Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 15: Một trong một trăm bốn mươi tư ngàn người (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi sáng khi mở cửa ra khỏi phòng thì Hoắc Lan Hề phát hiện Lang Xuyên nằm ngủ ngay trước cửa phòng mình, chặn kín cửa lại, cuộn tròn trên mặt đất.

Gió rất lạnh, thủy triều lên làm sóng biển đập vào vách đá, rào rào vang dội. Buổi tối biển rất lạnh, dù không ở trong một túp lều tồi tàn thì vẫn đủ để đông cứng. Chàng trai quần áo phong phanh co quắp chân tay, bàn tay cẩn thận rúc vào trong nách như đang muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm.

Trán cậu vã mồ hôi lạnh, lông mày nhíu chặt, nghe thấy tiếng động thì mở mắt.

Lang Xuyên ngẩng đầu theo tiếng động, lộ ra hàm răng trắng với thiếu tá không quân vừa ra khỏi phòng, cười đến là xán lạn. Nhưng rồi cậu lập tức thất vọng khi người kia hoàn toàn không đáp lại tương tự, đôi mắt vội vàng lướt qua cậu, nhấc chân bước qua cơ thể Lang Xuyên.

Nhìn theo bóng lưng Hoắc Lan Hề đi không quay đầu lại, Lang Xuyên không hiểu, bản thân cùng lắm chỉ biểu lộ thiện cảm với người này một cách thành thật, sao lại khiến hắn nổi giận đùng đùng.

Chờ đến khi gió biển hãm lại dây cương của thủy triều, Mặt Trời cũng nhô lên. Bữa sáng bày trên bàn rất phong phú, có một loại bánh nóng mùi vị đặc sắc tên là “Pirotti”, tháp nam việt quất màu sắc rực rỡ, soup đậu đỏ và bánh gạo lứt ngọt ngào, thêm cả mỳ Ý phô mai nấm Matsutake. Toàn bộ những món ăn ngon miệng lại xinh đẹp này đều do một tay Cận Á làm, con gái quân chủ vốn cũng có thể để người máy nội trợ đáng tin trung thực chuẩn bị toàn bộ như em trai mình, nhưng Cận Á luôn lấy việc chăm sóc gia đình này làm vui, chưa từng muốn nhờ người khác giúp đỡ.

Bốn người ngồi cùng bàn, Cận Á không đưa dao dĩa cho Lang Xuyên theo thói quen, Lang Xuyên cũng chẳng để ý, trực tiếp dùng tay bốc đồ ăn nhét vào miệng. Cậu ăn uống ngon miệng, hồi phục cũng nhanh, vài ngày không gặp đã thấy béo lên một chút, tuy vóc người vẫn còn gầy gò nhưng chắc chắn không còn đáng sợ như trước nữa.

Chàng trai trẻ ăn uống nhồm nhoàm không coi ai ra gì, trên mặt nhoe nhoét vụn đồ ăn dầu mỡ, cậu vừa mút đầu ngón tay chùn chụt, vừa tóm lấy đồ ăn trong tay Phí Lý Mang. Cận Á và Phí Lý Mang cũng đã quen với cách ăn có một không hai này, chỉ riêng Hoắc Lan Hề là chưa từng thấy.

Rõ ràng cử chỉ thô tục của người này đã xúc phạm thiếu tá không quân. Hoắc Lan Hề đặt chiếc bánh nóng trong tay xuống, ngẩng lên nghiêng mặt nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào Lang Xuyên đang lom lom nhìn tay trái của mình.

Đương nhiên Lang Xuyên cảm nhận được cái nhìn của Hoắc Lan Hề. Dường như muốn lôi kéo sự chú ý của đối phương, cậu dùng ngón tay xoắn một sợi mì Ý rồi hút một phát vào trong miệng, đôi môi căng tròn dễ thương và đôi mắt nhướng lên khiến khuôn mặt này trở nên đáng yêu đến lạ.

Đẩy đồ ăn trước mắt mình ra, thiếu tá không quân mới ăn được vài miếng ít ỏi đã hoàn toàn mất khẩu vị, hắn quay đầu nhìn sang vợ chưa cưới của mình, dặn dò: “Đưa dụng cụ ăn cho cậu ta.”

Cận Á nghe lời đưa dao dĩa cho Lang Xuyên, nhưng đối phương lại như không nhìn thấy, vẫn dùng tay bốc đồ ăn theo ý mình. Thấy dáng vẻ của chàng trai, Cận Á cũng bất lực mỉm cười, lắc đầu với vị hôn phu: “Cậu ấy thích dùng tay thì cứ để cậu ấy dùng tay, chẳng phải việc cho cậu ấy mau chóng khỏe lại quan trọng hơn hay sao?”

“Đưa dụng cụ ăn cho cậu ta.” Hoắc Lan Hề nhìn chằm chằm Lang Xuyên, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, “Nếu không thì rời khỏi bàn ăn này.”

Lang Xuyên thả đồ ăn trong tay xuống, không cãi lại, chỉ cúi gằm mặt như một đứa trẻ con phạm lỗi.

“Có phải anh hơi khắt khe với cậu ấy rồi không?” Cận Á cảm thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu trai này thật sự hơi đáng thương, cô nói với chồng chưa cưới của mình, “Dù gì hiện tại cậu ấy vẫn chưa tự nhận thức bản thân là con người.”

Ngay đến Phí Lý Mang miệng đầy đồ ăn ngon cũng không chịu nổi thái độ gắt gỏng quá mức của thiếu tá không quân, nhồm nhà nhồm nhoàm nói với hắn: “Làm gì mà cậu phải để ý cậu ấy dùng cái gì ăn thế, ăn no là được rồi còn gì? Cậu ấy không biết dùng dụng cụ ăn, hơn nữa cũng không thích.”

“Tôi cũng không thích ngồi cùng bàn ăn với súc vật.” Hoắc Lan Hề vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lặp lại lần nữa, “Đưa dụng cụ ăn cho cậu ta.”

Cận Á đành phải đưa dao dĩa lần nữa cho Lang Xuyên, còn dùng ánh mắt ôn hòa nhường nhịn như muốn van nài đối phương đồng ý.

Ai ngờ thanh niên kia vẫn không chịu nhận dụng cụ ăn trong tay nữ chủ nhân, ngược lại còn vung cái bát sứ trước mắt mình, hất toàn bộ soup đậu đỏ về phía đối phương.

Một mảng màu đỏ hiện lên trước ngực, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng không may mắn thoát khỏi. Cận Á chật vật vô cùng, ngỡ ngàng không nói nên lời, còn người bày ra trò đùa dai kia lại toét miệng lộ hàm răng trắng, cười tươi roi rói.

Hoắc Lan Hề đứng lên, đi tới tóm lấy cổ tay Lang Xuyên. Chưa chờ cậu giãy giụa thì đã đẩy cậu ngã xuống đất. Cận Á tưởng chồng chưa cưới định đánh người thì vội vàng chạy tới ngăn cản: “Em không sao, gột đi là được rồi! Em nghĩ cậu ấy không cố ý, chính cậu ấy cũng không biết mình đang làm gì!”

“Penis!” Xương cốt đập xuống đất, cái ghế cũng bị kéo theo mà đổ sập vào người, chàng trai không hề đề phòng bị đập thảm hại, cậu khiếp sợ tay không đập rầm rầm xuống đất, kêu to, “Penis!” Nhưng la lối được hai tiếng thì bỗng chốc im bặt, hai tay cậu run lẩy bẩy như bị động kinh, nước mắt giấu trong vành mắt.

Vì Hoắc Lan Hề ném toàn bộ bát đĩa và cả đồ ăn tới trước mặt cậu, trong khi bát ăn của Thiểm Linh thì đặt ngay bên cạnh. Con chó kia cũng đang ăn cơm, bỗng có thêm một người bên cạnh thì cũng tỏ ra không vui như bị quấy rầy.

“Dùng dụng cụ ăn, hoặc là quỳ xuống đất ăn như Thiểm Linh.” Giọng của thiếu tá không quân vẫn lãnh đạm như trước, không giống như đang tức giận thay vợ chưa cưới của mình.

“Nó là… chó.” Dường như Lang Xuyên không muốn bị người khác đối đãi như súc vật, cậu ngửa mặt nhìn về phía Hoắc Lan Hề, ánh mắt ngập tràn tức giận pha lẫn tổn thương. Giờ cậu vẫn chưa ghép được các từ thành câu đầy đủ để biểu đạt suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể dùng ngón tay chỉ Thiểm Linh rồi lại chỉ chính mình, liên tục lặp đi lặp lại, “Nó là chó… Tôi là người… là người…”

“Vậy thì biểu hiện giống một con người đi.”

Chàng trai trẻ ngẩng đầu, không chịu khuất phục mà nhìn chằm chằm đối phương. Hai người lẳng lặng giằng co, không ai rời tầm mắt trước, cho đến khi một trong hai bỗng nâng tay ném đĩa thức ăn trước mặt xuống đất, hùng hùng hổ hổ gào lên: “Penis! Penis!”

“Dọn cho sạch sẽ.” Bình tĩnh ném một câu cho Lang Xuyên, Hoắc Lan Hề ra hiệu với Thiểm Linh, con chó lớn kia bèn vui vẻ theo chủ ra khỏi cửa.

Bước ra khỏi cửa, không bao lâu sau bọn họ đã đi tới bờ biển. Tiết trời ấm áp, gió thổi mênh mang, bầu trời không một gợn mây, trên mặt biển lại mờ mịt khói sóng. Thiếu tá không quân không mặc quân phục vẫn khó gần như trước, ngược lại vẻ mặt không còn nghiêm túc như bình thường. Chơi trò ném và bắt mà chú chó và người chủ vẫn hay chơi một hồi, sau đó con chó lớn mới đẩy ngã hắn. Hoắc Lan Hề và Thiểm Linh ngã lăn bên bờ cát, dính một đống cát trắng mịn khắp toàn thân, nhìn qua thì thấy bọn họ mới đúng là một đôi, Cận Á trong phòng quả thực là kẻ dư thừa.

Náo loạn một hồi, Hoắc Lan Hề bò dậy ngồi bên cạnh Thiểm Linh. Gió biển mang hương muối mặn nhẹ nhàng phả vào mặt hắn, hắn dùng ngón tay chải lông cho nó. Con chó lớn thoải mái rên hừ hừ, cúi đầu gục bên cạnh chủ nhân, thể hiện dáng vẻ phục tùng nhu thuận vô cùng.

Ngón tay của thiếu tá không quân rất xinh đẹp, đốt ngón rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, nếu không phải chải lông thay cho một con chó thì bàn tay đẹp đẽ này hẳn phải đi diễn tấu đàn Lyre.

dimitry-zub-screenshot019

Một lát sau, Hoắc Lan Hề ra hiệu với Thiểm Linh. Con chó hiểu lòng người kia chậm rãi phủi đất chạy vào trong nhà, ngậm một quyển sách trên bàn mang tới bên cạnh chủ.

Hoắc Lan Hề nhận lấy cuốn sách kia từ trong miệng Thiểm Linh, nhìn vào tên sách, “Những bài thơ của Sabina”.

Đó là một lần du lịch sau khi kết thúc nhiệm vụ bay thành công mỹ mãn, một bà già đứng đợi bên đường đưa nó cho hắn. Ở một nơi phức tạp, trị an lại hỗn loạn như Quận 9, trong khi thiếu tá không quân nhận cuốn sách kia, bà cụ cũng dùng những ngón tay để móng bẩn thỉu nhéo lên mu bàn tay của hắn. Bà ta có mái đầu bạc rối bù xù, khô như rơm, nhưng ánh mắt tràn đầy ý tứ của bà ta lại xa xăm như lời châm ngôn xưa cũ.

Không có một người nào, không có một nhà thơ nổi tiếng nào trong lịch sử tên là Sabian, mà trong tập thơ này, hình ảnh “chim bay” xuất hiện rất nhiều lần, vừa không hoa lệ tối nghĩa, cũng không nhúng đầy quan niệm nghệ thuật, ngược lại nó còn dùng câu nói chất phác, hàm hậu nhất để kêu gọi sự công bằng, tự do và tình yêu.

Hoắc Lan Hề khẽ mấp máy môi, nói với con chó của mình: “Hôm nay mày muốn nghe cái này à?”

Thiểm Linh thè lưỡi ra, sủa “gâu gâu” một tiếng gãy gọn.

“Được rồi.” Thiếu tá không quân nằm xuống, gối đầu lên bụng con chó, tùy ý mở một trang ra, ngón tay thon dài vuốt phẳng trang sách đã ố vàng, bắt đầu ngâm nga một bài thơ tình trong đó –

Hỡi em ơi người đáng yêu nhất trên đời

Một chiếc bóng cô đơn ngao du bốn phương trời

Vương miện vàng trên tóc, sải bước tao nhã như sếu trắng

Đã bao giờ em từng để ý ánh mắt lén nhìn em?

Rụt rè nấp sau đám lau sậy, mà tình ý lại lâu dài tựa môi hôn



Thế giới rất yên tĩnh, giọng nam trầm thấp như tiếng vọng của bản nhạc diễu hành, êm tai lay động tận tâm can người khác.

Phí Lý Mang đã biết Hoắc Lan Hề lạnh lùng như đá tảng, nghiêm túc như đầu gỗ từ lâu, nhưng không ngờ giữa hắn và vợ chưa cưới lại có thể xa lạ như thế. Còn chưa kết hôn nhưng cảm giác hai người như đã lá lành đùm lá rách hơn nửa đời người, kính trọng nhau từ xa, lại hoàn toàn không tồn tại tình cảm mãnh liệt. Khi tiếp xúc nhau, không phải những người yêu nhau khi tiếp xúc với nhau là dính chặt không kẽ hở, nhưng cũng không thể cách xa ngàn dặm thế này. Suốt cả một buổi sáng, Hoắc Lan Hề đều ngồi bên bờ biển, nhìn lên không trung, lắng nghe tiếng gió biển, không thì cũng gối lên con chó lớn kia, ngâm nga đọc thơ cho nó.

Quả thực có thể nói, ngoại trừ khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc nên kia, người đàn ông này có thể làm người ta chán muốn chết.

Thấy cảnh Thiểm Linh thân thiết với Hoắc Lan Hề như vậy, Phí Lý Mang ghé lại gần Cận Á bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Thiểm Linh là chó cái à?”

“Không, Thiểm Linh là đàn ông trai tráng đàng hoàng.” Thay một chiếc váy mới, rửa mặt chải đầu sạch sẽ, Cận Á mỉm cười đáp, nhưng ánh mắt lo lắng lại vô thức dừng lại ở chỗ Lang Xuyên. Sau bữa sáng kết thúc trong không vui, chàng trai trẻ kia ngồi chồm hỗm trên mặt đất một mình rất lâu, đầu gục xuống không nói câu nào. Cô vốn định tiến tới thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất thay cậu, nhưng vẻ mặt trợn mắt nhe răng hung ác kia lại làm người ta không dám lại gần.

Nhìn Lang Xuyên như đang cực kỳ tức giận Hoắc Lan Hề, lúc này cậu đang ngồi ngoài hiên. Cậu ôm chặt lấy cột chống hành lang, nhìn thiếu tá không quân gần đó không chớp mắt, lắng nghe hắn ngâm thơ cho một con chó. Vậy mà thần thái lại rất nghiêm túc, như thể thơ đối phương ngâm là vì chính mình vậy.

Em khao khát được tựa vào bên anh,

Như cánh hoa tựa vào mùa xuân mà rực rỡ.



Sự lo lắng của Cận Á không phải không có lý do. Cô đã kiểm tra lưng Hoắc Lan Hề khi hắn dậy thay quần áo vào buổi sáng, cô phát hiện một dấu răng rất rõ ở vị trí gần cổ. Dấu vết còn rớm máu găm sâu vào da thịt, qua một đêm vẫn còn chưa phai, đủ thấy lúc đó người cắn độc ác thế nào. Nếu vị hôn phu vốn luôn kiệm lời không nói gì về chuyện này thì vẫn còn lý do bào chữa, nhưng chàng trai trẻ quái gở lúc này lại đang chìm trong mơ màng, khiến cô không khỏi sinh lòng ngờ vực.

“Ngay cả một con chó, còn là chó đực cũng bị thiếu tá không quân nhà chúng ta mê hoặc, thế giới này điên thật rồi!” Phí Lý Mang trưng ra vẻ sợ đến run lẩy bẩy, tiếp tục lảm nhảm. Nhưng điều làm y thật sự không tưởng tượng được là, không có một người đàn ông nào lại đọc nửa bài thơ tình này cho con chó hắn nuôi, chứ không phải là vị hôn thê của hắn.

Đến giờ cơm trưa thì đống bừa bãi trên mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng người dọn dẹp lại không phải Cận Á mà là Lang Xuyên. Mặc dù miệng không ngừng lẩm bẩm bậy bạ khi đang quét dọn những mảnh gốm sứ và vụn thức ăn trên sàn, nhưng sau cùng thì cậu vẫn dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.

Đối mặt với bàn cơm trưa phong phú, chàng trai trẻ dùng dao dĩa đâu ra đấy, rõ ràng là đã biết trước, chẳng qua là không muốn dùng mà thôi.

Đưa bát salad cho Lang Xuyên đã ngồi lại bên trái mình, Hoắc Lan Hề hỏi: “Muốn ăn thêm chút nữa không?”

“Ngấy.” Đôi mắt màu vàng kim pha xanh lá híp lại thành một khe hẹp, Lang Xuyên tỏ ra khinh miệt quắc mắt liếc đối phương, sau đó lập tức hất mặt về phía ngược lại. Sau vài ngày kể từ khi nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa, đây là lần đầu tiên cậu nói ra một câu đầy đủ, “Thấy anh thì lập tức… phát ngấy…”

“Cũng thế.” Thiếu tá không quân đặt bát salad xuống, xé một mẩu bánh mì đen bỏ vào trong miệng.
Chương kế tiếp