Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 6: Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật (6)
Hoắc Lan Hề cũng đặt tay mình lên, cách một lớp vỏ bảo vệ lạnh như băng, mười ngón liền kề với Lang Xuyên ở bên trong.

Mà điều làm chính thiếu tá không quân cảm thấy kỳ lạ là trong khoảnh khắc ấy, có một luồng điện rất nhỏ phát ra giữa ngón tay, cảm giác kỳ diệu đó rất khó nói thành lời, giống như mùa xuân uốn chiếc lưỡi của mình, mặt đất cằn cỗi cũng nhờ vậy mà được trao tặng cơ hội tái sinh.

Cận Tân sầm mặt đứng đó nhìn. Trước mặt gã, con quái vật kia không mê man thì giãy giụa gào thét, chưa bao giờ nhu thuận nghe lời như thế. Gã cảm nhận được sâu sắc sự khó chịu khi bị coi thường, thế là hắng giọng hai tiếng sau lưng Hoắc Lan Hề.

Thiếu tá không quân nghe tiếng thì quay lại, sau khi chào tạm biệt con trai nguyên thủ bằng nghi lễ của quân nhân, hắn bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Phí Lý Mang vội vàng chạy theo, miệng vẫn không ngừng hô lên: “Đợi tôi chút! Chờ người bạn trung thành nhất của cậu coi, Hoắc Lan Hề!”

Lên thang máy trở về mặt đất, Phí Lý Mang thật sự định mặt dày theo Hoắc Lan Hề về nhà. Thiếu tá không quân cao lớn không thèm nhìn mà bước thẳng về phía trước, tên đàn ông nhỏ thó đành phải tất tả cố hết sức chạy theo, vừa chạy vừa kêu gào, đến tận khi theo tới bên cạnh máy bay của hắn.

Trong kỷ nguyên này, chỉ có người hạ đẳng ở Quận 11 là còn lái xe, người có tiền ở Roeste thích phương tiện di chuyển có thể tự do cất cánh, tự do đáp đất mà dáng vẻ cũng cực kỳ ngầu này. Nhưng không phải ai cũng điều khiển được kiểu máy bay mới đến độ nhuần nhuyễn. Phí Lý Mang tự cho phép bản thân bò lên ghế phó lái của Hoắc Lan Hề, đôi mắt màu nâu vàng đảo quanh đầy thấp thỏm bất an – cho đến khi đối phương dễ dàng khiến chiếc máy bay dân dụng tốc độ thấp đạt tới tốc độ tối đa thì tốc độ bay còn nhanh hơn gió này đã khiến y sợ đến độ muốn nôn mửa.

Hàng nút trên bảng điều khiển làm Phí Lý Mang cảm thấy rất mới lạ, y không kiềm chế được mà vươn tay ra chạm vào một trong số chúng – có lẽ là do nhấn nhầm gì đó, bảng điều khiển phát ra âm thanh “bíp bíp”, sau đó tất cả các nút đều nhấp nháy đỏ.

“Đừng có động vào!” Giọng nói nghe vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, Phí Lý Mang sợ hãi rụt tay về, Hoắc Lan Hề ngồi trên ghế lái, giương mắt nhìn thẳng về phía trước, lại nhìn vật trang trí kèm khung ảnh mà Cận Á treo trước cabin.

Gam màu hồng nhạt mà đám con gái thích hoàn toàn không phù hợp với không gian màu xám bạc này, trong khung ảnh có một bức ảnh chụp, đương nhiên Phí Lý Mang cũng nhìn thấy, y vươn tay lấy món đồ trang trí xuống, đưa tới trước mắt xem đi xem lại. Người phụ nữ trong ảnh để mặt mộc ngửa đầu lên trời, nụ cười vô cùng xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng đều đáng yêu, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt làm cho cô trở nên động lòng người đến lạ.

“Cận Á đúng là… đúng là người phụ nữ đáng ngạc nhiên nhất mà tôi từng gặp, xinh đẹp hơn đám đàn bà nóng bỏng ở mấy khu đèn đỏ…” Phí Lý Mang nhìn bức ảnh trong tay, nuốt nước bọt, vừa nghịch khung ảnh vừa mơ màng lẩm bẩm một mình, “Tôi đoán chắc chắn cậu không biết… có một khoảng thời gian rất dài, tôi cứ nghĩ đến Cận Á là muốn thủ dâm -”

Giật mình nhận ra mình lỡ mồm, tên tóc xoăn lập tức ngậm miệng, cũng may là thiếu tá không quân bên cạnh hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận, hắn chỉ gật đầu nói: “Tôi không biết thật.”

Phí Lý Mang vừa tiếp tục nghịch khung ảnh trong tay vừa liếc trộm Hoắc Lan Hề qua khóe mắt, y thầm nhủ trong đầu, chỉ trích đối phương là tên dở người: Tôi thấy ngực vợ chưa cưới của cậu rồi, cậu cũng chưa phát rồ lên với tôi, thế sao lúc nãy mới sờ lên bảng điều khiển của máy bay một tí thôi mà cậu đã trưng cái bản mặt đó ra hả!

“Rắc” một tiếng, thứ đồ trang trí trong tay bỗng phát ra âm thanh như bị gãy, Phí Lý Mang trợn mắt kinh hãi nói: “Không, không… không phải tôi làm hỏng đâu…” Cúi đầu nhìn, hóa ra y chạm vào một cái “lẫy” nhỏ khiến khung hình mở ra. Trong một hốc bé có một chiếc nhẫn, Phí Lý Mang lấy nó ra dưới ánh mắt cho phép của Hoắc Lan Hề, đặt trong lòng bàn tay mà nhìn, cực kỳ mới lạ.

Sau đó, đương nhiên y cũng nhìn thấy câu nói được viết ở mặt trái bức ảnh.

Em đồng ý.

Thứ này đã được treo trước mắt hắn ba năm nhưng hắn chưa từng ý thức được có điều kỳ diệu bên trong nó. Dường như đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Lan Hề nhìn thấy chiếc nhẫn và câu nói này, hắn mở to mắt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngay sau đó khuôn mặt lại trở về với vẻ lạnh nhạt không một gợn sóng.

“Xin đấy! Tôi thấy cái này treo ở đây từ ba năm trước rồi, thế mà qua ba năm cậu vẫn không phát hiện ra!” Phí Lý Mang cao giọng, thầm thương thay cho Cận Á, cô xinh đẹp như thế, dịu dàng lương thiện, hoàn toàn không mang vẻ kiêu ngạo của con gái nguyên thủ, khác hẳn thằng em trai ngông cuồng tự đại kia, “Đây cũng chẳng phải cơ quan phức tạp vi diệu gì, vợ chưa cưới của cậu vẫn luôn chờ cậu cầu hôn đấy! Cậu -”

“Im mồm.” Ánh mắt màu lam xám vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, Hoắc Lan Hề quát đối phương giữ im lặng, sau đó đặt tay phải lên cần lái, chuẩn bị cất cánh. Ai ngờ cánh tay vừa nắm lấy cần điều khiển đột nhiên run lên, cơn co giật đáng sợ nổi rõ gân xanh khiến toàn thân hắn cứng đờ.

Hắn cố gắng thử kéo cần lái nhưng cơn đau kịch liệt đóng đinh hắn tại chỗ, không thể nhúc nhích. Cơn đau nơi vai trái liên tục lan ra khắp toàn thân, khiến toàn bộ lưng hắn nóng rát như đặt trong đống lửa, bên trong bị một sức mạnh không biết từ đâu ra kéo căng đến rã rời. Hoắc Lan Hề buộc phải dùng tay phải giữ chặt bả vai bị thương, hắn có thể cảm nhận được vị trí sau tim của mình đang lõm xuống thành một hình quái dị, còn xương vai trái lại gồ lên như muốn xé toạc da hắn để vươn ra ngoài.

Mồ hôi lạnh túa ra, Hoắc Lan Hề đau tới mức đổ rạp cả người xuống, khuỷu tay chống lên đồng hồ đo, vùi mặt giữa khuỷu và cổ tay phải. Cơ thể hắn co rút liên tục như chiếc lá khô chết héo giữa trời đông giá rét, thậm chí Phí Lý Mang còn nghe được tiếng rên rỉ cố nén đau thoát ra từ cổ họng đối phương.

“Cậu… Cậu làm sao thế?” Bộ dạng thống khổ của thiếu tá không quân làm y sợ hãi, Phí Lý Mang lắp ba lắp bắp hỏi, “Cậu không sao chứ?”

“Hơi…” Giật giật môi nhưng không thể phun ra thêm một chữ nào nữa. Cổ họng hắn khô như sắp nứt ra, thật sự rất đau. Hoắc Lan Hề nằm rạp trên bảng đồng hồ hít thở sâu, chờ cơn đau khoan thẳng vào tim đó mau chóng lướt qua như cơn lốc.

“Cậu… Vết thương cũ của cậu tái phát à?” Sau vài phút, thấy cơ thể đối phương không còn run rẩy nữa, Phí Lý Mang cẩn thận đỡ Hoắc Lan Hề dậy, hỏi, “Cậu thật sự không sao chứ?”

Có vẻ như cơn đau nơi bả vai đã dần rút đi, Hoắc Lan Hề ngồi thẳng lại, lắc đầu đáp: “Không sao.”

Sắc mặt trắng bệch pha lẫn tái xanh, hốc mắt loang ra màu máu nhàn nhạt. Phần khuỷu tay phải của bộ quân phục xanh lam trở nên đậm màu hơn, là vì bị mồ hôi trên trán hắn thấm ướt đẫm.

Thiếu tá không quân định kéo cần lái cất cánh thì bỗng dưng lại bị tên bên cạnh ấn chặt tay phải xuống.

“Cậu không nên đồng ý với Cận Tân.” Cặp mắt tròn không chớp, Phí Lý Mang lộ ra biểu cảm chân thành nghiêm túc hiếm có, “Vai cậu đã tổn thương nặng như thế rồi, sao cậu có thể chiến đấu với người máy không có một lỗi sản xuất nào ngoài vũ trụ được?! Cậu phải nói cho Cận Tân là cậu không làm được! Có lẽ giờ vẫn kịp tìm người thay cậu… Tóm lại là với tình trạng hiện giờ của cậu thì tùy tiện vào vũ trụ chính là đi chịu chết!”

“Không, hiện tại và quá khứ không có gì khác biệt cả.” Hoắc Lan Hề vẫn bình tĩnh, hờ hững nói, “Mỗi lần vào vũ trụ tôi đều là đi chịu chết cả. Tôi chưa từng có ý định sống sót trở về.”

“Nhưng… Cậu cũng phải nghĩ cho Cận Á chứ…” Phí Lý Mang vẫn định thuyết phục đối phương, từ bỏ lời hứa kia với Cận Tân, dường như y cũng hoàn toàn quên mất mạng mình được cứu về cũng nhờ vào lời hứa này, “Có lẽ cậu có thể tìm được người khác chiến đấu thay cậu, mấy người cấp dưới của cậu thì sao, tôi nhớ là bọn họ đều khá tốt…”

“Bọn họ rất tốt, nhưng không được.”

“… Tại sao không được?”

“Vì tôi vẫn ưu tú hơn.”

Nếu lời này xuất phát từ miệng Cận Tân, chắc chắn sẽ mang theo sự ngạo mạn và vô lễ, nhưng khi phát ra từ hai cánh môi mỏng như lưỡi dao của Hoắc Lan Hề thì lại chẳng khác nào một câu tường thuật, mang lại cảm giác làm người ta tin phục. Thấy thái độ lãnh đạm và không muốn tiếp tục nói tới chuyện này của đối phương, Phí Lý Mang cũng thức thời đổi chủ đề: “Dù sao thì cậu cũng phải hứa với tôi, sau khi giải quyết người máy kia thì cậu phải đi kiểm tra cơ thể toàn diện ngay lập tức.” Ngừng một lát, y lại bất lực bĩu môi, “Hồi đó tôi cứu cậu về, cũng không định trơ mắt nhìn cậu chạy về phía tử vong lần nữa.”

Ba năm trước, Hoắc Lan Hề là trung tá trong lực lượng không quân và là chỉ huy trưởng trung đội máy bay chiến đấu V17. Như thường lệ, để ngăn chặn người của hành tinh Melon lén xâm nhập, tốp máy bay không người lái Tử Thần-961 bay vòng quanh Trái Đất theo quỹ đạo. Tử Thần-961 không chỉ có khả năng thực hiện nhiệm vụ trinh sát không gian với độ chính xác cao, đồng thời chúng còn được trang bị pháo tự động* và tên lửa không đối không** cực mạnh nhằm hỗ trợ phi công con người đáp trả trước cuộc tấn công từ người của hành tinh Melon. Sau khi nhận được tín hiệu cảnh báo từ máy bay không người lái của Bộ Tư lệnh Không quân, Hoắc Lan Hề nhận nhiệm vụ dẫn dắt trung đội V17 đi tới nơi phát ra cảnh báo để xác nhận.

*Pháo tự động là loại súng cỡ nòng lớn, có quá trình nạp đạn và thực hiện các phát bắn tiếp theo nhờ năng lượng khí thuốc hoặc năng lượng khác, không cần thao tác của con người. Autocannon có tốc độ bắn rất cao, chủ yếu sử dụng để sát thương các mục tiêu có tính cơ động cao trên mặt đất, mặt nước và trên không.

**Tên lửa không đối không là tên lửa dẫn hướng được bắn từ một máy bay để tiêu diệt máy bay khác. Nó được đẩy bằng một hay nhiều động cơ, thường sử dụng nhiên liệu đẩy dạng rắn hoặc lỏng.

Khác với bình thường, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào cho thấy người của hành tinh Melon có thể lẻn vào. Nhưng ngay sau khi bộ chỉ huy nhận được phản hồi rằng đó là lỗi trong cảnh báo từ máy bay không người lái và ra lệnh cho phi đội V17 quay trở lại Trái Đất thì toàn bộ máy bay không người lái ở khu vực này đột nhiên đồng loạt quay đầu lại, bắt đầu tấn công phi công con người trên các máy bay chiến đấu.

Lửa đạn bay tứ tung, tốp máy bay dày đặc lao về phía bọn họ như một đàn ong bị dọa sợ.

Đây là một bí ẩn đến giờ vẫn chưa được giải đáp. Không ai biết tại sao Tử Thần-961 lại tấn công ngược bọn họ, để rồi khiến cho Tử Thần-962 sắp ra mắt cũng bị ảnh hưởng vì vụ việc này mà bị ngừng sản xuất hoàn toàn. Một số người cho rằng người của hành tinh Melon đã sử dụng kỹ thuật nào đó để đánh cắp công nghệ cốt lõi của Tử Thần-961, lợi dụng sóng radio để điều khiển máy bay không người lái giết người từ xa, cũng có một số người cho rằng bản thân cỗ máy không người lái này có lỗ hổng. Ý kiến trái chiều không ai thuyết phục được ai, nhưng sự thật đẫm máu là, trong bảy mươi lăm phi công hàng đầu của phi đội V17, ngoại trừ Hoắc Lan Hề, không còn người nào sống sót.

Vai của Hoắc Lan Hề bị thương lúc đó, hắn được người ta phát hiện trên bờ biển cách Quận 11 khoảng gần năm ki-lô-mét, người phát hiện ra hắn chính là Phí Lý Mang – tên này đang định nhảy xuống biển tự sát khi lại một lần nữa bị sỉ nhục là Frankenstein, y vừa nghĩ nước biển lạnh quá, có lẽ nên chờ trời ấm lên rồi chết, lại vừa cảm thấy không thể tiếp tục sống những ngày đau khổ như vậy nữa! Y lần lữa mãi, do dự không đi, ai ngờ lại cứu được trung tá không quân đã từng có duyên gặp gỡ đôi lần. Nước biển rửa trôi hết vết máu trên bộ quân phục màu xanh, hắn gục mặt xuống, nửa cơ thể vẫn còn chìm trong nước, lâm vào tình trạng hấp hối.

Không ai trách cứ trung tá không quân đang bị thương nặng, nhưng Hoắc Lan Hề đã tự mình gỡ quân hàm trên vai xuống, lựa chọn trở thành quân nhân bình thường có cấp bậc thấp nhất trong lực lượng Không quân. Chính những chiến tích lẫy lừng trong hai năm qua đã giúp hắn được thăng lên quân hàm thiếu tá một lần nữa.

Nhà khoa học ồn ào vẫn cố thuyết phục thiếu tá không quân đợi đến khi nhiệm vụ kết thúc phải đi kiểm tra cẩn thận, cho đến khi bên kia không cưỡng lại được sự cố chấp của y nữa mà qua loa đồng ý. Hoắc Lan Hề sốt ruột liếc nhìn Phí Lý Mang, hỏi: “Có muốn tới Trái Đất xem chút không?”

Đây là lời mời, nhưng rõ ràng là mệnh lệnh. Đôi mắt xanh xám lóe lên tia sáng trắng lóa như tuyết và sắc lẻm như dao, khiến cho tên kia sợ đến mức mở to mắt, ngây ngốc gật đầu.

“Ngồi chắc vào.” Hoắc Lan Hề nhìn thẳng phía trước, kéo cần điều khiển, bọn họ bay thẳng lên không trung.

Tính năng bay thẳng của máy bay dân dụng không vượt trội, nhưng với thao tác của thiếu tá không quân thì việc xông thẳng lên trời xanh cũng nhẹ nhàng chẳng khác nào đi trên đất bằng.

“Hoắc Lan Hề… Không…” Bọn họ không ngừng lên cao hơn, cao hơn, cao hơn nữa. Đến khi toàn bộ thông số trên đồng hồ đo đạt tới cực hạn, lớp vỏ bên ngoài của máy bay không có khả năng cách nhiệt quá tốt, không chịu được sức nóng ma sát sinh ra từ khí quyển sau khi nâng độ cao liên tục, chẳng bao lâu sau, tiếng cảnh báo rõ ràng đã vang lên do nhiệt độ quá cao trong khung máy bay. Nghi ngờ rằng mình sắp lao ra khỏi tầng khí quyển, Phí Lý Mang hoảng hốt kêu lên, “Không thể lên cao hơn nữa đâu!”

Nhưng Hoắc Lan Hề lại hoàn toàn không phản ứng trước tiếng quát lớn của đối phương, vẫn thành thạo ngồi trên ghế điều khiển của mình, bay thẳng về hướng Trái Đất. Khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng lộ ra vẻ ấm áp hiếm hoi, có lẽ là vì đã tới rất gần Mặt Trời.

Tia lửa bắn ra khắp nơi từ vỏ ngoài của máy bay, buồng lái cũng rung chuyển dữ dội. Phí Lý Mang cong người hét lên: “Chúng ta chết đến nơi rồi!”

Trong chuyến bay hồn phi phách tán, y nghe thấy loáng thoáng hắn nói, Mom, I’m back.
Hết chương 6.

Mẹ, con về rồi đây.
Chương kế tiếp