Nước Ga Có Vị Muối

Chương 17
Editor: Yue Yue

Mà Tả Vu Hàng, cậu lẳng lặng nhìn về phía căng tin, mặt mày nhăn lại, không hề giãn ra.

Có lẽ, khi Tả Vu Hàng đưa tấm thẻ cơm kia, cậu đã sớm không nghĩ đến việc lợi dụng hay không lợi dụng, một giây kia, trong lòng chỉ nghĩ đến Hứa Nguyện.

Ngay từ đầu đã định phải dây dưa không rõ ràng.

Lại gần

"Chỉ cần có một chút cơ hội, tôi liền không khống chế được nội tâm của mình, muốn có cậu."

*

Sau khi học bù 1 tuần, trường bắt đầu kỳ nghỉ đông vỏn vẹn 14 ngày.

Ban đầu các bạn cùng lớp liên tục than khóc, nhưng dưới những lời nói của lão Cao, họ lại bắt đầu cảm thấy may mắn.

"Các em đều cho rằng nghỉ lễ hai tuần là ít hả? Vậy thì các em không biết tình hình của mấy trường khác rồi, có nghỉ cũng chỉ được nghỉ một tuần thôi! Các em may mắn lắm rồi đấy. Hãy suy nghĩ về cuộc sống tốt đẹp sau khi tốt nghiệp, bây giờ khổ một chút cũng là vì tương lai.”

Vì vậy, cuối cùng các học sinh dùng vali của họ để đóng gói một đống bài tập, về nhà ăn mừng năm mới.

Sau khi Hứa Nguyện về nhà, việc đầu tiên là vội vã trở lại phòng ngủ để lấy điện thoại di động, sau đó bật nguồn.

"Ting ting ~" vừa mở phần mềm trò chuyện, âm thanh đặc biệt bắt đầu vang lên không ngừng.

[Lê Hiểu: Tiểu Nguyện, có online không?]

[Lê Hiểu: Gọi Tiểu Nguyện! Gọi Tiểu Nguyện!]

[Lê Hiểu: Hình như các cậu còn chưa được nghỉ...]

[Lê Hiểu: Ngại quá!]

Thấy Lê Hiểu liên tục gửi bốn tin nhắn trong hộp thoại, thời gian là đêm qua, mặt Hứa Nguyện đầy vạch đen, tay gõ màn hình.

[Ước một điều đi: Tớ đã trở lại rồi đây!]

"Cô nhóc này, có chuyện gì mà vội vàng tìm mình như vậy nhỉ?"

Xem tin nhắn mà Lê Hiểu gửi, hình như là có chuyện lớn gì đó muốn nói, Hứa Nguyện bèn mở danh bạ gọi đến điện thoại bàn nhà cô ấy.

Tuy nhiên, một phút sau vẫn không có ai trả lời.

"Chuyện gì thế?" Cô lắc đầu, không quá quan tâm.

Đối với việc Lê Hiểu thỉnh thoảng bị mất liên lạc, Hứa Nguyện đã quen rồi.

[Tin tức mới: Lời mời kết bạn]

Lê Hiểu không trả lời tin nhắn, nhưng trên thanh thông báo bạn tốt lại nhảy ra một người xa lạ yêu cầu kết bạn, nickname là Nam Phong Quá Cảnh, ghi chú là cô bé lớp 10.

Hứa Nguyện đọc tin nhắn, chần chừ một giây, cuối cùng vẫn chấp nhận.

[Ước một điều đi: Hello, em là?]

[Nam Phong Quá Cảnh: Chào đàn chị ạ, em là Giang Nam Phong.]

Nhìn thấy tin nhắn này của đối phương, cô ngẩn người một chút.

Bởi vì cô đã nghe thấy cái tên Giang Nam Phong này vài lần từ mấy nam sinh trong lớp, còn có thân phận cô ấy - bạn gái cũ của Tả Vu Hàng.

Hứa Nguyện bỗng nhiên nhớ ra, ngày đó ở sân bóng rổ cô nhìn thấy một em gái khoá dưới rất quen mặt, chẳng phải chính là cô ấy sao!

Bên tai vẫn còn lời Thẩm Khinh nói lúc trước: “Em gái khoá dưới kia cũng không hề muốn chia tay với cậu ấy, ngày nào cũng đi theo cậu ấy, quả thực là một lòng một dạ.”

Cô bỗng nhiên hiểu ra tại sao khi đó Tả Vu Hàng đột nhiên lại bảo mình giúp cậu lấy cơm.

Cho nên cậu ấy mượn mình làm cho em gái khoá dưới hết hy vọng?

Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Nguyện không biết mình nên có cảm xúc như thế nào, nên phẫn nộ sao? Hay là buồn?

[Nam Phong Quá Cảnh: Đàn chị, ngày hôm đó là chị phải không? Ở cửa căng tin ấy.]

Giang Nam Phong dành hết sự chú ý cho Tả Vu Hàng nên tất nhiên sẽ nhìn thấy Hứa Nguyện, chỉ là cô ấy cũng không tức giận hay ghen tuông.

[Ước một điều đi: Là chị.]

[Nam Phong Quá Cảnh: Có người nói, em và mối tình đầu của đàn anh rất giống nhau.]

[Nam Phong Quá Cảnh: Nhưng em biết người đó không phải đàn chị.]

Hứa Nguyện nhíu mày nhìn tin nhắn trên màn hình, cô nhất thời không rõ Giang Nam Phong có ý gì.

Không có cảnh tượng bạn gái cũ đến gây chiến với đối tượng "mập mờ" hiện tại.

[Ước một điều đi: Ai nói với em thế?]

Nói đến mối tình đầu của Tả Vu Hàng, Hứa Nguyện nghĩ ngay đến Vệ Ngưng lúc mới gặp, đôi mắt phượng cười đẹp cực kỳ.

[Nam Phong Quá Cảnh: Người truyền ra tin tức này, không phải là muốn em chia tay sao?]

[Nam Phong Quá Cảnh: Cho nên, hiện tại cô ấy hẳn là rất vui vẻ.]

Hảo cảm và yêu thích thời thanh xuân luôn được gộp lại làm một mà nói, nhưng thật ra Giang Nam Phong cũng không say mê Tả Vu Hàng như mọi người nghĩ.

Cô ấy cùng lắm chỉ muốn xem xem mối tình đầu kia là ai, cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai truyền lời này cho mình.

Dùng phương pháp thế này, quá ghê tởm.

Hứa Nguyện bỗng nhiên cảm thấy em gái khoá dưới này thật ra đã hiểu hết từ lâu, đã sớm rút ra khỏi vũng bùn tình yêu này.

[Nam Phong Quá Cảnh: Đàn chị, bỗng nhiên em hiểu được,]

[ Nam Phong Quá Cảnh: Có vài người, quả nhiên là không thể thích.]

[Ước một điều đi: Được rồi.]

Lời mà cô ấy gửi tới trông rất quen, tựa như hôm đổi phòng học đó Thẩm Khinh nói với cô: Hứa Nguyện, nhất định đừng thích cậu ấy.

“Có vài người” là ai? “Cậu ấy” là ai?

Đều là cùng một người mà thôi.

*

Thật ra, nếu như không phải nhờ Lâm Thâm Thâm, có lẽ Hứa Nguyện cũng không có cơ hội tiếp xúc với Vệ Ngưng!

Kỳ nghỉ ngắn ngủi mười bốn ngày, mỗi ngày vẫn phải dành ra hai giờ đi học thêm.

Nơi Hứa Nguyện và bạn cùng phòng học thêm nằm trong một tiểu khu, giáo viên là một người họ hàng thân thiết của Lâm Thâm Thâm, dạy toán cấp 3.

“Các cậu đến sớm thế!” Hứa Nguyện leo lên ba tầng lầu, cửa nhà giáo viên khép hờ, cô thuận tay kéo ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bốn cô gái ngồi trên bàn tròn bên trong.

Lớp học thêm có thêm một người, là một cô gái tóc ngắn, mặc áo T-shirt màu trắng đơn giản, bởi vì quay lưng lại với cửa nên Hứa Nguyện không nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.

“Đúng vậy!” Lâm Thâm Thâm cười gật gật đầu, sau đó giới thiệu với Hứa Nguyện: “Đây là Vệ Ngưng, chắc là cậu biết cậu ấy, học lớp bên cạnh lớp chúng ta.”
Chương kế tiếp