khắc Kỷ tiếp tục sống, chờ mong hắn tốt lên thì mình cũng sẽ ổn thôi. Nhưng Lưu Hồng Huy xuất hiện, ả thấy rõ ràng, hắn còn tình cảm với mình, ả lại có đường sống.

Nguyễn Mộ Tình cắn móng tay theo bản năng, rời khỏi Thẩm Khắc Kỷ không khó, nếu Lưu Hồng Huy nói với hắn y muốn ả, Thẩm Khắc Kỷ không dám không buông tay. Cái khó chính là làm thế nào để Lưu Hồng Huy tiếp nhận ả mà trong lòng không có khúc mắc, rốt cuộc nàng đã làm nữ nhân của kẻ khác đã vậy còn lắm tai tiếng.

“Đã bao lớn rồi, còn cắn tay.” Thẩm Khắc Kỷ mở mắt ra ôm lấy Nguyễn Mộ Tình, dịu dàng cười.

Nguyễn Mộ Tình cũng cười theo.

Nhìn đôi môi sưng đỏ của ả, tay Thẩm Khắc Kỷ khẽ vuốt ve: “Làm đau ngươi?”

Gò má Nguyễn Mộ Tình phiếm hồng, thẹn thùng quay người lại.

Thẩm Khắc Kỷ cười cười, không nói thêm gì nữa, từ phía sau ôm lấy ả nhẹ nhàng dỗ dành. Nguyễn Mộ Tình cư xử với hắn không như lúc trước, cũng do bản thân chưa đủ tốt với ả, chung quy đã trải qua nhiều chuyện không thoải mái như vậy. Có một số việc không phải cứ muốn nói là sẽ nói được, để thời gian hòa tan là biện pháp tốt nhất.

Hai người đứng dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo, rồi ăn sáng, sau đó cùng nhau đi thư phòng. Tết Thượng Tị sắp tới, đến lúc đó bên sông sẽ tổ chức khúc thủy lưu thương, ngâm thơ làm phú trợ hứng, với Thẩm Khắc Kỷ là một cơ hội tốt.

Trước đây, Nguyễn Mộ Tình cho hắn một đoạn “Cảnh sông bên hồ”, dạt dào xuân ý, tràn đầy sức sống, tình thơ ý họa kết hợp hoàn mỹ, khiến trước mắt người đọc sáng ngời.

Không đề cập đến những thứ khá, tài năng của ả thực sự khiến người ta phải bội phục, theo hắn, ủy khuất ả rồi, nghĩ vậy, chút áy náy lúc trước cũng dần dần tan biến.

Thấy Nguyễn Mộ Tình nhíu mày trầm tư, rất có vẻ đa sầu đa cảm, Thẩm Khắc Kỷ đi qua, vuốt ve khuôn mặt ả: “Chớ có ép buộc bản thân quá, nàng đã vì ta mà hy sinh nhiều rồi.”

Nguyễn Mộ Tình thâm thấy chột dạ, ả không phải đang nghĩ thơ cho Thẩm Khắc Nghỉ mà đang tính toán đường lui. Nếu muốn từ bỏ con thuyền Thẩm Khắc Kỷ này, hiển nhiên ả không thể lại hào phóng dâng tặng bảo bối trong bụng này cho hắn được nữa. Số hàng dự trữ cũng không nhiều lắm, đây là vốn liếng để ả đứng vững. Tài nữ ai mà không thích, Lưu Hồng Huy cũng không ngoại lệ, năm đó cũng chủ yếu dựa vào vài câu thơ, khiến hắn ta say mê ả, đến nay còn nhớ mãi không quên.

Nguyễn Mộ Tình ngoan ngoãn cười nói: “Cách Thượng Tị còn mấy ngày nữa thôi, ta muốn tận lực cố gắng.” tình hình bên Lưu Hồng Huy không rõ như nào, trước mắt ả vẫn phải dựa vào Thẩm Khắc Kỷ.

Trong lòng Thẩm Khắc Kỷ ấm áp.



Đảo mắt liền đến Tết Thượng Tị mùng ba tháng ba, những dịp này, người người nhà nhà đều sẽ ăn tiệc bên sông. Đặc biệt là các cô nương trẻ tuổi, ngày này đều rủ nhau trang điểm hoa hòe lộng lẫy, cố gắng được một ngày diễm áp hoa thơm cỏ lạ, tìm được một như ý lang quân.

A Ngư dẫn theo vài đứa cháu nhỏ trong nhà đến xem, hôm nay ắt sẽ có náo nhiệt để xem.

Nhìn thấy A Ngư, những người quen biết nàng đều nở nụ cười thân thiên, trong mắt phần lớn mọi người ở đây, nàng đều xứng đáng được đồng tình, gặp được kẻ bạc tình đến vậy chẳng phải quá đỗi đáng thương hay sao, tình đến ý tẫn quả thực khiến người khác phải nể trọng.

Đối mặt với thiện ý, A Ngư mỉm cười đáp lại, đối mặt không có hảo ý vui sướng khi người gặp họa, đối mặt với sự hả hê ác ý, A ngư cũng không chút do dự quay lưng lại, khiến người nói xấu hổ bỏ đi.

A Ngư có lý do, có thể tự tin quay đi.

Thẩm Khắc Kỷ cùng Nguyễn Mộ Tình không có đãi ngộ tốt như vậy, ở kinh thành Vinh Vương phủ mang danh là Vương phủ, lại chẳng có thực quyền, còn xích mích với Tạ gia, cả đời không qua lại với nhau, thậm chí còn là bên đuối lý, người có gan bỏ đá xuống giếng cũng không ít.

Thẩm Khắc Kỷ tuy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng trong không khí chanh chua khắc nghiệt cũng không kiềm được phải xanh mặt, dũng cảm lắm mới không chạy trối chết.

Mà Nguyễn Mộ Tình sau khi chịu một tràng trào phúng, hai mắt rưng rưng nói với Thẩm Khắc Kỷ rằng ả chịu không nổi nữa.

Thẩm Khắc Kỷ vạn phần thương tiếc xen lẫn áy náy, vốn dĩ hắn khuyên ả đừng tới, nhưng ả nói muốn cùng hắn cùng đối mặt với mấy lời đồn đãi vớ vẩn. Giờ phút này nàng không chịu nổi, Thẩm Khắc Kỷ cũng bất giác thất vọng, chỉ càng thương tiếc hơn, ả thân là nữ tử, tình cảnh gian nan hơn hắn gấp bội.

“Vậy nàng đi về trước đi.”

Nguyễn Mộ Tình cầm tay hắn, động viên một hồi, lúc này mới rời đi, nhưng không về biệt trang, mà nhờ Tiểu Điệp đi tìm hành tung của Lưu Hồng Huy. Tới khi ả thấy hắn, bên người còn có một mỹ nhân, nhìn dáng vẻ không phải chính thê, nhưng người xưng vẫn giữ vài phần khách khí đối với nữ nhân, bởi vì nàng ấy được Lưu Hồng Huy mang đến.

Nguyễn Mộ Tình nắm chặt khăn, ả có thể có tất cả những thứ này trong tầm tay, nhưng ả lại vứt bỏ chúng như giày rách, trên đời này điều không cam lòng nhất chính là —— ta vốn có thể có.

Trên đường đến đây, Nguyễn Mộ Tình vô tình gặp A Ngư.

A Ngư khẽ cong khóe miệng, thật khéo nha!

Trong lòng Nguyễn Mộ Tình hoảng hốt, thấp thỏm như kẻ gây chuyện còn bị bắt quả tang.

Nhưng A Ngư còn chẳng thèm liếc ả ta một cái, đan một vòng hoa thật đẹp đội lên đầu cháu gái, khiến tiểu cô nương cười như tươi như hoa xuân.

Nếu A Ngư tiến lên gây khó dễ cho ả, hiển nhiên ả sẽ rất mất hứng, nhưng ăn bơ, Nguyễn Mộ Tình cũng chẳng vui. Nghiến răng nghiến lợn, chờ xem, Tạ thị trước mặt Lưu thị cũng chả là cái thá gì.

Nguyễn Mộ Tình bỗng dâng trào ý chí chiến đấu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua.

A Ngư khẽ mỉm cười nhìn về hướng đó, âm thầm cổ vũ ả. Cần phải khiến cho màu mũ của Thẩm Khắc Kỷ không giống người thường, cũng để hắn nếm thử bị tư vị bị người bên gối phản bội.

Vốn tưởng sau khi Thẩm Khắc Kỷ bị phế truất, hai người đó sẽ lục đục. Ai mà ngờ bọn họ kia không màng thế tục không để ý tới đạo đức chân ái mà tiếp tục ân ái, chưa được bao lâu liền sụp đổ.

Lưu Hồng Huy đang mải giao du với người khác trong lúc vô tình liếc phải hình bóng cô đơn đìu hiu của Nguyễn Mộ Tình, không thể không nhắc khéo để đối phương rời đi, nhấc chân bước tới.

Hắn ta đi theo Nguyễn Mộ Tình từ xa tới một góc cực kỳ vắng vẻ, thấy ả cuối cùng cũng dừng bước, đứng trước một nhành hoa tàn, nhành hoa nhỏ này không biết đã bị kẻ nào tàn ác không biết thương hoa tiếc ngọc tàn phá rồi.

Nguyễn Mộ Tình ngồi xổm xuống, chỉ chốc lát sau đã đứng lên, nhặt một nhánh cây, thế nhưng bắt đầu đào hố ngay tại chỗ.

Lưu Hồng Huy mờ mịt nhưng vẫn kiên nhẫn xem tiếp, chỉ thấy sau khi ả đào được một cái hố nhỏ, nhặt tàn hoa rơi đầy đất để vào bên trong túi thơm, chôn vùi xuống hố.

Nhìn bả vai nữ tử nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt rơi liên tục, Lưu Hồng Huy bước qua: “Nàng đang làm cái gì thế?”

Nguyễn Mộ Tình hoảng sợ, thấy là hắn ta, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sao ngài lại ở nơi đây?”

Nữ tử ngồi xổm trên mặt đất lấm lem nước mắt, nước rơi lã chã, hai bên má hai hàng nước mắt, khiến người ta có cảm giác muốn đưa tay ra lau hộ.

Ngón tay Lưu Hồng Huy giật giật, lại tới gần thêm một bước: “Nàng chôn mấy cánh hoa này làm gì?” đọc truyện trên app tyt

“Chỉ là cảm thấy chúng nó thật đáng thương thôi.” trong mắt Nguyễn Mộ Tình lại trào ra nước mắt.

Lưu Hồng Huy: “Đáng thương?”

Nguyễn Mộ Tình rơi lệ:

“Hoa tạ hoa phi, phi mãn thiên

Hồng tiêu hương đoạn hữu thuỳ liên

Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt

Nhất bồi tịnh thổ yểm phong lưu.”

(Trích “Táng hoa từ - Tào Tuyết Cần”.)

Lưu Hồng Huy giật mình, nhìn cô nương khóc lóc trước mặt, họng như nghẹn lại: “Chỉ vài cánh hoa tàn mà khiến nàng đau lòng đến vậy sao.”

“Nhất thời cảm xúc bộc phát, để ngài chê cười rồi.” Nguyễn Mộ Tình lau nước mắt đứng lên.

Lưu Hồng Huy đang hồi tưởng về bài thơ vừa nãy, thấy ả đứng lên quá nhanh, thân mình bỗng lắc lư thật mạnh, lập tức duỗi tay đỡ lấy, cảm giác được một thân thể mềm mại mềm mại trong ngực, hương thơm lành lạnh xộc vào mũi, Lưu Hồng Huy trong lòng rung động, không khỏi nắm càng chặt tay, cúi đầu nhìn qua, lọt vào tầm mắt là một mảnh xanh tím, ánh mắt lập tức sắc bén.

Nguyễn Mộ Tình sững sờ, quơ quơ hai tay đẩy Lưu Hồng Huy ra: “Ngươi, ngươi buông ta ra.” Để ý đến ánh mắt hắn, cúi đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện hàng cúc vạt áo trước đã bung ra tự lúc, cuống quít lấy tay lên chắn, tay áo rộng.

Lưu Hồng Huy giật lấy cánh tay của ả, nhìn chằm chằm dấu vết như bị ngược đãi trong lúc hoan ái, trong mắt bốc lên hai ngọn lửa: “Hóa ra hắn đối xử với nàng như vậy!”

“Không phải chàng ý làm, là ta, là ta tự mình làm đấy.” Nguyễn Mộ Tình hoảng sợ đỏ cả mặt, dùng sức ra rút tay ra ngoài: “Ngươi mau thả ta ra, bị người ta thấy, còn ra thể thống gì!”

“Tự mình làm hả!” Lưu Hồng Huy cười lạnh một tiếng, để mặc ả giãy giụa, xắn hai ống tay ả lên, ngay sau đó kéo vạt áo nàng xuống tiếp, lộ ra non nửa phiến vai ngọc cùng yếm: “Hẳn là nàng nên giải thích xem đâm thế nào nhỉ, có thể đâm thành dáng vẻ này?” Hắn là nam nhân, sao không hiểu mấy dấu vết này tạo ra như nào, nhớ tới nữ nhân mình cầu mà không được lại bị ngược đãi như thế, đáy mắt Lưu Hồng Huy bùng lên một tia u ám.

Nguyễn Mộ Tình không đề phòng hắn thực sự sẽ cởi quần áo của mình, sững sờ, rồi mới nắm chặt cổ áo, nước mắt trào dâng, oán hận đá chân hắn: “Sao ngươi dám, sao ngươi dám làm như vậy. Dựa vào cái gì mà ta phải giải thích cho ngươi chứ, ngươi coi ta ai.”

Ý thức được bản thân thất thố Lưu Hồng Huy mím môi.

Nguyễn Mộ Tình nói nói hỏng mất khóc lớn: “Ta nào cần ngươi lo, ngươi mau thả ta ra, buông ta ra. Bị bắt gặp, bọn họ lại mắng ta là hồ ly tinh, bất luận đã xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị chửi cũng là ta, bị mắng tàn nhẫn nhất chính là ta.”

Năm ngón tay Lưu Hồng Huy cuộn tròn lại, buông nàng ra, đưa một chiếc khăn tay qua: “Đừng khóc.”

Nguyễn Mộ Tình Thút tha thút thít liếc nhìn hắn ta một cái, nhận khăn tay màu xanh đen, xoa xoa nước mắt, lau khô, chảy lại lau.

Lưu Hồng Huy xưa nay chưa từng gặp nữ nhân giỏi khóc đến vậy, nhưng không cảm thấy phiền hà, chờ ả bình phục tâm tình, mới hỏi: “Thẩm Khắc Kỷ vẫn luôn đối xử với nàng?”

Nghe vậy, Nguyễn Mộ Tình lập tức xanh cả mặt, vội lắc đầu: “Không phải, gần đây tâm tình hắn không tốt, trước kia, trước kia, hắn không có như thế, là do gần đây tâm tình không tốt, qua giai đoạn này là ổn thôi.”

Lưu Hồng Huy lại nhớ đến vài câu thơ ban nãy, trách không được ả sẽ nhìn đến vài cánh hoa tàn mà não nề: “Hắn đối xử với nàng như vậy, nàng còn muốn bao bọc hắn sao?”

Nguyễn Mộ Tình cười khổ: “Chỉ là tâm trạng hắn không tốt, hắn không phải cố ý, về sau sẽ không còn nữa.”

“Đây là vết thương đủ cả mới lẫn cũ, không phải do một lần tạo thành. Nếu như hắn không vượt qua được cửa ải này, nói không chừng có một ngày ngươi sẽ bị hắn giết chết trên giường.”

Nguyễn Mộ Tình vừa thẹn vừa bực, đỏ mặt nũng nịu: “Không cần ngươi lo, chuyện của ta không cần ngươi quản, chắc chắn Phục Lễ sẽ tốt lên, kể cả khi suốt đời này hắn không qua được, ta cũng nhận.”

Lưu Hồng Huy giận sôi máu, tầm mắt trong lúc vô tình dừng trên bộ ngực lên xuống phập phòng vì giận dữ của ả, phần chưa được vạt áo che chắn lộ ra trước mắt, để hở một mảnh yếm yên chi che chắn da thịt ngập dấu vết ân ái, thơm tho dâm mỹ, khiến người mơ màng.

Ánh mắt Lưu Hồng Huy tăm tối.

Nguyễn Mộ Tình trông theo ánh mắt hắn lại lần nữa phát hiện bản thân quần áo bất chỉnh, hét lên một tiếng sợ hãi, xoay người, tay chân luống cuống bắt đầu cài cúc.

Lưu Hồng Huy Đứng sau lưng lại nhịn không được kéo kéo nút thắt, chỉ cảm thấy bụng dưới bùng lên một ngọn lửa, vẫn luôn thiêu rực cháy, thiêu thân thể phát đau.

Nguyễn Mộ Tình đang cài nút thì đột nhiên ôm lấy từ phía sau, ả kinh ngạc hô to một tiếng, không kịp phát ra tiếng thứ hai liền bị chặn miệng, dễ dàng bị đè ngã trên cỏ. Lưu Hồng Huy tựa như một con mãnh thú đói khát, đè lên.

Mèo hoang trên cây cũng kêu hai tiếng cho tình cảnh.

Bên sông, khúc thủy lưu thương không khí nhộn nhịp, Thẩm Khắc Kỷ lấy một đoạn “Đêm sông xuân” khiến mọi người tâm tình phức tạp, thơ thì hay thật, chỉ có điều nhân phẩm thi nhân quả thực là một lời khó nói hết.

“Hay, trong thơ có họa, trong họa có thơ, thật tuyệt!” Nhưng trong mắt một vài người, há có thể vì đức mà uổng phí văn thơ, hơn nữa kỳ thật có không ít người có thể lý giải Thẩm Khắc Kỷ, tuy rằng đạo nghĩa có phần khiếm khuyết, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy ngẫm. Nam nhân nào tình nguyện chủ động tiết lộ bệnh kín kia của mình, lại có nam nhân nào mà không mê mỹ nhân, tiểu thiếp kia của Thẩm Khắc Kỷ còn là vưu vật tài mạo song toàn, không kìm lòng được cũng thể tha thứ.

Có người thứ nhất khen ngợi, liền có người thứ hai thứ ba. Không đề cập đến những điều khác, chắc chắn thơ là thơ hay, xứng đáng được tán dương.

Những người này không khỏi nhìn về phía A Ngư, rất muốn biết, đối mặt với trượng phu tài hoa hơn người như vậy, nàng có cảm giác gì nhỉ, liệu có hối hận một chút hay không?

A Ngư duy trì vẻ tươi cười, nàng đang suy nghĩ, nắp quan tài Đông Pha cư sĩ sắp không áp xuống nổi rồi.

“Vinh Vương Thế tử, xin hỏi một câu, đoạn thơ là do ngài sáng tác tại chỗ sao?” Một lời nghi vấn bỗng được cất lên.

A Ngư khẽ nhấc môi, nam tử nói ra là học trò của Lữ đại nho, tuổi còn trẻ nhưng đã có danh tiếng trên văn đàn, thay Lữ đại nho cùng nhau cân nhắc đoạn bị “Bỏ sót” của tập thơ.

Hai tay Thẩm Khắc Kỷ sau lưng không khỏi run lên, khuôn cật lực giữ vẻ bình tĩnh, đáy mắt hơi lộ ra vẻ không vui: “Lời của này Lữ công tử có ý gì?”

“Chính là, Lữ Lão Thất, ngươi đây chẳng phải biết rõ còn cố hỏi sao!” Thanh niên tài hoa áo tím bị Thẩm Khắc Kỷ chinh phục bất mãn nhìn Lữ Thất Lang. Bọn họ sớm đã có hứa hẹn từ trước, chỉ biết dùng tác phẩm của mình, làm không được liền tự phạt ba ly.

Lữ Thất Lang có nét mặt đoan trang, sau khi nhận được tập thơ từ chỗ tổ phụ, hắn kích động đến nỗi mất ăn mất ngủ, ngày đêm đọc thơ, không khỏi rơi lệ. Nếu không phải triều đại thay đổi liên tục, vài lần đốt sách chôn nho, quyển sách có một không hai như vậy sao lại bị chôn vùi dưới đất, đáng tiếc thay vị tác giả tài hoa đến kinh ngạc như vậy lại không để thế nhân biết được.

Vừa nghe liền thấy được vài câu thơ quen thuộc, càng về sau càng thấy nhiều, Lữ Thất Lang ngây người.

Nửa năm nay, Thẩm Khắc Kỷ mới xuất hiện trên văn đàn, đồng thời, danh tiếng vị thiếp thất kia cũng được truyền xa. Tuy nhân phẩm bọn họ trơ trẽn, nhưng Lữ Thất Lang cũng phải thừa nhận hai người có tài, còn tự hỏi có phải do thay đổi quá đột ngột hay không mà ngộ đạo, đả thông quan khiếu. Nhìn chung trong lịch sử, cuộc đời thi nhân vĩ đại đều từng trải qua bao thăng trầm.

Mãi đến khi hắn tìm thấy trong quyển sách những tác phẩm của Thẩm Khắc Kỷ cùng Nguyễn di nương, mới chợt bừng tỉnh. Nếu nói những bài thơ hoàn chỉnh ấy là đối phương cố ý đi chăng nữa, nhưng đây lại chỉ có một hai câu thơ thì giải thích như nào. Hai người Thẩm Khắc Kỷ cũng chỉ có thể rặn ra một hai câu, hỏi lại thì nói là cảm xúc bất ngờ ập đến, không có phần sau.

Miệng đầy dối trá, rõ ràng là bọn họ nhặt được quyển sách cổ không biết từ đâu ra, mặt dày vô sỉ chiếm làm của riêng. Lường trước được Thẩm Khắc Kỷ sẽ không bỏ qua dịp tết Thượng Tị để nổi danh, hắn đã chuẩn bị mà đến, chỉ vạch trần bộ mặt ghê tởm ngay tại chỗ, hắn phải trả lại công lý cho tác giả, diệt trừ kẻ văn nhã bại hoại.

Hai mắt Lữ Thất Lang nhìn chằm chằm Thẩm Khắc Kỷ: “Vinh Vương Thế tử, thật trùng hợp, đoạn “Đêm sông xuân” này, 10 ngày trước ta may mắn được đọc qua, còn may mắn biết được câu thơ thứ hai tương ứng với nó: “Lưỡng lưỡng quy hồng…”

Lữ Thất Lang cao giọng đọc, lại móc ra từ trong ngực một quyển số chính tay y chép lại, thuần thục lật đến trang “Huệ Sùng: Xuân giang vãn cảnh” kỳ 2, đưa cho bạn bè bên cạnh.

Mọi người xung quanh không hẹn mà cùng nghiêng đầu qua xem, lập tức kinh nghi nhìn Thẩm Khắc Kỷ.

Đôi mắt Thẩm Khắc Kỷ trợn lên, đồng tử lại chợt co chặt, trong phút chốc gương mặt như bị trút hết huyết sắc, Lữ Thất Lang đang nói cái gì, hắn, sao hắn không còn nghe rõ nữa. Hắn chỉ cảm thấy bên tai rung lên ầm ầm, trong đầu trống rỗng.

“Có phải vô tình rò rỉ ra bên ngoài hay không?” Người đã từng bị tài hoa của Thẩm Khắc Kỷ chinh phục khẽ bênh vực một câu, làm thơ tại chỗ thực sự không dễ, cho nên rất nhiều lúc nói là làm thơ tại chỗ, thật ra đều đã được chuẩn bị tốt cả rồi, chỉ cần là tự mình viết sẽ không ảnh hưởng toàn cục.

Một người chỉ vào cuốn sách và hét lên: “Các ngươi xem, mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết lại thua mai một đoạn hương.” Đây cũng là tác phẩm của Thẩm Khắc Kỷ, lúc ấy hắn chỉ làm ra một câu này.

Người này liền đọc ra một câu trước đó.

Lúc này, người nói đỡ cho Thẩm Khắc Kỷ cũng ngơ ngẩn.

“Câu này, câu này, mãn viên xuân sắc quan không được…”

Một câu rồi lại một câu, mấy câu thơ hồi trước Thẩm Khắc Kỷ cùng Nguyễn Mộ Tình “làm” đều bị đọc lên, kèm theo còn có bài thơ hoàn chỉnh và tên tác giả, như là “Thu sơn ngụ” “Hoa mai” cũng bị tìm ra.

Nếu chỉ có bài thơ hoàn chỉnh, còn có thể miễn cưỡng lý luận một tí. Nhưng những bài thơ dở dang kia lại được hoàn thành trước mặt mọi người, thiên y vô phùng hồn nhiên thiên thành, mọi người ngồi đây đều am hiểu kinh thư, trong lòng đã có kết luận.

Hết bài thơ này đến bài thơ khác xuất hiện, vẻ mặt của Thẩm Khắc Kỷ không biết vặn vẹo vì sợ hãi hay kinh ngạc, trán đầy mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt, cả người run rẩy, như giống như rơi xuống hầm băng lạnh thấu xương.

Vẻ mặt Lữ Thất Lang nghiêm khắc: “Quyển sách này do một vị nghĩa sĩ giấu tên quyên tặng, hắn nói đây là quyển sách cổ bị hỏng mà hắn tình cờ có được, không đành lòng để tác phẩm xuất sắc như vậy thất truyền, cho nên hy vọng tổ phụ ta cùng Phương đại nho, Khổng đại nho, tam lão có thể hỗ trợ bổ sung câu từ còn thiếu, sau đó xuất bản mở rộng, lưu danh muôn đời.

Thẩm Khắc Kỷ, uổng cho cái tiếng học giả của ngươi, ăn cắp tác phẩm của người khác thành của mình, còn công khai lừa đời lấy tiếng, quả thực là có nhục văn nhã!”

Thẩm Khắc Kỷ bị vạn người dõi theo mạch máu như muốn trướng vỡ ra, trái tim bị nỗi sợ hãi bóp chặt, 3000 sợi tóc dựng đứng lên, bị nỗi sợ hãi bóp chặt, tiếng nghị luận ồn ào biến thành mũi tên sắc bén, đâm thẳng vào trái tim hắn.

“Bảo sao đột nhiên thông suốt, trước kia hắn chỉ có chút tài văn chương, nhưng cũng không lợi hại đến vậy, ra là nhặt được quyển sách cổ kia.”

“Trách không được phong cách thường xuyên thay đổi đến vậy, uyển chuyển hào phóng lại còn duyên dáng đến lạ.”

“Ta còn tự hỏi kẻ có nhân phẩm kém như thế sao có thể nghĩ ra thơ ca hay đến vậy!”

“Trước đây lừa hôn, bây giờ lừa danh, chậc chậc chậc!”

“…”

“Vậy cái người tên Tô Thức kia là ai, thật tài hòa, còn có Lý Bạch Đỗ Phủ, tài cao bát đẩu như thế, nghiễm nhiên chưa từng nghe danh.”

“Ta thích thơ Vương Duy hơn.”



Đề tài có phần chệch hướng.

Sức hút của đại thi nhân xem ra còn hơn “Drama”.

May mắn, vẫn là có người thích bát quái, lại lái câu chuyện trở về, cười hì hì nhìn Thẩm Khắc Kỷ mặt xám như tro tàn: “Vinh Vương Thế tử, ngươi tìm được quyển sách cổ này ở đâu vậy? Ta cũng thử đi tìm xem, có khi cũng có thể trở thành đại tài tử quang diệu môn.”

Những người vì thơ ca mà có ấn tượng tốt hơn với hắn, giờ khắc này phản cảm gấp bội bùng nổ, bọn họ thế mà sùng bái một vị văn tặc, khiến người ta buồn nôn.

“Vinh Vương Thế tử thật hào phóng, cư nhiên mang theo tiểu thiếp xinh đẹp cùng nhau làm rạng danh cho mình, thật sự quá thú vị!”

“Suy đồi đạo đức, nhân tính bại hoại!”



“Ha! Kẻ không biết xấu hổ.” thanh niên áo tím đứng bên cạnh Thẩm Khắc Kỷ, vốn ngưỡng mộ tài hoa lại đây để kết giao, nhưng giờ đây lại cảm thấy thật ghê tởm như dẫm phải đống phân, trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt về phía Thẩm Khắc Kỷ đang mất hồn mất vía, xoay người rời đi, sợ chậm một bước liền lây dính phải thứ đồ dơ gì đó.

Một ngụm nước bọt này trở thành cọng rơm cuối cùng đối với Thẩm Khắc Kỷ, ngực hắn đau nhức một trận, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, rồi lao thẳng xuống dòng sông lạnh giá.

“Thế tử!” gã sai vặt Thanh Trúc sợ tới mức hồn phi phách tán nhảy vào trong nước cứu người.

Thẩm Khắc Kỷ ướt đẫm được vớt lên, hắn tỉnh dậy vì lạnh, mắt nhắm lại và run bần bật, mỗi một khúc xương trên người đều đang run rẩy, nhìn không thấy, thính giác càng trở nên nhạy bén, những lời khinh thường cười nhạo chung quanh xông vào lỗ tai.

Đắc tội học giả khắp thiên hạ, văn nhân mắng chửi người là sắc bén nhất, lúc này đây, hắn không bao giờ có thể xoay người, vị trí Thế tử cũng không giữ nổi nữa, hắn tiêu rồi, hoàn toàn tiêu đời rồi.

Thẩm Khắc Kỷ Thất hồn lạc phách bị người Vinh Vương phủ nâng lên đưa đi, như bị ma xui quỷ khiến, đôi mắt Thẩm Khắc Kỷ bỗng mở ra, đối diện với ánh mắt châm chọc của A Ngư.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Thẩm Khắc Kỷ suýt nữa ngừng đập, sắc mặt hoảng sợ như gặp được quỷ, đột nhiên nhắm mắt lại.

A Ngư rũ mi mắt, che đi ý cười nồng đậm nơi đáy mắt, không tìm đường chết sẽ không chết. Thời trẻ còn tính là có thể diện, mời được vài năm, liền trở nên mặt dày vô sỉ đến vậy.

“May mắn thay các ngươi đã sớm hòa li.” nữ quyến thân thiết với Tạ Uyển Dư đi cùng vui vẻ nói, nếu hòa li muộn một chút, không chừng còn bị người ta nói cái gì mà phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi từng người chịu.

A Ngư cười cười, thoáng nhìn Lưu Hồng Huy bước tới từ xa.

Lưu Hồng Huy đã nhìn một đám người tụ tập này từ xa, nghị luận sôi nổi, dường như có việc, đến gần kéo từng người để hỏi.

Đối phương tường thuật lại sinh động như thật: “Thẩm Khắc Kỷ đạo văn bị Lữ Thất Lang vạch trần trực tiếp, hết thảy mấy bài thơ hắn cùng vị tiểu thiếp kia làm đều là thơ của người khác, hai người này cũng quá không biết xấu hổ.”

“Tất cả những bài thơ ấy, người khác?”

“Cũng không phải tất cả của cùng một người, đều trong một quyển sách cổ, lọt vào tay Lữ Thất Lang, thơ trong đó đều thật kinh người…”

Lưu Hồng Huy nhanh chóng đến chỗ Lữ Thất Lang, giật lấy cuốn sách vốn được đám văn nhân coi là bảo bối kia.

“A, ngươi làm…” Thấy rõ mặt Lưu Hồng Huy, người bị cướp sách không chút tiền đồ mà tự nuốt chữ còn lại xuống hỏng, Lưu gia quyền binh thông thiên, ai dám động vô mũi nhọn này.

Quyển sách thật dày, Lưu Hồng Huy lật mấy trang đã không kiên nhẫn: “Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên, có câu thơ này hay không?”

Lữ Thất Lang đứng bên nghi hoặc nhíu mày, nói: “Táng Hoa Từ.”

Lưu Hồng Huy: “Trang nào?”

Lữ Thất Lang lật đến trang kia.

Lưu Hồng Huy đảo mắt qua, tìm được hai câu thơ muốn tìm, còn tìm được câu trước đó “Phong đao sương kiếm nghiêm tương bức”, ánh mắt sắc bén như chim ưng dừng trên phần ký tên.

“Tào Tuyết Cần!” Hắn liếm liếm khóe miệng, tức giận cười to.

Nguyễn Mộ Tình đang ngồi trên xe ngựa chạy về biệt trang bỗng vô cớ rùng mình, ả che ngực, nơi này tim cứ bùm bùm không ngừng, hồi tưởng lại một màn ban nãy, một trận miệng đắng lưỡi khô.

Thiếu chút nữa ả liền không giữ mình được mà để Lưu Hồng Huy động thủ, may mắn, may mắn, bản thân còn sót lại một tia lý trí. Nam nhân đều là kẻ phạm tiện, càng dễ dàng có được càng không quý trọng.

Lưu Hồng Huy có thể dừng tay dưới tình huống, có thể thấy được phần thiệt tình với ả. Hắn nói sẽ đề cập với Thẩm Khắc Kỷ rằng hắn muốn mình, ả thề sống chết không từ chối.

Lúc chọc ghẹo mình, Lưu Hồng Huy hy vọng ả là dâm phụ đứng núi này trông núi nọ, tuy nhiên sau này nhớ lại sẽ như cục tức kẹt ở hầu. Ả đã ngã đè một cái thật mạnh lên người Thẩm Khắc Kỷ, lúc này đây ngàn vạn lần không thể qua loa đại khái.

Tính toán kỹ lưỡng một hồi, Nguyễn Mộ Tình đã trông thấy đường ra sáng trước phía trước, hiểu ý cười.

Một hồi về đến biệt trang, Nguyễn Mộ Tình liền phân phó Tiểu Điệp chuẩn bị nước tắm gội, Tiểu Điệp kinh hãi.

Nguyễn Mộ Tình liếc nhìn con nhỏ một cái, nhát gan, ả chưa sợ nó đã sợ cái gì.

Tiểu Điệp không dám giải thích chứ đừng nói khuyên bảo, mệnh lệnh của cô nương là lớn nhất, đi xuống lấy nước, nước ấm, Tiểu Điệp ở lại hầu hạ Nguyễn Mộ Tình tắm gội.

Tiểu Điệp mở to mắt cũng không dám nhìn kỹ dấu vết trên người nàng.

Ngâm mình trong nước ẩm, đau đớn cứ dâng lên từng đợt, Nguyễn Mộ Tình hừ hừ, dấu vết này, có một phần là ả cố tình tạo ra, Thẩm Khắc Kỷ tuy rằng thô bạo, nhưng cũng không tới mức ngược đãi.

“Thế tử!”

Giọng nói nha hoàn lộ ra vẻ kinh hoàng.

“Đùng” một tiếng, cửa phòng bị đá tung ra từ bên ngoài, cuốn theo cơn cuồng phong dữ dội.

Nguyễn Mộ Tình đang nhắm mắt dưỡng thần cả kinh mở bừng mắt, liền thấy Thẩm Khắc Kỷ xông vào, đó là một khuôn mặt căm hận cuồng nộ tới cực độ, dữ tợn vặn vẹo.
Chương kế tiếp