Quỷ Đồng Tử Thiên Y

Chương 43: Quyển 1 - Ngô Thiên lại xuất hiện
Trong viện y học, bầu trời xám xịt lại càng âm u hơn. Dưới loại ngột ngạt này, toàn bộ học viện đều rơi vào trong sự yên tĩnh kỳ lạ.

Thường thì các sinh viên đại học cũng khoảng hai mươi tuổi, nên trong học viện căn bản không bao giờ có thể hoàn toàn yên tĩnh được. Nhưng hiện tại trong viện y học lại hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót cũng không có.

Hơn nữa trong sân trường căn bản không thấy bóng dáng của bất cứ một ai.

Không có ai biết những sinh viên trong viện y học đang làm gì, cũng không có ai biết hiện tại toàn bộ viện y học đã bị một cái bút tiên không có người đưa khống chế.

Tuy rằng toàn bộ viện y học vẫn nằm chình ình ở đó, tuy nhiên dường như đã bị người đời quên lãng, thậm chí ngay cả anh chuyển phát nhanh cũng không thấy tới giao cho viện y học.

Thế nhưng bên ngoài viện y học vẫn là ánh mặt trời chiếu khắp, tiếng người ồn ào. Tuy rằng chỉ cách một bức tường lại như hai thế giới, bên ngoài tường là thế giới người sống, còn bên trong tường lại là thiên đường người chết.

Trong viện y học đã không phân rõ ngày hay đêm, nhưng luôn có một cái bóng nghiêng ngả đi lại chầm chậm trong khu ký túc xá, bước chân tập tễnh kia dù nhìn thế nào cũng giống một ông lão đang cúi đầu.

Nhưng nếu có ai ở đây nhìn cẩn thận thì sẽ phát hiện người được gọi là ông lão này khi bước đi thì chân không hề giẫm lên đất, mỗi bước chân của ông ta đều cách mặt đất chưa đến một xen-ti-mét.

Chỉ là khi cái người nhìn như một ông lão này ngẩng đầu lên, lại có thể nhìn ra một gương mặt như tranh vẽ. Nếu Tiêu Triết có ở đây, cô nhất định sẽ nhận ra gương mặt nổi bật này chính là khuôn mặt của Ngô Thiên. Thế nhưng, không phải thi thể nam xinh đẹp này đã thất bại và bị diệt trong tay Mai Trường Ca rồi ư?

Hiện tại căn bản chẳng có ai có thể giải thích được vấn đề này, hơn nữa cho dù là Mai Trường Ca hay Tiêu Triết thì đều không có ở đây. Mà giờ này khắc này, tuy rằng Ngô Thiên vẫn còn treo gương mặt đàn ông xinh đẹp kia, nhưng trên khuôn mặt đó lại mang theo vài phần già nua. Anh ta nhanh chóng vào trong ký túc xá, tùy tiện đẩy một phòng ra. Đây là một căn phòng trong ký túc xá nữ, tám thiếu nữ bên trong nên có sức sống thanh xuân lại đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ tái nhợt như tờ giấy.

Trên mặt Ngô Thiên lộ ra một nụ cười mỉm tàn nhẫn, sau đó anh ta đi tới trước giường một cô gái rồi nâng ngón tay lạnh lẽo tàn tạ của mình lên, nhẹ nhàng di chuyển đầu cô gái, sau đó dùng miệng mình áp thẳng vào miệng cô gái, ra sức hút một cái. Vì thế một luồng sinh khí mà người bình thường tuyệt đối không thấy được bị Ngô Thiên hút vào miệng từ trong miệng của cô gái, mà khi luồng sinh khí này nhanh chóng trôi đi thì làn da nhẵn nhụi của cô gái kia lại dần dần trở nên chảy xệ. Hơn nữa trên khuôn mặt căng bóng kia lại xuất hiện nếp nhăn, mà mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa cũng từ từ hiện ra màu hoa râm.

Khi cô gái này cuối cùng cũng biến thành một bà lão, cái lưng vốn còng xuống của Ngô Thiên như được thẳng lên một chút. Sau đó Ngô Thiên lại tiếp tục làm như vậy với người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư…

Tận đến khi tám cô gái trong phòng ký túc xá đều biến thành bà lão đầu bạc, lúc này Ngô Thiên mới hài lòng mà đi ra ngoài. Nhưng anh ta không hề đi xa, chỉ khoanh chân ngồi ở hành lang ký túc xá, sau đó khép hờ hai mắt rồi tiến hành dung hợp sinh khí mà anh ta vừa hút vào trong cơ thể với cái thân thể đã chết từ lâu này!
Chương kế tiếp