Sao Trời Tựa Anh

Chương 37
Bốn cô gái tựa trên lan can quan sát khung cảnh vườn trường, ngắm bầu trời ở phía xa, trò chuyện về tương lai sau này, sắp sửa ra khỏi toà tháp ngà voi này, có lẽ các cô sẽ đối mặt với rất nhiều khó khăn suy sụp, nhưng ít ra tại lúc này các cô vẫn là thiếu niên có chủ nghĩa lý tưởng.

“Mấy cậu định tốt nghiệp xong sẽ về quê làm việc hết à, không có tham vọng vậy sao?” Diệp Tử Khâm trêu chọc một câu.

“Bọn tớ không có mỏ giống cậu mà muốn ở Bắc Kinh bao lâu cũng được đâu, bọn tớ không có tư bản ấy, tớ còn phải kiếm việc để nuôi sống bản thân nữa, tốt nghiệp đại học là nhà tớ sẽ không cho tớ tiền nữa.” Phương Thiến Thiến nói.

Diệp Tử Khâm định sẽ thuê nhà ở Bắc Kinh trước, quẹt thẻ hết tất cả những nơi bốn năm qua chưa được chơi, sau đó lại sang thành phố khác hoặc ra nước ngoài du lịch. Nhà cô có mở công ty, tuy quy mô không lớn, nhưng sắp xếp cho cô một vị trí để làm việc cũng không thành vấn đề. Cho nên cô định sẽ chơi cho đủ rồi về công ty nhà làm việc, cứ thế sống hết quãng đời còn lại.

“Hâm mộ Diệp Tử quá, thành phố Bắc Kinh này không hợp với tớ, tốt nhất là tớ nên về thành phố nhỏ của tớ thôi, tiết tấu sinh hoạt nhà tớ ở đó rất chậm, kah hợp với loại người lười như tớ.” Hướng Uyển nói.

“Bé Nịnh, cậu nói hai câu đi.” Phương Thiến Thiến quay đầu hỏi cô gái bên cạnh đang ngơ ngác nhìn về phương xa.

Sầm Nịnh lấy lại tinh thần, cô suy nghĩ rồi nói: “Tớ vẫn chưa quyết định nữa, bởi vì tớ muốn tỏ tình với một người, quan sát tình hình đã rồi mới quyết định.”

Cô nói xong câu này, vẻ mặt ba người kia đầy khiếp sợ.

“Trời ạ, không nhìn ra đấy, kiểu con gái ngoan ngoãn như cậu mà cũng chủ động theo đuổi con trai á.” Vẻ mặt Phương Thiến Thiến không tin nổi. “Thế này cũng bình thường, cậu chuyện bé xé ra to quá, đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, giờ không tỏ tình nữa là sau này không còn cơ hội nữa đâu.” Hướng Uyển nói.

Sau đó mấy người lại bắt đầu bàn tán người cô muốn tỏ tình là ai, Sầm Nịnh không có nói hẳn ra, cô chỉ nói ngày tổ chức tiệc tốt nghiệp các cô sẽ biết.

Lễ tốt nghiệp của Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh được lên kế hoạch vào sáng thứ bảy, sinh viên năm tư tốt nghiệp của toàn khoá năm nay có hơn mười nghìn người, mỗi khoa mỗi lớp đều có một khu vực cố định riêng.

Tất cả học sinh đều mặc áo cử nhân do nhà trường phát, bước vào theo thứ tự.

Hôm nay cũng là một ngày cực nóng, ánh mặt trời độc ác, buổi lễ được tổ chức ở sân thể dục ngoài trời, hơn nữa áo cử nhân cũng khá dày, có rất nhiều người đã bắt đầu không kiên nhẫn, sôi nổi hy vọng lễ tốt nghiệp có thể nhanh chóng kết thúc.

Sau khi mấy tiết mục biểu diễn trên sân khấu kết thúc là đến lượt hiệu trưởng lên phát biểu, sau đó là các tiết mục hoàn tất, cuối cùng mới đến đoạn mười nghìn người chụp chung một bức ảnh.

Buổi chụp ảnh tốt nghiệp gồm mười nghìn người của Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh, lần đầu tiên được tổ chức vào khoá của Sầm Nịnh, ở năm đó còn lên hot search của Weibo, lúc ấy người chủ trì bảo toàn thể học sinh đứng dậy, sau đó nói mọi người chú ý biểu cảm, tiếp theo máy ảnh bắt đầu chụp.

Lúc chụp ảnh tốt nghiệp, không biết vì sao Sầm Nịnh lại nhìn lướt qua bên trái, kết quả khẽ liếc sang đã thấy Lục Tinh Diễn, vậy mà anh cũng đến tham gia lễ tốt nghiệp. Cô không biết anh về trường lúc nào, chỉ biết tương lai trong bức ảnh mười nghìn người chụp chung này, cô cách anh rất gần.

Khi người chủ trì tuyên bố lễ tốt nghiệp kết thúc, có rất nhiều học sinh sôi nổi quăng mũ cử nhân, có người ôm nhau khóc, có người lại tốp năm tốp ba cười đùa.

Sầm Nịnh nhìn nhóm ba người chung ký túc xá đang đùa giỡn cách đó không xa, có người đi đến phía sau cô, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, cô xoay người, nhìn thấy Lục Tinh Diễn đang đứng ngược sáng trước mặt cô, chàng trai cười nói với cô: “Tốt nghiệp vui vẻ.”

“Cậu cũng vậy, tốt nghiệp vui vẻ.”

Nói xong, bọn họ cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy.

Qua khoảng chừng ba bốn giây, có người hô lên: “Lục Tinh Diễn, về rồi à?”

Là đám Tống Ngạn Trần.

“Đến ngay đây.” Lục Tinh Diễn nói với Tống Ngạn Trần một câu.

“Tớ đi về trước, tớ cũng tham gia tiệc mừng tốt nghiệp, đến lúc đó gặp.” Lục Tinh Diễn nói xong câu này rồi xoay người rời đi.

Sầm Nịnh nhìn bóng dáng chàng trai dần dần đi xa, trợn mắt trong chốc lát, cuối cùng là Phương Thiến Thiến đến đây vỗ lên lưng cô thì cô mới hoàn hồn.

“Đang nghĩ gì thế?” Phương Thiến Thiến hỏi.

“Không có gì.”

“Chúng ta về đi, tiệc mừng tốt nghiệp thứ sáu tuần sau kết thúc là phải trả phòng ký túc xá rồi, nhanh về thu dọn đồ đạc đi.” Phương Thiến Thiến nói xong rồi đi về phía cửa.

Hướng Uyển và Diệp Tử Khâm cũng đi ra ngoài với cô ấy, Sầm Nịnh đuổi theo bước chân các cô, mấy người cùng nhau trở về ký túc xá.

Ký túc sống chung được bốn năm, mấy người đều không nỡ rời đi.

Sầm Nịnh coi như có hành ký ít nhất, một va li để đồ là đã đủ.

Phương Thiến Thiến vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Sầm Nịnh: “Cậu ít đồ quá đấy, đồ của tớ gấp đôi cậu đây này.”

Hai người khác trong ký túc xá ra ngoài ăn cơm, chỉ còn lại có Phương Thiến Thiến có quan hệ tốt nhất với Sầm Nịnh, Sầm Nịnh nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định thương lượng với Phương Thiến Thiến chuyện tỏ tình với Lục Tinh Diễn, cô đi đến bên cạnh Phương Thiến Thiến giúp cô ấy thu dọn đồ đạc.

“Cảm ơn cậu nhé, bé Nịnh.”

“Thiến Thiến, tớ có chuyện muốn nói với cậu, nhưng cậu không được nói với người khác đâu đấy.”

“Được.”

“Trước đấy các cậu có hỏi tớ là tớ muốn tỏ tình với ai, bây giờ tớ nói cho cậu biết, người tớ muốn tỏ tình là Lục Tinh Diễn.” Sầm Nịnh mặt không đổi sắc nói.

“Trời ạ, tớ không ngờ lại là cậu ấy đấy.” Phương Thiến Thiến kinh ngạc nói: “Chắc hôm đấy sẽ có nhiều cô gái tỏ tình với cậu ấy lắm, sao cậu tỏ tình cái là chọn luôn top one thế?”

“Thật ra không giấu gì cậu, tớ yêu thầm anh ấy rất nhiều năm rồi, bắt đầu từ cấp ba đến bây giờ, tớ cảm thấy không có khả năng với không có cơ hội.”

“Tớ ủng hộ cậu, dù thế nào thì tớ cũng nể sự dũng cảm của cậu thật. Thật ra tớ cũng thích một người trong phòng ký túc xá của bọn họ, nhưng cậu ấy có bạn gái rồi, cũng không biết hiện tại cậu ấy chia tay chưa nữa.”

“Là họ Tống sao?” Sầm Nịnh vừa dọn dẹp đồ đạc giúp cô ấy vừa thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy, cậu cũng quen cậu ấy sao?”

“Có quen, gặp qua vài lần.”

“Vậy cậu có cách liên lạc với cậu ấy không?” Phương Thiến Thiến hơi kích động kéo ống tay áo cô.

“Tớ không có, nhưng Lục Tinh Diễn có, nếu cậu cần thì tớ có thể hỗ trợ.”

“Nhưng cũng không biết hiện giờ cậu ấy có bạn gái không nữa, hay là thôi đi.”

Sầm Nịnh thấy sắc mặt Phương Thiến Thiến hơi uể oải, vì thế cô an ủi cô ấy một câu: “Đừng buồn, đến lúc đó để tớ hỏi hộ cậu.”

“Bé Nịnh, cậu tốt nhất.” Phương Thiến Thiến ôm chặt cô, rất vui sướng.

Hai người dọn dẹp xong đồ đạc cũng đã đến năm giờ chiều, Sầm Nịnh nghĩ đến buổi tối còn có hẹn với Giang Vũ, vì thế cô từ chối lời mời ăn cơm tối của Phương Thiến Thiến. Cô không trang điểm gì, bởi vì vốn dĩ cô cũng không muốn tham gia buổi tiệc rượu này, xe Giang Vũ đúng sáu giờ đến cửa trường đại học Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh đón cô.

Nhìn từ xa, anh ta nhìn thấy một bóng dáng cao gầy yếu ớt đi ra từ trong trường học, hôm nay Sầm Nịnh trang điểm thật sự rất nhạt, gần như không nhìn ra là có trang điểm, tóc xõa sau lưng, mặc một chiếc váy liền thân không tay áo màu hồng nhạt.

Cô mở cửa ghế lái phụ rồi lên xe.

“Học trưởng, buổi tối em còn có việc khác, không biết lát nữa có thể làm phiền anh đưa em về sớm không?” Câu đầu tiên khi Sầm Nịnh nói với Giang Vũ.

“Không thành vấn đề.”

Hai người đến buổi tiệc bể bơi, đã có rất nhiều nam nữ đang uống rượu nhảy múa, Sầm Nịnh nhìn hoàn cảnh xung quanh một lát, bể bơi chỉ là một cái hồ nhỏ lộ thiên trong phòng, toàn bộ ánh đèn trong phòng lờ mờ mê ly, có DJ đang bật nhạc, âm nhạc có cảm giác có nhịp điệu, nhưng lại nhẹ nhàng hơn, khác với nhạc để nhảy disco, nơi này hơi giống Dance room mà Lâm Lộc hay đi.

“Đừng uống đồ uống người khác đưa cho em, còn có cả đồ ăn nữa.” Giang Vũ cúi người nói bên tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên, hơi nóng phả lên tai cô.

“Ồ.”

Sầm Nịnh lên tiếng rồi sau đó lặng lẽ kín đáo bước sang bên cạnh một bước nhỏ, kéo khoảng cách với anh ta.

Giang Vũ xoay người nói: “Anh không uống rượu, lát nữa còn phải đưa em về trường học.”

Hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống.

“Hai người muốn uống gì?” Một nhân viên phục vụ nhanh chóng đến chỗ hai người hỏi.

“Cho tôi một cốc nước không đường, cho cô ấy một ly rượu Tequila.” Giang Vũ nói với nhân viên phục vụ.

“Được, xin chờ một lát.”

Nước và rượu được bê lên nhanh chóng. Vốn dĩ Sầm Nịnh muốn nói với Giang Vũ là cô bị dị ứng cồn, nhưng thấy anh đã gọi, mà cô cũng ngại từ chối, cho nên sau khi rượu được bê lên cô cũng chỉ ngồi lướt điện thoại, không uống cốc rượu kia.

Lúc này, Giang Vũ đứng lên nói với cô: “Anh ra ngoài nhận điện thoại.”

Giang Vũ mới đi ra không lâu, một nam sinh trẻ tuổi lạ mặt đến bên cạnh Sầm Nịnh, chàng trai này đeo mắt kính gọng bạc, vẻ ngoài văn nhã thanh tú, nhìn bộ dạng trong phúc hậu vô hại.

“Xin chào, tôi tên Tiêu Hoành, chúng ta kết bạn đi.”

Đối phương rất nhiệt tình, nhưng trong trường hợp này Sầm Nịnh vẫn hơi đề phòng.

“Ngại quá, bạn tôi đi một lát sẽ về ngày, để lúc khác đi.”

“Tôi thấy nãy giờ cô không uống rượu, cô dị ứng với cồn à?” Tiêu Hoành hỏi cô.

Sầm Nịnh không ngờ nãy giờ cậu ta lại chú ý đến cô.

“Đúng, tôi không uống được rượu.”

“Vậy uống đồ uống đi, tôi quen nhân viên phục vụ ở đây, để tôi đi nói với cậu ấy, cô chờ một chút.”

Tiêu Hoành nói xong rồi đứng dậy đi về phía quầy bar.

Quầy bar ở một bên khác, Sầm Nịnh nhìn thấy cậu ta đi đến chỗ rẽ là không nhìn thấy người đâu.

Một lúc sau cậu ta lại quay lại, trong tay còn cầm hai ly nước cam.

“Cô uống thử xem, nước này cũng không tệ đâu.” Tiêu Hoành cầm lấy cái cốc của mình uống một ngụm trước.

Sầm Nịnh cứ nghĩ, nếu lấy từ quầy bar, cậu ta cũng uống, chắc sẽ không có vấn đề gì. Vì thế cô cầm cái cốc lên đang chuẩn bị uống, một giọng nói lạnh băng vang lên: “Sầm Nịnh, sao em lại không nghe lời anh.”

Sầm Nịnh buông cái ly, quay đầu nhìn sang, Giang Vũ hầm hầm đi về phía bọn họ.

Anh ta cầm lấy cái ly trong tay cô đặt xuống bàn, lại nói với Tiêu Hoành: “Xin lỗi, cô ấy là bạn tôi, cảm ơn nước của cậu, tôi phải đưa cô ấy về.”

Nói xong, Giang Vũ trực tiếp dắt lấy tay Sầm Nịnh đi về phía cửa ra vào.

Sầm Nịnh muốn tránh ra theo bản năng, nhưng anh at nắm rất chặt.

Ra khỏi nơi tổ chức tiệc rượu. Hơi nóng tiêu tan, không gian trở nên trống trải, người cũng tỉnh táo hơn.

“Học trưởng Giang Vũ, em có chuyện muốn nói với anh.” Sầm Nịnh định sẽ nói rõ ràng với anh ta.

“Lát nữa lên xe rồi nói, muộn rồi, anh đưa em về trường trước.”

Màn đêm bao phủ toàn bộ thành phố, trong mùa hè nó giống như một cái nồi đất kín gió, khiến tâm trạng người ta cảm thấy rất khó chịu. Một chiếc xe SUV chậm rãi chạy trên đường vành đai ba. Trong xe bật nhạc Bruce nhịp nhàng.

“Em nói đi, chuyện gì thế?” Giang Vũ hỏi Sầm Nịnh.

“Học trưởng Giang Vũ, em cảm ơn những sự hỗ trợ và giúp đỡ của anh, anh còn hỗ trợ giải quyết giúp em rất nhiều khó khăn trong việc học, nhưng có chuyện em muốn nói rõ ràng với anh, em có người em thích rồi, hơn nữa em sắp tới em định sẽ tỏ tình với anh ấy, sau này tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách.”

Sầm Nịnh một hơi nói xong những lời này, mới cảm thấy trong lòng thoải mái. Cuối cùng cô cũng nói ra được nỗi lòng khiến cô bối rối nhiều ngày nay

Sau đó Sầm Nịnh thấy ngón tay đặt trên vô lăng của Giang Vũ chậm rãi gõ gõ. Tiếp theo, cô nghe thấy anh ta nói: “Người em thích là Lục Tinh Diễn.”

Đây là câu khẳng định không phải câu nghi vấn.

Vậy mà anh ta lại biết, Sầm Nịnh không tin nhìn về phía anh.

“Không cần nhìn anh thế đâu, anh đoán được lâu rồi. Lần trước lúc chúng ta ăn cơm với nhau, anh đã đoán được rồi.” Giang Vũ nói, trong giọng nói của anh ta không nghe ra được cảm xúc gì, không phân biệt được thái độ hiện tại của anh là sao. Anh không có hụt hẫng, cũng không tức giận. Giống như thể chỉ đang nói đến một chuyện bình thường.

Sầm Nịnh còn muốn nói gì thêm, lại nghe thấy Giang Vũ mở miệng nói: “Qua mấy ngày nữa Lục Tinh Diễn sẽ ra nước ngoài, hai người định yêu xa à?”

“Không phải, hiện tại em vẫn chưa nói cho cậu ấy biết chuyện em thích cậu ấy, tất cả vẫn chưa chắc chắn.”

Giang Vũ yên lặng vài giây, mới lại nói tiếp: “Nếu, anh nói là nếu, cậu ta không đồng ý hẹn hò với em, vậy anh còn cơ hội không?”

Không thể phủ nhận, Giang Vũ thật sự rất tốt, nhưng hiện tại trong mắt trong lòng Sầm Nịnh chỉ có Lục Tinh Diễn, nhưng cô lại không muốn làm tổn thương Giang Vũ thật lòng với cô.

“Không biết, bây giờ em vẫn chưa thể trả lời anh.” Sầm Nịnh nói.

“Em biết, anh từ chối liên hôn với nhà họ Lưu vì em, anh vẫn luôn chờ em.”

Sầm Nịnh nghe thấy Giang Vũ nói xong câu đó, trong lòng càng khó chịu, nhưng cô không biết mình có thể nói gì.

Tình yêu, loại tình cảm này quá phức tạp, ít nhất hiện tại cô vẫn chưa hiểu nổi nó.

-

Lúc về đến ký túc xá đã gần 0 giờ, bạn cùng phòng đã ngủ từ lâu, trên mặt đất xếp một đống va ly khác nhau của mọi người, tiếng bước chân chia ly đang lặng lẽ đến gần.

Sầm Nịnh lấy lá thư tỏ tình viết cho Lục Tinh Diễn ra, bên trên lá thư màu tím nhạt viết một hàng chữ: Gửi cậu, người mình thích. Cô đặt lá thư vào một ngăn kín trên bàn, như vậy lúc ra ngoài cô sẽ không quên mang theo.

Lễ đón tốt nghiệp của Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh được sắp xếp thời gian tổ chức theo Khoa và ngành, địa điểm là tại một khách sạn hạng sao nằm trên đường vành đai hai của thành phố Bắc Kinh, Lễ đón tốt nghiệp của khoa vật lý trường Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh được xếp vào sau giờ tối ngày thứ tư, mấy người trong ký túc xá Sầm Nịnh đã bắt đầu trang điểm, chẳng mấy khi cô được thấy các bạn cùng phòng ăn mặc lộng lẫy như vậy, đều mặc những bộ váy dài, giống như muốn đi tham gia một buổi lễ nào đấy long trọng.

“Chúng ta sắp đi thảm đỏ à?” Chẳng mấy khi Sầm Nịnh lại nói đùa.

“Không phải đâu, hoa khôi khoa vật lý, cậu mặc như này thì có hơi ba chấm đấy.” Phương Thiến Thiến mỉa mai cách trang điểm hôm nay của Sầm Nịnh.

Thật ra hôm nay cô trang điểm cẩn thận hơn hôm đi tiệc bể bơi hôm ấy với Giang Vũ nhiều, nhưng vẫn bị các bạn cùng phòng ghét bỏ.

Chương kế tiếp