Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 14: Một trong một trăm bốn mươi tư ngàn người (2)
Khi Hoắc Lan Hề về đến nhà thì đêm đã khuya. Hắn nghĩ Cận Á đã ngủ trên lầu nên bước đi cũng nhẹ hơn. Gương mặt nhuốm màu mệt mỏi, thầm nghĩ đi tắm trước đã. Những hạng mục huấn luyện bình thường có thể dễ dàng hoàn thành giờ lại trở nên khó khăn với hắn, bả vai đau đớn có thể khiến hắn gục ngã bất cứ lúc nào.

Thiểm Linh cũng đã ngủ, so với những bảo vệ canh nhà cần cù chăm chỉ, con chó này còn giống chủ nhà hơn.

Hoắc Lan Hề đi vào phòng tắm, nhanh chóng cởi quân trang và áo trong. Cơ thể đàn ông rắn chắc tuyệt đẹp cứ thế lộ ra.

Dù không nhìn từ góc độ quân nhân, màu da của hắn cũng không tránh khỏi hơi tái trắng giống như bị giam trong băng rất lâu. Vì không có cảm giác thèm ăn nên gần đây hắn hơi gầy, gương mặt vốn gầy lại càng hóp lại, nhưng đường nét gương mặt lại rõ ràng góc cạnh hơn. Cũng may cơ thể vẫn khỏe đẹp cường tráng như trước, bả vai rộng lớn, eo thon rắn rỏi và đôi chân dài mạnh mẽ, đường nét cơ thể gọn gàng căng đầy tạo ra một người đàn ông nhuốm màu từng trải.

Hoắc Lan Hề đứng trước gương, hơi nghiêng người sang một bên vai để quan sát. Vai trái của hắn có một vết sẹo hẹp dài như tiếp tuyến kéo từ đầu vai trái tới xương cụt, như một rãnh đất nứt uốn lượn đáng sợ. Đến giờ hắn vẫn chưa dùng thuốc giảm đau mà Ngụy Bách Luân tăng liều cho hắn, nhưng cơn đau lại như cấp độ động đất mà càng ngày càng mãnh liệt hơn, mỗi lần đau là cảm giác như phần da chỗ vết sẹo lại rách ra hở thịt, khiến cả người hắn quắp lại.

Đổ nước ấm đầy bồn, Hoắc Lan Hề ngâm mình vào bồn tắm. Hắn ngửa đầu gối lên vách bồn, đôi môi mỏng như lưỡi dao mím chặt. Đèn dây tóc trong phòng tắm rất sáng, ánh sáng chói lọi ấy xuyên thẳng vào mắt hắn.

Dù có nhắm mắt lại thì trước mi mắt vẫn có tia sáng đỏ rực, khiến đêm đen không thể với tới nơi này.

Nước ấm làm người ta thấy thoải mái, cơn mệt mỏi trĩu nặng lên đôi bờ mi, dường như thiếu tá không quân đang ngủ, hoàn toàn không nhận ra có một bóng người đang ở phía sau hắn, từ từ tiến lại gần.

Nước trong bồn tắm trong vắt, Hoắc Lan Hề hơi dạng chân ngồi bên trong, nhìn từ trên xuống, có thể thấy rõ bờ vai rộng, đường eo thon, lông mu dày rậm và thứ đồ lẳng lặng ẩn giữa hai đùi.

Giống như một con vật dữ tợn ở dưới khóm dương xỉ nhỏ màu nâu vàng, nhìn rất đẹp mắt, kích thước cũng không tệ.

Chàng trai lặng lẽ lẻn vào nhìn đăm đăm, khó khăn lắm mới dời ánh nhìn từ giữa háng thiếu tá không quân sang chỗ khác, rồi lại cúi người lại gần hắn từ sau lưng.

Cậu ta vươn tay vuốt ve bả vai Hoắc Lan Hề, mà cũng không phải vuốt ve, chỉ dùng tay nhẹ nhàng chọc mấy cái. Đầu ngón tay vừa mới động vào bả vai bị thương kia thì lập tức rời đi như bị giật điện. Nhưng chỉ có thế, cậu vẫn chạm vào chỗ đó, mỗi lần đầu ngón tay lại ở lâu hơn lần trước một chút. Rồi những ngón tay bắt đầu không ngoan ngoãn mà trượt dần xuống dưới, lướt qua bờ vai rồi xuống thẳng ngực hắn.

Khi người đàn ông này lạnh mặt thì không thấy tình người, cũng rất khó gần. Không phải là tháng năm ấm áp, không phải tháng tám rực lửa, mà là tháng mười hai lạnh thấu xương.

Ánh sáng sợi đốt rất mạnh, làm cho gương mặt với đôi mắt nhắm nghiền càng thêm tiều tụy. Chàng trai trẻ thấy hắn khẽ nhíu mày, lông mi run lên, như đang cảm thấy ánh sáng quá chói mắt.

Cậu bỗng đưa tay lên chắn trước mặt hắn, tựa như ngày đó hắn cũng làm vậy để che đi ánh mặt trời cho cậu.

Năm đầu ngón tay nhẹ nhàng lay động, làm cái bóng trên gương mặt anh tuấn cũng rung theo.

Ánh sáng trước mắt lập lòe chập chờn theo những ngón tay, làm thiếu tá không quân vẫn đang nhắm mắt không kìm được mà nhíu mày.

Lăng Xuyên dựa vào bên cạnh bồn tắm, mở to mắt quan sát phản ứng của đối phương. Có lẽ là cảm thấy dáng vẻ nhíu mày của hắn rất thú vị, cậu bèn tăng tốc độ ngón tay, bất chợt nở nụ cười.

Răng trắng đều tăm tắp, niềm hạnh phúc bấy lâu nay bỗng bung ra từ lồng ngực.

“Cận Á?” Hoắc Lan Hề nửa tỉnh nửa mê cuối cùng cũng nhận ra có người bên cạnh mình, hắn vươn tay đỡ lấy gáy của người thanh niên, kéo mặt cậu tới gần cổ mình.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, nước trong bồn lay động như khuấy mái chèo. Hắn nghiêng mặt qua, chóp mũi cao cọ lên gương mặt của cậu, đôi môi mỏng như lưỡi kiếm không ngừng hôn lên trán và mắt người kia.

Tóc hai người dính vào với nhau, Hoắc Lan Hề vẫn nhắm mắt, khóe miệng lại nhếch lên rất nhẹ. Nhưng chàng trai chưa từng gần gũi với người khác lại sững sờ ngẩn người, hơi thở gấp gáp dồn dập, mắt không hề chớp, đôi con ngươi màu vàng xanh bối rối đảo loạn.

Da thịt người đàn ông này lại ấm áp bất ngờ, hoàn toàn không giống như bị giam trong băng lâu ngày, cậu lại như chìm trong băng giá sâu thẳm tự nhiên thấy được tia nắng mặt trời xuyên qua lỗ thủng. Cậu khụt khịt mũi, hơi thở tuyệt vời không nói thành lời lập tức kéo cậu lại gần.

Sau một khoảng thời gian ngây người, Lang Xuyên nhắm mắt lại, an tâm vùi mặt vào cổ Hoắc Lan Hề, vừa rướn lên hôn hắn, vừa cảm nhận nụ hôn của hắn.

Dường như ngay từ đầu, cậu đã tình nguyện thân cận cùng hắn như vậy.

Hơn trăm năm sống cô độc một mình hình thành ra thói xấu, dù ngón tay đụng tới cái gì trong đêm đen vô tận, cậu cũng sẽ dùng mũi ngửi, dùng môi quờ quạng, nếu thứ mùi kia khiến cậu thích, cậu sẽ tóm lấy nó bỏ vào miệng.

Lang Xuyên cọ đầu của mình với đối phương một lát, bỗng nhiên há miệng cắn thẳng vào vị trí gần cổ tới gần vai trái của hắn –

“… Chết tiệt!” Hoắc Lan Hề bỗng mở to mắt, đến giờ hắn mới nhận ra người vừa vuốt ve kề cận mình vừa rồi không phải Cận Á.

Răng nanh của chàng thanh niên này rất sắc, một nhát cắn đã thấy máu.

Phần vai của thiếu tá không quân rất cứng rắn nhưng cũng không chịu nổi nhát cắn ác như vậy, quả thực như muốn cắn nát hắn, ăn tươi nuốt sống. Hoắc Lan Hề giãy bả vai cố thoát khỏi miệng Lang Xuyên, nhưng thứ mùi máu tươi ngọt lành ấy lại làm tên điên này giữ chặt hơn, hai tay giữ lấy cơ thể hắn, răng nanh găm chặt không tha.

“Chết tiệt… Buông ra…” Hoắc Lan Hề dùng khuỷu tay cong về sau chống rồi dùng sức đẩy Lang Xuyên một cái thật mạnh mới có thể thoát khỏi miệng cậu.

Hắn đứng dậy khỏi bồn, nhanh chóng cầm khăn tắm quấn quanh nửa thân dưới của mình.

Lang Xuyên bị đẩy ngã xuống đất. Hoắc Lan Hề đứng lên thì nước bắn ra tung tóe, có thể thấy rõ sự phẫn nộ của hắn. Nhưng dường như chàng trai bên bồn tắm lại vẫn không biết mình đã làm sai cái gì, cậu liếm máu trên khóe môi, dương dương tự đắc, thản nhiên nhìn lại đối phương.

“Là cậu.” Hoắc Lan Hề bước ra khỏi bồn tắm, tay phải phủ lên vai trái, mò đến nơi có dấu răng của Lang Xuyên. Nước bọt và máu hòa lẫn với nhau dính vào ngón tay hắn. Người đàn ông nhìn vết máu trên tay mình, không chờ người kia giải thích, cũng không đùng đùng nổi giận với cậu, có lẽ là vốn biết người này không giống người bình thường.

Thiếu tá không quân đi lướt qua chàng trai trẻ, gương mặt vẫn lẳng lặng lãnh đạm, không mang theo vui buồn như thường lệ.

Đèn cảm ứng tự động sáng lên, Hoắc Lan Hề quấn khăn tắm bước lên cầu thang định về phòng ngủ. Nhưng chàng trai kia cũng đi ra khỏi phòng tắm, lẽo đẽo theo sau lưng hắn, tốc độ không nhanh nhưng lại luôn dính theo đuôi, giữ khoảng cách ba bước.

“Đừng đi theo tôi nữa.”

Hắn cau mày sầm mặt, thái độ cứng rắn, giọng nói không có chút thiện chí nào. Nhưng dù hắn có nói vậy thì vẫn vô dụng. Có vài lần Hoắc Lan Hề dừng lại quay đầu thì đều thấy cậu trai đằng sau cũng dừng bước, mở to đôi mắt vàng xanh vô tội nhìn mình.

Như thể dù tới cùng trời cuối đất, vẫn nguyện đi theo hắn.

Thiếu tá không quân không thoát khỏi chàng trai trẻ đẩy cửa phòng ngủ ra, tay che vết thương đi tới bên giường. Hắn cúi người xem vợ chưa cưới của mình đã ngủ chưa, lại đột nhiên bị cô vươn tay kéo cổ xuống.

“Đánh thức em à?”

“Không, em vẫn thức chờ anh về. Chuyện huấn luyện không có vấn đề gì chứ?”

“Không.”

“Còn kiểm tra có ổn không?”

“Ổn.”

Người đàn ông trả lời rất đơn giản, giọng nói cũng để lộ sự lãnh đạm uể oải. Đã quen với phản ứng như muốn đẩy mình ra xa của hắn, người phụ nữ rướn lên để môi mình kề môi hắn. Sau một nụ hôn nồng nhiệt, chủ động, triền miên, ngập tràn ý nghênh đón, người phụ nữ lại càng chôn chặt mặt mình vào cổ người yêu, dịu giọng hỏi: “Muốn em không?”

Câu trả lời của Hoắc Lan Hề rất trực tiếp, hắn áp người xuống, chặn lên môi cô.

Lang Xuyên đứng ngay ngoài cửa. Qua khe cửa khép hờ, cậu nhìn thấy thiếu tá không quân thô bạo xé rách quần áo người phụ nữ, như một người hoàn toàn khác so với gương mặt đàn ông lạnh băng kia. Khăn tắm rơi xuống, có thể thấy rõ sống lưng hắn cong lên, bờ mông nhỏ hẹp và đường cong đùi nở nang, quần áo của người phụ nữ kia cũng bị xé đi hơn nửa, lộ ra bờ vai trắng nõn và cơ thể thon thả tinh tế. Cậu còn thấy hai người không ngừng hôn nhau, nụ hôn rải rác khắp nơi, tay của người đàn ông mạnh mẽ vuốt ve bên trong đùi người phụ nữ, thăm dò nơi ấm áp mà hắn muốn xâm nhập.

Hai người ôm nhau tình cảm mãnh liệt, Cận Á vòng tay qua cổ Hoắc Lan Hề, ngón tay chạm tới vai trái của hắn, trên phần da thịt trắng mịn bỗng có dấu răng rất sâu. Vị hôn thê chạm vào làm thiếu tá không quân run lên, động tác cũng ngừng lại.

“Vai anh làm sao thế? Bị ai cắn?”

“Không, không phải.” Vẫn cảm nhận được ánh nhìn của đôi mắt vàng xanh kia còn đang chiếu thẳng vào mình chưa tha, im lặng một lúc lâu sau, Hoắc Lan Hề không thể gạt chúng ra khỏi tâm trí, hắn nhíu mày đáp, “Vết thương cũ vẫn còn hơi đau, không có gì đáng ngại.”

Lang Xuyên đứng ngoài cửa đương nhiên nghe được cuộc đối thoại của cặp tình nhân trong phòng, cậu bỗng cảm thấy buồn bực không vui như bị lừa gạt, cậu bèn rống lên một tiếng về phía căn phòng: “Đồ lừa đảo!”

“Ai? Ai ở ngoài vậy?” Tiếng gào bất ngờ làm Cận Á kinh hãi ngồi bật dậy, nhưng cô cũng lập tức đoán ra người ngoài cửa là ai. Căn nhà này ngoài Hoắc Lan Hề thì còn hai người đàn ông khác, một trong số đó đã ngáy o o từ lâu rồi, chỉ có thể là người kia.

“Mặc kệ cậu ta.” Hoắc Lan Hề lại cúi người đè vợ chưa cưới xuống, đôi môi còn chưa chạm được vào má cô thì bên ngoài phòng lại vang lên tiếng kêu la: “Penis!”

Chửi đối phương lừa đảo xong, người thanh niên lại trở về dáng vẻ như cũ, mặt đầy vẻ xem thường, miệng chỉ nói lời xấu xa, cậu kêu to “Penis! Penis!”

Tiếng mắng chửi liên tục không tha đầy cứng đầu làm hai người kia cũng cụt hứng. Cận Á không mở miệng oán trách, chỉ rũ mắt nhìn xuống, vùi mặt mình vào mái tóc dài thơm ngát. Cô cảm thấy hơi bất lực, nhưng rồi lại không biết giải thích về hành vi của đối phương thế nào cho chồng chưa cưới của mình, nhìn cậu trai kia rõ ràng là một người ngây thơ, trẻ con, nhưng có lúc lại xảo trá, tham lam. Ví dụ như lúc này.

“Chờ chút.” Thiếu tá không quân không nhịn được nữa bỗng đứng bật dậy, rời khỏi cơ thể vợ chưa cưới, xuống giường.

Lang Xuyên đứng ngoài cửa rình mò chửi bậy nhìn đối phương cứ trần truồng như thế tới gần mình, cậu bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, đầu cũng ong ong. Cậu dừng việc chửi bới lại, khẽ ngẩng lên nhìn đối phương.

Cặp mắt màu vàng kim pha xanh lá cứ thế nhìn chằm chằm, nhìn ngốc nghếch ngây thơ, mơ hồ còn pha lẫn chút đau lòng, nhưng rồi khi người đàn ông càng lại gần thì lại càng lộ ra ánh sáng vui sướng.

dương v*t dưới háng không có bất cứ che chắn nào, lắc lư qua lại, người đàn ông kia cứ thế đi tới trước mặt mình, làm chàng thanh niên bỗng cảm thấy ngực mình run lên như có gì đó sắp phá vỏ xông ra. Cậu háo hức chờ hắn mở miệng, chờ đợi ánh mắt lạnh như băng đó của hắn sinh ra chút tình cảm, tựa như rót mật vào rượu nồng – ai ngờ từ đầu đến cuối đối phương vẫn lạnh mặt, không nói câu nào, chỉ đóng cửa lại nghe “rầm” một tiếng.

Hoắc Lan Hề đóng cửa lại xong thì trở về bên người Cận Á, lại cúi người hôn lên gương mặt và cơ thể cô.

Cuối cùng Lang Xuyên ngoài cửa cũng không chửi bới nữa, cậu dựa vào cửa trượt người xuống, ngồi trên mặt đất lạnh băng. Cậu nghiêng đầu, dán một bên mặt vào cánh cửa phòng ngủ, chẳng bao lâu đã nghe được tiếng thở dốc và rên rỉ dữ dội bên trong. Chàng trai bĩu môi, cũng không hiểu được hoàn toàn cặp đôi kia đang làm gì, nhưng âm thanh này khiến cậu cảm thấy rất khó chịu chẳng hiểu tại sao.

Giống như vừa rồi chẳng hiểu tại sao đã không nghĩ mà cắn hắn.

Cuộn tròn người lại, cậu cứ thế ngồi thu lu bên ngoài cửa phòng. Chờ đến khi những âm thanh ân ái trong phòng dần lắng xuống, chờ đến khi cặp tình nhân ấm áp chìm vào giấc mộng ngọt ngào, cậu vẫn ngồi một mình bên ngoài. Ngoại trừ tiếng gió xào xạc bên ngoài cửa sổ, cả đất trời không còn bất cứ âm thanh nào bầu bạn cùng cậu. Giống như trở lại trước kia.

“Anh có…” Chàng trai bị bóng tối bao vây hồi lâu đột nhiên mở miệng, bắt chước giọng điệu của người phụ nữ vừa rồi, “Muốn em không?”
Hết chương 14.

Chú pé sói bị buồn cười quá, vừa đáng thương lại vừa đáng giận:))
Chương kế tiếp