Sao Trời Tựa Anh

Chương 25
Đi từ Huyên Thành đến Phổ Đà Sơn có thể ngồi thuyền.

Vì thế trước một ngày Lâm Lộc đã đặt xong bốn vé tàu online.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô nghĩ đến lần đi Phổ Đà Sơn này là hành trình ngắn hạn, cho nên cũng không xếp quá nhiều hành lý, chỉ mang theo một cái vali nhỏ rồi ra cửa.

Vì trong bệnh viện còn có một ca phẫu thuật cần Dương Tần Phương mổ chính, nên mấy ngày nay bà đều ở bệnh viện không về nhà.

Sau khi Sầm Nịnh khóa chặt cửa rồi nhìn điện thoại, nhóm chat tiểu đội nhỏ bốn người còn chưa có gửi thời gian tập hợp, cô nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Lâm Lộc.

Nịnh: 【 Lộc Lộc, lát nữa chúng ta trực tiếp tập hợp ở bến tàu Tinh Sơn sao? 】

Đối phương trả lời rất nhanh.

Lộc: 【 Mười giờ sáng thuyền xuất phát, đến xấp xỉ thời gian tàu chạy để lên thuyền là được. 】

Nịnh: 【 Oke, bây giờ tớ xuất phát. 】

Lộc: 【 Lát nữa gặp, cậu đi đường cẩn thận nha. 】

Nịnh: 【 Ừm, cậu cũng vậy. 】

Lộc: 【 Sticker yêu cậu yêu cậu. 】

Nịnh: 【 Sticker bắn tim. 】

Bây giờ đang là tháng bảy hè nóng bức, nhiệt độ khắp các nơi trên cả nước không ngừng tăng cao, Huyên Thành đã một tháng không mưa rồi, hơn nữa Huyên Thành vốn chính là thành phố thuộc vùng cực Nam, đến thời điểm này mùa hè càng giống như đang ở trong lò thiêu vậy.

Sầm Nịnh vừa đi đến cửa tiểu khu, một luồng khí nóng đã đập vào mặt, cô vừa xách vali, vừa cầm ô, chuẩn bị đặt xe đi bến tàu.

Kết quả app đặt xe trên điện thoại hiển thị không có tài xế nhận đơn, đợi ba mươi phút cũng không có ai nhận, tiểu khu của Sầm Nịnh cách bến tàu Tinh Sơn thật sự quá xa, đi xe phải một tiếng mới đến nơi, cô nhìn thời gian.

Đã chín giờ năm phút sáng rồi.

Thật sự không còn cách nào khác.

Sầm Nịnh lúc này lướt đến avatar Wechat mà cô nhớ kỹ.

Cô nhắn cho đối phương một tin.

Sầm Nịnh: 【 Lục Tinh Diễn, cậu đến bến tàu Tinh Sơn chưa, chỗ tớ không bắt được xe, nếu như cậu bắt xe qua đấy, có thể nào phiền cậu đến nhà đón tớ không. Sticker: cảm ơn. 】

Đối phương lập tức trả lời.

LXY: 【 Đợi một chút, bây giờ tớ qua đón cậu. 】

Không đến mười lăm phút sau, Lục Tinh Diễn đã đến tiểu khu Sầm Nịnh ở. Nhà anh cách nhà cô thật sự rất gần.

Từ xa, Sầm Nịnh nhìn thấy một chiếc siêu xe màu đen đang đến, chủ xe hạ cửa sổ xuống, người ngôi bên trong đeo một chiếc kính râm, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, anh nhìn cô nói: “Lên xe đi.”

Sầm Nịnh tự giác để vali và ô vào cốp sau, sau đó mới mở cửa ghế phụ ngồi vào.

“Cậu lấy bằng lái xe khi nào vậy, trước đây không thấy cậu lái bao giờ.”

Sầm Nịnh chủ động tìm đề tài để nói chuyện, trong lúc cô hỏi câu này, thì chiếc siêu xe màu đen đã tăng tốc đi được một đoạn rồi.

“Mấy hôm trước vừa lấy.”

Lục Tinh Diễn không để ý trả lời cô, ánh mắt vẫn luôn quan sát con đường phía trước.

“Sao cậu đến nhanh vậy.”

“Nhà tớ ở gần tiểu khu của cậu, đi bộ không tốn nhiều thời gian, nói gì đến lái xe.”

“Ồ.”

Đột nhiên xe phanh gấp một cái, Sầm Nịnh vô thức nhìn về phía trước, phía trước xảy ra tai nạn tông vào đuôi xe nghiêm trọng, cả đoạn đường bị chặn đến kiến còn không chui qua được, chen chúc không chịu nổi.

“Quay xe đổi đường khác để đi thôi.”

Sầm Nịnh lên tiếng đề nghị.

“Đây là con đường đi đến bến tàu Tinh Sơn nhanh nhất rồi, nếu đổi qua đường khác thì chắc chắn không kịp.”

“Nhưng tắc đến bao giờ mới thông đây?”

"Tạm thời thì chắc chắn không thể thông được.”

Lục Tinh Diễn tỏ ra ung dung bình tĩnh hơn Sầm Nịnh rất nhiều.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Cậu gửi tin nhắn cho Lâm Lộc, nói là chúng ta gặp phải tai nạn tông đuôi xe, bị tắc ở đường vườn hoa rồi, bảo bọn họ đi trước, tối nay chúng ta sẽ đi tìm bọn họ.”

“Ok.”

Sầm Nịnh làm theo lời Lục Tinh Diễn nói với cô gửi tin nhắn đi.

Khoảng năm phút sau bên kia trả lời.

Lộc: 【 Bọn tớ lên thuyền trước nha, đến lúc đó lại liên lạc. Sticker bắn tim. 】

Tắc đường do tông vào đuôi xe ở Đường vườn hoa kéo dài xấp xỉ một tiếng, trong khoảng thời gian này, Lục Tinh Diễn sợ Sầm Nịnh chán, anh biết bình thường cô không thích nghịch điện thoại, cho nên mở radio trên xe.

“Nghe nhạc một chút nha, chắc là phải tắc thêm một lúc nữa.”

“Ừm.”

Sầm Nịnh ngửa đầu dựa vào lưng ghế, Lục Tinh Diễn thì cúi đầu nghịch điện thoại.

Một giọng nữ mềm mại truyền đến từ radio.

“Hôm nay sẽ chia sẻ với mọi người một bài hát tên là < Bí mật không thể nói >, trong thời thanh xuân của bạn có phải cũng có bí mật không thể nói ra hay không, có một người vẫn luôn ở trong tim bạn nhiều năm mà bạn không thể quên hay không.”

Sau đó, tiếng hát nhẹ nhàng truyền đến.

“Đẹp nhất không phải những ngày mưa, mà là mái nhà đã từng cùng em trú mưa, những hình ảnh của hồi ức, đang chơi xích đu, giấc mơ bắt đầu không còn ngọt ngào nữa, em nói dần dần bỏ được tình yêu xuống sẽ đi được xa hơn, việc gì phải thay đổi quãng thời gian đã bị bỏ lỡ.”

Mí mắt Sầm Nịnh ngày càng nặng, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng vẫn luôn nhớ đến người bên cạnh, anh là bí mật lớn nhất trong thanh xuân của cô, một bí mật mà không ai biết.

-

Lúc Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh đến Phổ Đà Sơn, đã là một giờ chiều.

“Nóng chết mất, cái chỗ quỷ quái này sao lại nóng như vậy.”

Lâm Lộc vừa dùng tay quạt, vừa không ngừng hùng hùng hổ hổ mở miệng phàn nàn.

“Lâm đại tiểu thư, là tự ngài đề nghị du lịch hè, nếu không lúc này ông đây đã sớm ở trong nhà thoải mái uống nước hưởng điều hòa chơi game rồi, ai lại chạy đến chỗ này chịu tội với em làm gì.”

Hạ Vân Khanh che ô cho cô, trong miệng còn không quên oán giận cô một câu.

“Cút.”

“Anh cút rồi, không có ai che ô cho em đâu.”

“Không cần ạ, không phiền ngài nữa đâu, tôi cũng có tay chứ không cụt.”

Lâm Lộc nói rồi vươn tay đi cướp ô trong tay anh.

“Chịu em rồi, nói không quá ba câu là có thể cãi nhau được rồi.”

Hạ Vân Khanh một tay cầm ô, dùng một tay khác ôm chặt vai cô nàng rồi đi về phía trước.

“Nhanh lên đi công chúa ơi, lát nữa khu tham quan đóng cửa thì không đi được đâu.”

Trong thoáng chốc, Lâm Lộc nghĩ đến trước kia khi lướt douyin có thấy một video trong đấy có đoàn hướng dẫn viên du lịch không tính là quá nổi tiếng chuyên ở Phổ Đà Sơn làm hướng dẫn tham quan, trong đoàn của họ có một hướng dẫn viên du lịch cực kỳ nổi tiếng trên mạng, người hướng dẫn viên đó giảng giải rất sinh động thú vị, cho nên lần này cô đến có thể nói là có chút tư tâm, muốn thử may mắn, xem thử xem có thể đúng lúc gặp được người hướng dẫn viên kia đưa đoàn hay không.

Kết quả hai người đi một vòng lớn, cũng không nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch nào cả, Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn cũng không biết khi nào mới đến, thế nên hai người về khách sạn năm sau cạnh khu thăm quan trước.

Dù sao cũng là đôi tình nhân trẻ, vừa mở cửa phòng, vừa đóng cửa, Hạ Vân Khanh bình thường dáng vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo không còn tồn tại nữa, anh trực tiếp đè người lên cửa bắt đầu hôn.

Trong phòng nóng bức lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng của những nụ hôn dày đặc và tiếng thở dốc, hai người hôn một lúc lâu rồi mới tách ra, trên người đều toát hết mồ hôi.

Hạ Vân Khanh đi cầm điều khiển điều hòa ở trên bàn bật điều hòa lên, chỉnh đến hai mươi độ.

“Nghỉ ngơi một lát, đi cả chiều rồi.” Giọng nói người con trai hơi khàn.

Lâm Lộc trực tiếp nằm lên giường, không để ý đến anh nữa, tự mình lấy điện thoại ra chơi.

Hạ Vân Khanh thì tựa vào ghế sô pha lấy điện thoại ra bắt đầu một ván game.

Chỉ có khi hai người không nói chuyện thì bầu không khí mới hòa hợp nhất.

-

Đến tối, Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn còn chưa đến, Lâm Lộc lại gọi Hạ Vân Khanh đi chùa miếu gần đây.

“Đại tiểu thư ơi, tối rồi mà chị còn chạy đi chùa làm gì.”

“Cầu nguyện đó.”

Lâm Lộc nói xong cũng không chờ anh, tự đi đến phía trước cạnh cây chỗ treo đầy dây đỏ buộc với thẻ gỗ.

Cây này tồn tại rất nhiều năm rồi, là câu cầu nguyện linh nhất ở Phổ Đà Sơn.

Cành lá xum xuê, cây cối tươi tốt lặng lẽ đứng ở một chỗ trong bóng tối yên tĩnh, giống như một ông lão đã nghe qua rất nhiều câu chuyện, trải qua biết qua sóng to gió lớn của đời người.

Hạ Vân Khanh thấy Lâm Lộc lấy một tấm thẻ gỗ được buộc với một sợi dây đỏ ra, sau đó cẩn thận treo tấm thẻ lên một cành cây khô, rất nhanh tấm thẻ của cô và rất nhiều người khác đã hòa lẫn vào nhau, tung bay theo gió, tất cả tâm nguyện đều được treo lên trên cây.

Cây cầu nguyện mang theo tất cả những tâm nguyện và tâm sự của chúng sinh.

“Em cầu lúc nào vậy?” Hạ Vân Khanh hỏi.

“Lúc mà anh không chú ý.”

“Cầu nguyện điều gì thế?”

“Nói ra thì mất linh rồi.”

“Ông đây chưa bao giờ tin mấy cái này, treo một tấm gỗ là có thể thực hiện được nguyện vọng, thế thì đời người chỉ cần nằm hưởng thụ thôi, hoàn toàn không cần nỗ lực cố gắng cái gì cả, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.”

“Dù sao thì anh cũng không hiểu, không nói nữa, đi về thôi.”

Lâm Lộc nhìn tấm thẻ mình treo lên lên một cái, rồi kéo Hạ Vân Khanh về khách sạn.

-

Cuối cùng, Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn vì chuyện hồi sáng mà vẫn chưa đi Phố Đà Sơn, tiểu đội nhỏ bốn người tập hợp ở Tây Tạng.

Tây Tạng là trạm thứ hai trong chuyến du lịch hè của bọn họ, mấy người ở Tây Tạng một tuần.

Lâm Lộc còn cố ý tìm một hướng dẫn viên du lịch bản địa trong công ty du lịch để đưa họ đi chơi.

“Trát Tây Đức Lặc.”

Hướng dẫn viên du lịch là dân bản xứ người Tây Tạng, là một cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, vừa thấy bốn người đi ra từ đại sảnh sân bay đã nhiệt tình tiếp đón.

“Cô là hướng dẫn viên của chúng tôi sao?” Lâm Lộc hỏi cô ấy để xác nhận.

“Đúng vậy, hoan nghênh mọi người đến với Tây Tạng, tôi tên là Nhân Ương.”

Đối phương dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn để chào hỏi bốn người họ.

Sau khi xác nhận là hướng dẫn viên, bốn người trước tiên đi đến khách sạn để nhận phòng, hành trình chính thức của họ bắt đầu từ ngày hôm sau.

Bố trí của phòng khách sạn cùng hoàn cảnh đều rất tốt, từ bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cung điện Potala (*), Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh ở một phòng, Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn mỗi người một phòng.

(*) Cung điện Potala (chữ Tạng: ཕོ་བྲང་པོ་ཏ་ལ་; Wylie: pho brang Potala; Hán Việt: Bố Đạt La cung) là một cung điện nằm ở Lhasa, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.

Sau khi ăn tối xong, Lâm Lộc chạy đến phòng Sầm Nịnh tìm cô.

Hai cô gái vừa gặp nhau thì không tránh khỏi việc có rất nhiều chuyện để nói với nhau.

Sầm Nịnh nhớ đến chuyện mình không thể đi Phổ Đà Sơn, rất tò mò Phổ Đà Sơn chơi có vui không, vì vậy bắt đầu hỏi Lâm Lộc mấy chuyện liên quan đến Phổ Đà Sơn.

“Hai ngày đó các cậu ở Phổ Đà Sơn chơi có vui không?”

Lâm Lộc đang tập trung sơn móng với lọ sơn móng tay DIOR phiên bản giới hạn mới mua, vừa sơn vừa trả lời cô: “Cũng được, chỉ là không có gặp được người hướng dẫn viên nổi tiếng trên mạng kia có chút đáng tiếc, hai hôm đó đúng lúc anh ta không dắt đoàn. Chúng tớ vừa đi, thì anh ta lại đến, lướt qua nhau như vậy đó.”

“Đoạn video ngắn UP có tên là Phổ Đà Sơn Tiểu Z sao?”

“Sao cậu biết, cậu cũng xem video của anh ta sao?”

Lâm Lộc ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô Sầm Nịnh là người không để ý chuyện bên ngoài, là cô gái chỉ một lòng đọc sách thánh hiền.

"Trong lúc lướt douyin vô tình lướt thấy, tớ rất thích phong cách kể chuyện của anh ta, có thể nói về một thứ khô khan khiến cho nó trở nên rất triết lý, hơn nữa lại truyền cảm hứng cho cuộc sống, cho nên tớ có theo dõi anh ta."

Lâm Lộc gật đầu, kể chuyện rất uyển chuyển.

“Ngày mai đi cung điện Potala trước đi, trước đây tớ vẫn luôn muốn đi nhưng mãi mà không có thời gian, bây giờ cuối cùng ước mơ cũng thành hiện thực rồi.”

“Ừm, vậy tối nay cậu về sớm nghỉ ngơi đi, tớ cũng phải đi ngủ sớm.”

“Vậy tớ về trước đây.”

Lâm Lộc biết cô đang đuổi người, cũng không ở lại thêm, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.

Chương kế tiếp