Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 13: Một trong một trăm bốn mươi tư ngàn người (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nữ chủ nhân của ngôi nhà có hơi bức bách, cô cố gắng giữ nụ cười trên môi, có vậy mới không khiến mình trở nên gượng gạo giật gấu vá vai. Người con trai tóc xoăn ngồi đối diện cô vẫn đang nhếch miệng cười ngây ngô. Người này là bạn của Hoắc Lan Hề, đương nhiên cũng là bạn của cô. Nhưng lúc này, người trẻ tuổi đang nằm ghé vào bên cửa sổ kia lại tỏ ra hết sức kỳ quái, cậu ta nghiêng đầu, cơ thể cuộn lại, gương mặt rất thanh tú, dáng người lại mảnh mai vô cùng, tựa như chỉ đắp những miếng thịt mỏng dính lên khung xương, khiến cho cái áo sơ-mi vốn thuộc về thiếu tá không quân kia trở nên rộng thùng thình.

Hoắc Lan Hề ném người thanh niên này tới đây thì lập tức tới trung tâm huấn luyện bay, đi suốt ba ngày còn chưa về, căn nhà chỉ còn lại Cận Á và hai tên hoàn toàn không thể coi là đàn ông trưởng thành sớm chiều đối mặt. Đương nhiên Cận Á vẫn còn nhớ rõ chồng chưa cưới của mình mang một trong hai người bọn họ về nhà thế nào – Hoắc Lan Hề bế cậu ta như bế cô dâu, còn cậu ta thì nhắm mắt cuộn tròn trong ngực hắn.

Ngay khi bọn họ vừa vào cửa, con chó bự Thiểm Linh luôn ân cần hồ hởi ngay khi thấy chủ cũng tỏ ra khác hẳn thường ngày. Nó sủa liên tục về phía chàng trai trong ngực Hoắc Lan Hề, nhe hàm răng trắng ởn, thể hiện tư thế thù địch muốn cắn xé ăn tươi nuốt sống đối phương, sau đó lại tức giận lùi về trong tiếng trách mắng lạnh lùng của Hoắc Lan Hề.

“Chỗ này của cô rộng quá, khéo đủ cho cả một đơn vị bộ đội không quân ở đấy.” Không ngừng nhét thịt cuốn nấm vào miệng, Phí Lý Mang vừa vui vẻ phấn chấn, ngây ngất chóp chép vừa hàm hồ nói với người phụ nữ trước mặt mình, “Đừng lo… bị bọn tôi quấy rầy, bọn tôi không ở đây lâu đâu. Vì trận đấu giữa Hoắc Lan Hề và thằng người máy kia sắp đến nên Cận Tân mới không tới làm phiền, nhưng chắc chắn thằng nhãi đó sẽ không dễ chấp nhận thất thế vậy đâu…”

Cận Á lơ đãng ậm ừ với Phí Lý Mang, đôi mắt lại vẫn không rời khỏi Lang xuyên. Chàng trai nằm bên cửa sổ không ý thức được có người đang nhìn mình, vẫn chuyên chú vặn vẹo món đồ chơi trong tay. Ba ngày vừa qua, người này nếu không phải gục đầu ngủ thì đều lủi thủi một mình như thế, không nói câu nào với người ngoài, ăn gì cũng chỉ dùng tay bốc, có lần Phí Lý Mang thử nhét cái dĩa vào tay cậu, nhưng cậu lại lập tức cáu giận ném nó vào mặt đối phương, đồng thời la lớn lên nghe rất quái đản.

Nhưng không ai có thể ngang ngược chỉ trích hành vi vừa thô lỗ vừa đần độn này. Cận Á đã nghe Phí Lý Mang đề cập một chút đến chuyện thí nghiệm gene, cô thương cảm cho những gì cậu gặp phải, con người đáng thương này đã bị giam dưới lòng đất hơn một trăm năm, cũng sâu sắc hiểu rằng bây giờ chàng trai này vẫn chưa nhận thức được mình là một con người.

Cận Á nhận ra, Lang Xuyên đã lục tìm hết toàn bộ huân chương danh dự của Hoắc Lan Hề ra, gom lại trong tay. Các loại huân chương, huy chương chiến đấu của lực lượng phòng không, bằng tuyên dương thành tích xuất sắc nhiều không đếm xuể, nhưng Hoắc Lan Hề chẳng mảy may quan tâm, nếu không phải Cận Á luôn cẩn thận cất kỹ thì những thứ đó chắc chắn đã biến thành đồ chơi của Thiểm Linh.

Cậu chăm chú ngắm nhìn chúng dưới ánh mặt trời, bỗng há mồm cắn một miếng, thấy không cắn được thì nhếch miệng cười rộ lên, gương mặt ngây thơ quyến rũ.

Trên mỗi một tấm huân chương đều có khắc một con đại bàng đang sải cánh, lẫm liệt oai phong, sống động như thật, như thể đang kêu gọi mọi người bay lên bầu trời cùng nó.

Bệ cửa sổ hướng về phía Mặt Trời phủ đầy hoa clematis*. Búp hoa đầy đặn xinh đẹp, thoáng cái đã theo gió thổi mà ghé vào nhà, một bông hoa màu đỏ tươi nhô lên, khuôn mặt trắng nõn của chàng trai chìm trong một chùm bóng hoa, tựa như được bút lông mềm khẽ khàng vẽ lên, những đường nét trên khuôn mặt thanh tú bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.

845a8e22f2eb6baa936996d56fdf3bbf

Khiến cho gương mặt cậu đẹp đến nao lòng.

Đó là một buổi chiều yên ả, gió biển chầm chậm thổi đến, những bông hoa ngan ngát tỏa hương, nhưng một cảm giác kỳ lạ lại bao phủ cô gái này. Vẻ mặt đầy ám ảnh và khao khát của Lang Xuyên làm Cận Á cảm thấy bất an không rõ lý do.

“Sao cậu ấy… sao có thể…”

“Sao cậu ta có thể đẹp trai như vậy, đúng không?” Không nhận ra sự rối ren của nữ chủ nhân căn nhà này, Phí Lý Mang lại cầm đèn chạy trước ô tô mà cắt lời cô, “Cô không biết khi đó Hoắc Lan Hề ngầu thế nào đâu! Thật đó! Cậu ta nói muốn dẫn thằng nhóc kia rời đi, thế là làm luôn không chần chừ. Đám ong kia biết cậu ta định mang thằng nhóc đó đi thì tên nào cũng sợ đến tái mặt nhưng không một ai dám đứng ra ngăn cản! Cậu ta đẩy mạnh cần điều khiển rồi nhanh chóng điều khiển máy bay bay lên trời, mấy con ong mật đáng thương đó chỉ có thể trơ mắt ngửa mặt lên nhìn, còn hít cả đống bụi.” Ngừng một chút, y lại cao giọng, “Ngầu bá cháy!”

Bao nhiêu từ ngữ ca ngợi Hoắc Lan Hề cũng đều đổi lấy nụ cười mỉm ngại ngùng của Cận Á, tâm trạng của cô dần sáng tỏ, nụ cười ngọt ngào khiến khuôn mặt xinh đẹp như lấp lánh ánh sáng. Phí Lý Mang nhìn mà giật mình, bỗng như nhớ tới gì đó lại quay đầu sang nháy mắt với Lang Xuyên đang nằm ườn bên giường, y xấu tính đùa giỡn cô gái: “Tôi cảm thấy sớm muộn gì Hoắc Lan Hề nhà cô cũng sẽ yêu thằng nhóc này! Linh hồn của bọn họ ở chung một nơi, kết nối bền chặt, chẳng chóng thì chày rồi sẽ yêu kính lẫn nhau, rơi vào bể tình!”

“Anh ấy làm vậy chắc chắn sẽ chọc giận Cận Tân…” Phí Lý Mang nói đùa với Cận Á không nề hà gì, cô không lo em trai mình báo thù, nhưng lại lo cho an toàn của Hoắc Lan Hề. Trong quân đội có lễ nghi phiền phức, cũng có dối trá lọc lừa. Thời chiến tranh ai cũng cần anh hùng, cần tinh thần liều chết hy sinh để khích lệ sĩ khí, vậy nên hắn mới bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió. Cận Á vẫn luôn lo lắng Hoắc Lan Hề không thích xu nịnh sẽ đắc tội với người khác, một khi hắn mất đi bùa hộ mệnh là thành tích huy hoàng, chiến công chói lọi, thứ chờ hắn chắc chắn sẽ là vực sâu bão tố.

“Tên đó còn giận được nữa à?” Phí Lý Mang ăn thêm một thìa soup ngô, vung vẩy cái thìa còn dính vụn thức ăn, nói, “Dù gì thì năm nào sĩ quan tổng chỉ huy của Đế quốc chẳng chìm trong tức giận.”

Tên đàn ông nhỏ thó đỡ cái gọng kính màu hồng, phát biểu hùng hồn, văng nước miếng chỉ trích quân chủ là loại tàn nhẫn vô đạo, làm việc ác không hối cải, nhưng người phụ nữ đối diện y không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhấp từng ngụm canh.

Mãi lâu sau không nghe đối phương nói tiếp, Phí Lý Mang cũng thấy hết vui, đành chuyển chủ đề, y hỏi: “Khi nào thì Hoắc Lan Hề về?”

“Chắc là đêm nay, có khi là ngày mai. Anh ấy rất cẩn thận, để đảm bảo chắc chắn máy bay của mình không có bất cứ vấn đề gì thì phải thực hiện một số khóa đào tạo thường xuyên.”

Thấy dáng vẻ vẫn thấp thỏm không yên của Cận Á, Phí Lý Mang đảo mắt nghĩ một hồi mới hỏi tiếp: “Khi nào thì hai người tổ chức lễ cưới?”

“Anh ấy…” Cận Á đã buông chiếc thìa trong tay xuống, ngẩng đầu trầm ngâm một lát rồi nhún vai, “Tôi không biết…”

“Chi bằng cô nghe theo cách của tôi, cô mang thai một đứa bé đi, ép tên đầu gỗ đó buộc phải kết hôn với cô.” Phí Lý Mang cũng buông thìa xuống, hưng phấn khua tay múa chân, “Giờ tôi đã tưởng tượng ra con hai người như thế nào rồi, dù có theo gene cô hay Hoắc Lan Hề thì chắc chắn cũng sẽ rất đẹp, nhưng tuyệt đối không thể kế thừa cái tính dở hơi của tên đó.”

“Tôi không làm theo cách anh nói được.” Cận Á khẽ cúi đầu, khóe miệng cong lên dịu dàng nhưng nốt ruồi lệ nơi khóe mắt lại làm nụ cười này lộ ra bi thương, “Sức khỏe của tôi quá kém, bác sĩ nói tôi không thể có con…”

“Sao vậy được?” Phí Lý Mang ngạc nhiên, “Tôi chưa nghe thấy Hoắc Lan Hề nhắc đến chuyện này bao giờ!”

“Anh ấy biết, sau khi biết chuyện thì anh ấy cầu hôn tôi, tôi hiểu ý anh ấy…” Người phụ nữ mỉm cười, “Nhưng đôi khi sự dịu dàng của anh ấy lại mang theo nhiệt tình thô bạo, tôi đã từ chối anh ấy ngay khi làm tình…”

Cô vẫn luôn mong đợi dùng cuộc hôn nhân này để rót đầy chén rượu của đời mình, từ nay về sau sẽ chỉ còn thơm ngọt. Nhưng cuộc sống nào cho ai toại nguyện dễ dàng, mặc người mà tiện tay cướp đi hạnh phúc. Cận Á cười khổ cúi đầu, dùng thìa nhẹ nhàng quấy soup ngô, bầu không khí trên bàn ăn cũng chùng xuống.

Phí Lý Mang muốn an ủi cô gái mãi mãi không thể trở thành một người mẹ này, nhưng y vò đầu bứt tai cả buổi lại chẳng thể nói được câu nào êm tai, đành phải gãi đầu nói: “Cô phải tha thứ cho mấy lời bừa bãi của tôi đấy, não quả dưa của tôi không được thông minh như người ta!”

Cận Á bị chọc cười cũng bật cười thành tiếng thật: “Não quả dưa của anh không phải thông minh, mà toàn bộ người ở Roeste cộng lại cũng đều kém!”

“Ầy, cũng không phải vậy.” Phí Lý Mang giơ đầu ngón tay chọc vào đầu mình, nghiêm túc biện giải, “Khi linh cảm tới thì nó thần kỳ lắm, như thanh kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ; nhưng phần lớn thời gian thì nó đều đần độn liều lĩnh, y hệt như một mớ bùi nhùi lên men.”

Cận Á nở một nụ cười thanh thản, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lang Xuyên. Cậu ta vẫn nằm sấp cạnh cửa sổ, cầm chiếc huân chương của Hoắc Lan Hề như cầm vật quý giá nhất.

Dường như Thiểm Linh luôn mang thái độ thù địch với hai vị khách này, nó rón rén lại gần đối phương.

Lang Xuyên cầm huân chương xuất thần, hoàn toàn không ý thức được có một con chó lớn đang tới gần mình.

Cận Á vốn định lên tiếng mắng Thiểm Linh, nhưng chẳng biết tại sao mà lòng khẽ động, cô nuốt lại lời này. Cô nhìn nó từng bước từng bước tới gần Lang Xuyên, như đang nghĩ cách lại gần đối phương rồi đột nhiên kêu lên một tiếng dọa cho cậu ta giật mình.

Nhưng ngay khi con chó lớn chỉ cách người kia chưa đầy một mét, chàng trai trẻ vốn đang rất tập trung chơi đùa chiếc huân chương trong tay lại đột nhiên quay mặt lại – hai mắt mở to lóe lên ánh sáng màu xanh, gương mặt cậu ta vặn vẹo trưng ra thần thái hung ác dữ dằn, còn kêu thành tiếng phản ngược lại nó.

Học theo chó, nhưng lại giống sói.

Con chó lớn kia bị dọa sợ, “ẳng” một tiếng rồi chạy trối chết.

Chàng trai chiến thắng nở một nụ cười lộ hàm răng trắng tươi rói, vẻ mặt dương dương đắc ý hết sức khờ khạo. Sau đó cậu ta giương mắt lên, đối diện trực tiếp với ánh mắt của nữ chủ nhân còn chưa kịp nhìn qua chỗ khác. Ý thức được tầm nhìn của cô gái vô thức dừng lại trên chiếc huân chương trong tay mình, chàng thanh niên lập tức gom hết toàn bộ vào trong ngực, như thể sợ bị cô đoạt đi mất.

Khóe miệng giấu kỹ độ cong, như thể đang bức xúc vì vừa rồi đối phương không lên tiếng nhắc nhở, cặp mắt xanh lá ánh vàng chiếu thẳng vào người phụ nữ, trong ánh mắt đó là sự khinh miệt, xem thường và không tin tưởng.

Như một người kiêng tỏi đột ngột bị sặc trong thứ mùi vị chua cay, Cận Á khi không lại bị cậu ta nhìn đến độ hốt hoảng, vội vàng vòng vo ướm hỏi: “Cậu có đói không? Có… muốn cùng ăn cơm không?”

Lại thêm mười giây đối diện, Lang Xuyên hếch mặt, nâng cằm lên với tư thế đầy ngạo mạn: “Không, cảm ơn.”

Cận Á càng thêm giật mình, cậu ta phát âm rõ ràng, nhấn nhá từng chữ rất chuẩn, vốn là hoàn toàn nói được.
Hết chương 13.

Mình từng viết về Lang Xuyên, Hoắc Lan Hề và Cận Á rất dài, nhưng mà mình xóa đi hết rồi, đại khái thì Lang Xuyên đến giờ vẫn chưa thể sống như con người, cũng chẳng hiểu gì về lễ nghĩa con người sau cả trăm năm, từ 14 tuổi đã vào trại thí nghiệm rồi nên bất kể hành động gì nó làm cũng giống như một con vật thấy được thức ăn, hoặc như một con người thấy được định mệnh, thấy được ánh sáng và muốn giành lấy. Nó vẫn chưa thể ý thức được, mà thực ra điều tác giả muốn truyền tải qua bộ truyện cũng chẳng phải một câu chuyện ngoại tình giật bồ cướp người yêu, nên hãy suy nghĩ thật kỹ khi đọc, nhé.
Chương kế tiếp