Sao Trời Tựa Anh

Chương 50: Ngoại truyện hai: Hái sao
Trong khoảng thời gian Lục Tinh Diễn và Sầm Nịnh yêu đương nồng nhiệt, một ngày nọ hai người cùng nhau quay về trường cũ.

Mấy năm nay Trường THPT Số 1 Huyên Thành vẫn luôn không ngừng cải tiến, đã hoàn toàn không còn dáng vẻ lúc hai người đang theo học nữa.

“Sao mà thay đổi nhiều vậy?” Sầm Nịnh cảm thán nói.

Lục Tinh Diễn nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt, nói: “Đã bao nhiêu năm chúng ta không về trường rồi, chắc chắn không thể nào giống với trước kia nữa.”

“Sao hôm nay anh lại đột nhiên muốn về trường vậy?” Sầm Nịnh giương mắt nhìn người bên cạnh.

“Lâu rồi không về, giờ về thăm các thầy cô.” Lục Tinh Diễn thuận miệng nói.

Hai người chào bảo vệ một tiếng, sau khi nói rõ tình hình rồi vào trường.

Bố cục tổng thể của trường vẫn thế không đổi.

“Sang khối mười hai xem không?” Lục Tinh Diễn cúi đầu hỏi ý kiến Sầm Nịnh.

“Đương nhiên đi chứ.”

Lúc hai người đi qua, có lướt qua lớp 12A5, trong lớp đang học tiết ngữ văn, không ai chú ý bên ngoài có người đi qua.

Các học sinh đang đọc diễn cảm < Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ > (*)

(*) Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ là bài thơ trữ tình nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc của tác giả Trương Nhược Hư.

“Em còn nhớ không?” Lục Tinh Diễn hỏi Sầm Nịnh.

“Nhớ gì?” Sầm Nịnh nghi hoặc nhìn về phía anh.

“Lúc đấy em học bài thơ này N lần cũng không thuộc được.”

Sầm Nịnh không nghĩ tới anh còn nhớ vụ này, cô hơi xấu hổ đánh anh một cái thật mạnh.

“Anh còn nói nữa, lúc đấy em học rất nghiêm túc đó, chỉ là trí nhớ hơi kém một chút thôi.” Sầm Nịnh bất mãn nói.

“Trí nhớ anh tốt là được, em yên tâm, sau này chắc chắn con chúng ta sẽ theo gen anh.” Giọng điệu Lục Tinh Diễn cà lơ phất phơ không nghiêm túc.

Sầm Nịnh lại nhớ đến tối qua bị anh lăn qua lăn lại mấy lần, trong nháy mắt đỏ mặt không muốn nói chuyện với anh, nhanh chóng đi lên phía trước.

Lục Tinh Diễn khẽ cười một tiếng, cho hai tay vào túi áo, không nhanh không chậm đi theo sau cô, y hệt năm đó.

Hai người lại đi thăm giáo viên chủ nhiệm và một số thầy cô khác.

“Hai em định khi nào kết hôn thế?”

Trong văn phòng, thầy dạy toán với khuôn mặt hiền từ nhìn hai người học sinh tốt nghiệp xuất sắc mà hồi xưa mình dạy.

Sầm Nịnh có hơi ngượng ngùng nhìn về phía Lục Tinh Diễn, dùng ánh mắt ra hiệu để anh nói, Lục Tinh Diễn cũng rất nhanh hiểu ý cô.

“Có lẽ là cuối năm nay ạ, đến lúc đó nhất định mời thầy đến uống rượu mừng, làm người làm chứng cho chúng em.”

“Được được được, thầy nhất định sẽ đến.”

Hàn huyên với các thầy cô mấy câu, hai người mới tạm biệt bọn họ.

Cuối cùng, Lục Tinh Diễn đưa Sầm Nịnh đến đài thiên văn của trường.

“Sao chúng ta lại đến đây thế, đài thiên văn này, em nhớ lúc chúng ta vẫn đang học thì nó đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.” Sầm Nịnh nói.

Lục Tinh Diễn đi phía trước, dắt tay cô, giọng điệu cưng chiều nói: “Một lát nữa em sẽ biết.”

Lục Tinh Diễn lấy chìa khóa ra mở cửa, Sầm Nịnh không biết tại sao anh lại có chìa khóa, nhưng vẫn theo anh đi vào.

Ở giữa phòng để một cái bục trên đó có một cái kính viễn vọng không gian Hubble. (*)

(*) Kính viễn vọng không gian Hubble (tiếng Anh: Hubble Space Telescope, viết tắt HST) là một kính viễn vọng không gian đang hoạt động của NASA. Hubble không phải là kính viễn vọng không gian đầu tiên trên thế giới nhưng nó là kính viễn vọng lớn và mạnh nhất từng được phóng cho tới hiện tại.

Sầm Nịnh đi qua, cô cầm lấy ống kính nhìn một cái, một mảng đen ngòm, không nhìn thấy gì cả.

“Cho nên chúng ta sẽ ở đây đến tối sao?”

“Đều được.” Lục Tinh Diễn ngồi xuống một cái ghế bên cạnh nói.

“Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu.” Sầm Nịnh đi qua nhéo một cái lên bả vai anh.

“Sầm Nịnh, sao lên đại học em lại chọn thiên văn học.” Lục Tinh Diễn giương mắt nhìn cô.

“Bởi vì em thích thiên văn đó.” Sầm Nịnh nói.

Nhưng thật ra vẫn còn một nguyên nhân, đó chính là cô xem anh như sao trời của mình.

Mà bây giờ, ngôi sao đó đã rơi xuống trước mặt cô.

“Thật ra năm chúng ta tốt nghiệp đại học anh đã mua một ngôi sao, đặt tên là Nịnh, vốn dĩ muốn tặng cho em, nhưng sau đó vẫn chưa kịp đưa, thì anh đã ra nước ngoài, vẫn luôn kéo dài đến hôm nay.” Giọng nói của Lục Tinh Diễn vẫn chậm rãi như cũ.

Nghe thấy anh nói như vậy Sầm Nịnh cũng rất kinh ngạc, không biết phải nói gì. Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh sau đó nói: “Sao chuyện gì anh cũng không nói cho em biết vậy?”

Lúc này, Lục Tinh Diễn đứng lên đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy ra một tập tài liệu đưa cho Sầm Nịnh, nói: “Bây giờ chính thức giao ngôi sao này cho chủ nhân của nó, nó là của em, anh cũng là của em.”

Sầm Nịnh mở tập tài liệu ra nhìn, trong đó là một tờ giấy ủy quyền ngôi sao thiên văn, người ủy quyền đề tên Lục Tinh Diễn, người thụ hưởng đề tên Sầm Nịnh, ngôi sao có tên là “Nịnh”.

Cô nhìn xuống dưới, thấy thời gian Lục Tinh Diễn mua ngôi sao này, đúng lúc anh vừa tốt nghiệp đại học. Viền mắt cô dần dần đỏ lên.

“Năm tốt nghiệp đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, không kịp đưa cho em, món quà tốt nghiệp đến muộn.”

Lục Tinh Diễn đi qua, ôm cô vào trong lòng.

“Lục Tinh Diễn, cảm ơn anh vì đã bằng lòng làm ngôi sao của em.”

“Em cũng là ngôi sao duy nhất của anh, tình yêu của em không cô độc, bởi vì anh cũng thích em, rất nhiều rất nhiều năm.”

Tiệc tốt nghiệp hôm đó, anh không đồng ý lời tỏ tình của cô, nhưng mà năm đó anh lại âm thầm mua một ngôi sao và dùng tên cô đặt cho nó.

Thích em là số mệnh an bài, tình cảm không biết nảy mầm từ lúc nào, cứ vậy mà trở nên sâu đậm.

Cho đến khi vì em mà hái xuống sao trời, cả đời này chỉ muốn trải qua với mình em.

Chương kế tiếp