Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 5: Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật (5)
“Hãy ngừng việc làm độc ác này của ông lại.” Giọng của hắn cực kỳ khách sáo, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia thì quả quyết chắc nịch.

“Làm vậy quá… quá tàn nhẫn…” Sau một pha ngàn cân treo sợi tóc, Phí Lý Mang quay sang la lên với Cận Tân, “Cậu hoàn toàn không có tí lòng thương người nào à?”

Nhà khoa học già bị ánh mắt của thiếu tá không quân ghim chặt không thể thao tác được gì nữa, cánh tay máy đã sẵn sàng cứ thế khựng lại giữa không trung. Phí Lý Mang bên cạnh cũng nói chen vào: “Các người tùy tiện tiến hành giải phẫu người này, có lẽ sẽ tạo ra những thương tổn không thể chữa trị được, thậm chí còn làm cậu ấy chết, hay là giao cậu ấy cho tôi đi, để tôi và cậu ấy nghỉ ngơi một chút, tôi có thể nghĩ ra phương pháp nghiên cứu cậu ấy vẹn cả đôi đường, tìm ra thứ biến cậu ấy thành thế này dưới điều kiện không gây thương tích cho cậu ấy…” Hễ nhắc đến lĩnh vực chuyên môn, tên đàn ông tóc xoăn như bánh ngô này lập tức biến thành người khác, không ăn nói lộn xộn nữa, sau gọng kính hồng cũng là một đôi mắt sáng ngời, như đang cẩn thận đi trong màn sương mù của thế giới không xác định.

Cận Tân nhíu chặt mày không nói lời nào, dáng vẻ thách thức không coi ai ra gì của Hoắc Lan Hề lại một lần nữa khiến gã bực bội. Nghĩ một lúc, gã không giục Maule tiếp tục gây tổn thương lên Lang Xuyên nữa, ngược lại còn hiếm khi quan tâm tới anh rể của mình, gã nhẹ giọng nói: “Vết thương trên vai anh đã khá lên chưa?”

Bình thường gã đàn ông này vốn cao lớn và chói lóa, nhưng giờ nốt ruồi lệ và phong thái dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra dưới hàng lông mày tuấn tú khiến gã có chút gì đó giống chị gái mình. Hoắc Lan Hề không hiểu lắm về sự thay đổi thái độ đột ngột của đối phương, hắn khẽ gật đầu: “Không nặng.”

Cận Tân dùng ánh mắt ý bảo Maule mở cánh cửa cuối cùng trong phòng thí nghiệm ra, đi vào đầu tiên. Những người còn lại cũng theo vào.

Cánh tay máy thu về chỗ, vòng cổ và đai da trói buộc Lang Xuyên cũng tự động bật mở và rút về.

Con trai nguyên thủ đã tìm kiếm giới hạn trên cơ thể chàng thanh niên này nhiều lần, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã phải chịu đựng tất cả những đau đớn khổ sở mà người thường không thể chịu nổi, giảm áp để sinh ra bọt khí trong máu, hạ nhiệt độ cực lạnh để tim đập không đều, thiếu hụt ô-xy khiến cho phổi và đại não tích tụ dịch nghiêm trọng… Thân thể chịu đủ tàn phá tạm thời được giải thoát, Lang Xuyên nặng nề nhắm mắt lại, những vết thương dần liền sẹo màu trắng đục trên làn da khôi phục lại khỏe mạnh và nõn nà, hơi thở cũng dần ổn định.

*Trong quá trình giảm áp sự hòa tan của khí xảy ra theo quá trình ngược lại. Độ hòa tan giảm, các khí thải bớt ra ngoài cơ thể qua đường phổi. Nếu áp suất giảm chậm Nitơ từ các mô vào máu, tới phổi rồi thải ra ngoài. Khi giảm áp nhanh Nitơ không vận chuyển kịp tới phổi giải phóng ra ngoài sẽ tích lại trong cơ thể. Khi quá bão hòa tới mức nhất định sẽ hình thành các bọt khí, các bọt khí hình thành to dần gây tắc mạch chèn ép các tế bào nhất là các tế bào thần kinh gây kiệt, rối loạn hoạt động cơ vòng thậm chí dẫn tới tử vong.

“Không có cái gì gọi là ‘thương người’ cả. Không chỉ tôi, mà toàn bộ người thượng đẳng của Roeste đều không có.” Cận Tân đi tới trước mặt Lang Xuyên sau lớp vỏ bảo vệ, hơi khom người xuống nhìn cậu ta – đối diện với cơ thể lõa lồ căng tràn tuổi trẻ, ánh mắt gã chứa đầy si mê như hai ngọn lửa đang bập bùng cháy, im lặng một hồi gã mới cười lạnh, “Ngày đó chính anh là người bắt được cậu ta, vậy mà giờ anh lại có cái lòng thương người muốn cứu cậu ta – đúng là buồn cười, thiếu tá không quân thanh danh lẫy lừng lại chẳng khác nào thiếu nữ hồi xuân ôm tương tư buồn bã!”

Hoắc Lan Hề không nói gì, Cận Tân đứng thẳng lên xoay người mỉm cười: “Tôi quá mệt khi phải dùng thân phận cấp trên để gây áp lực với anh rồi. Nếu anh và bạn của anh thật sự muốn cứu cậu ta thì cũng nên mang bản lĩnh thật sự ra đây.” Ngừng một lát, gã lại nói, “Tôi và Andreas đã đạt tới nhận thức chung, rằng lần bay thử nghiệm thứ ba của Olivier sẽ là bay thật. Tạm biệt không gian mô phỏng vũ trụ đi, chúng ta sẽ cho phi công là con người và Olivier cùng bay vào vũ trụ, cùng điều khiển máy bay tiêm kích Bis 21 giống nhau.”

“Ừ.” Hoắc Lan Hề gật đầu.

“Nhưng…” Lại một khoảng lặng trôi qua, Cận Tân nhếch môi đầy ẩn ý, nụ cười trên môi tựa như ánh chiều hôm mờ nhạt khuất nơi cuối chân trời, càng làm nổi bật lên gương mặt tuấn mỹ của gã, “Sẽ chỉ có một trong hai máy bay chiến đấu được phép quay trở về nơi xuất phát, anh hiểu ý tôi chứ?”

Khẽ nhíu mày, đương nhiên Hoắc Lan Hề hiểu.

“Tôi muốn anh hủy diệt Andreas một cách triệt để vào lần bay thử thứ ba của Olivier! Xử lý người máy điều khiển cái máy bay tiêm kích kia ở độ cao một trăm sáu mươi ki-lô-mét ngoài không gian, khiến ‘nó’ nổ thành bụi vũ trụ! Nếu anh không làm được, vậy thì anh tự cho bản thân nổ tung trên trời luôn đi, mãi mãi đừng bao giờ trở về nữa!” Cao giọng nói xong câu này, như một kỵ sĩ vung nhát kiếm mạnh mẽ xong thì cởi mũ, Cận Tân lại tỏ ra thân thiết, “Vết thương trên vai anh thật sự không sao à?”

Cơn đau nơi bả vai gần đây càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, đối diện với ý xấu của người nọ, thiếu tá không quân vẫn bình thản trả lời: “Không.”

“Tốt lắm, thiếu tá.” Tổng chỉ huy mỉm cười tiến lên, vỗ lên vai trái của thiếu tá không quân như vô ý – lực tay không hề nhỏ, cơn đau kịch liệt truyền từ bả vai vào tận linh hồn, Hoắc Lan Hề nhíu mày càng chặt. Dường như Cận Tân lại hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm khác thường của đối phương, gã còn đùa, “Cũng may là Cận Á chưa gả cho anh, tôi không phải lo bà chị mình thành góa phụ.”

Lại vỗ một cái thật mạnh lên vai hắn, lúc này Cận Tân mới ngẩng đầu về phía Phí Lý Mang: “Tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở cho anh, trước khi anh nghiên cứu và phân tích con quái vật này một cách triệt để, anh chỉ có thể ở lại Roeste.” Dù liên mồm gọi chàng trai kia là “món quà từ Thượng Đế”, nhưng ở trong lòng, con trai nguyên thủ vẫn coi cậu như quái vật, lại sơ ý mà nói lộ suy nghĩ của mình.

“Tôi nhổ vào!” Phí Lý Mang bước tới trốn sau lưng Hoắc Lan Hề, trừng mắt với Cận Tân, bắt đầu nói năng loạn xạ, “Tôi phải ở cạnh Hoắc Lan Hề! Tôi yêu cậu ta! Không có cậu ta bên cạnh là hồn vía tôi lên mây luôn, không làm được cái gì hết!”

Quá lười để quan tâm đến những chuyện tầm thường nhỏ nhặt, con trai nguyên thủ tỏ ra nhân nhượng: “Được rồi, nếu thiếu tá của chúng ta không phản đối, tất nhiên anh có thể ở chung với anh ta. Nhưng anh phải nhớ kỹ, chỉ -”

Phí Lý Mang lập tức tiếp lời: “Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật!” Tên đàn ông nhỏ thó nghiêng mặt nháy mắt với thiếu tá không quân bên cạnh, vui vẻ nói, “Tôi biết rồi, bọn tôi làm được!”

Thấy có vẻ như mọi chuyện đã lắng xuống, Hoắc Lan Hề bước lên hai bước, dừng lại trước lớp vỏ bảo vệ của Lang Xuyên.

Hắn hơi khom người nhìn cậu, người kia gầy trơ cả xương, trần truồng, dáng vẻ nhắm mắt say ngủ lặng yên bình thản, tựa như một đứa trẻ vừa mới ra đời được đặt trong lồng ấp.

Thiếu tá không quân cũng không phải loại người tốt với lòng thương cảm tràn trề như Phí Lý Mang nói, chẳng qua con quái vật kia vẫn là một con người, mà bao nhiêu tra tấn cậu ta phải chịu cũng là vì hắn. Nhìn chằm chằm vào chàng trai đáng thương này hồi lâu, hắn nói: “Thật sự xin lỗi.”

Dường như có thể nghe được câu này qua lớp vỏ bảo vệ, Lang Xuyên lại mở mắt ra. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, bên trong lớp vỏ bảo vệ kết thành một màn sương đục. Cậu cựa quậy cánh tay có vẻ rất chật vật, sau đó từ từ vươn tay về phía Hoắc Lan Hề –

Lòng bàn tay áp lên vỏ bảo vệ, để lại một dấu ấn trên tấm thủy tinh mờ hơi nước. Ngón tay mảnh khảnh hơi cong nhưng bàn tay lại ấn chặt, hiện rõ lên từng đường chỉ tay bên trong lòng bàn tay tái nhợt. Không quá lộn xộn, tựa như con sông rẽ làm ba nhánh.

Mi mắt nhìn có vẻ rất nặng nề, đôi mắt màu xanh vàng chậm rãi chớp, chàng trai vẫn nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng trước mặt như hồi nãy, trực diện, khẩn thiết, bằng ánh mắt thuộc về bầu trời, bằng ánh mắt ngây ngô chưa tỉnh nhưng lại tràn ngập khát khao.

Ngoài dự liệu của mọi người, Hoắc Lan Hề luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm cũng đặt tay mình lên, cách một lớp vỏ bảo vệ lạnh như băng, mười ngón liền kề với Lang Xuyên ở bên trong.
Chương kế tiếp