Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 13: HÔN EM Ở NƠI KHÁC

Tống Liệt bị Tạ Tịch Trạch chọc tới tức giận, nhưng hắn không hé miệng nửa lời, cả ngày hắn chỉ im lặng làm việc, đến đêm cũng không lẻn vào phòng Tạ Tịch Trạch nữa, thẳng đến sáng hôm sau.

Vóc dáng Tạ Tịch Trạch thiên gầy, trên người rất khó chăm béo được, chỉ cần bị bệnh hai ngày cũng đã xuống cân, cậu ở đây một thời gian sắc mặt vẫn tái nhợt, trông có vẻ rất yếu ớt, bà cụ Quế Hoa rất tốt với cậu, suốt ngày thay đổi món ăn, còn nấu những món canh hầm bồi bổ sức khỏe cho cậu, bổ máu tốt cho gan phổi, sau đó bà còn dậy sớm nấu cháo táo đỏ cho cậu.

Tạ Tịch Trạch không dám phụ lòng tốt của bà, ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, mùi vị ngọt sền sệt của nó khiến cậu muốn ê răng, đau khổ nói: “Bà nội, đây là đồ cho phụ nữ uống, mấy ngày nay con đã uống rồi, ngày mai không cần nữa đâu.”

Bà Quế Hoa không đồng ý nhìn cậu, “Cái gì mà mấy ngày, mới uống từ hôm qua, cái thuốc này phải kiên trì uống mới có hiệu quả, con xem, con gầy thành cái dạng gì rồi, trên mặt không có chút huyết sắc nào, đùi còn chẳng to bằng bắp tay tiểu Tống đâu.”

Tạ Tịch Trạch: “.....” Cậu im lặng cúi đầu nhìn đùi mình, sau đó so sánh với bắp tay Tống Liệt, sau đó nghiêm túc với bà nội: “Bà nói quá rồi.”

Cậu vỗ vỗ đùi mình, mùa hè trời rất nóng, cậu mặc một cái quần dài tới đầu gối, lúc ngồi để lộ ra cặp đùi trắng nõn, cậu thấy ánh mắt Tống Liệt dán lên trên đùi mình, vội vàng lùi chân vào dưới bàn, tự mình lẩm bẩm, “Chân mình đâu có gầy như vậy.”

Bà cụ trừng mắt nhìn cậu, “Thằng nhóc này, chỉ là uống chén cháo thôi chứ có phải làm gì đâu.” Vừa nói, bà còn lôi kéo Tống Liệt, “Tiểu Tống, bà đã già rồi, sau này con thay bà để ý tới nó, trẻ con ngoan ngoãn mới được nuông chiều, nếu không nghe lời thì cứ phạt nó nặng vào.”

Tống Liệt nhìn Tạ Tịch Trạch cười nhạt, “Cháu biết, nếu Tiểu Trạch không nghe lời, bà nội cứ an tâm, con sẽ tìm ra hình phạt thích hợp cho em ấy.”

Bà nội lôi kéo Tống Liệt về phe mình, Tống Liệt cũng rất để ý tới tình trạng sức khỏe của cậu, hai người đứng cùng một chiến tuyến, Tạ Tịch Trạch thấy bà nội không bênh vực mình càng tức giận hơn.

“Bà nội, bà nhận luôn Tống tiên sinh làm cháu trai của mình đi, con đi về.”

Bà cụ Quế Hoa lập tức vỗ vỗ cánh tay cậu, “Đứa nhỏ này, lại nói vớ vẩn gì đấy.”

Tạ Tịch Trạch nói điên nói khùng chán nản, hôm nay không có việc gì làm, cậu về phòng muốn ngủ nướng, nhưng tên kia luôn đi theo sau cậu, Tạ Tịch Trạch chặn ở cửa, không cho Tống Liệt đi vào, “Tôi muốn về ngủ, chú đi ra ngoài.”

Mắt Tống Liệt chẳng thèm chớp, “Coi em uống thuốc xong tôi sẽ ra ngoài.”

Tạ Tịch Trạch tức giận đánh hắn một cái, “Chú muốn phạt tôi sao? Tống Liệt, tôi nói cho chú biết, tôi sẽ không về với chú đâu, tôi sẽ ở lại thôn Hoa Sen, tôi lớn rồi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm bản thân tôi.”

Khuỷu tay Tống Liệt chống trên cửa, Tạ Tịch Trạch muốn dùng sức đóng cửa lại không được, cậu quát lớn: “Chú không đi chứ gì??”

Tống Liệt vẫn đứng im, “Nhìn em uống thuốc xong tôi sẽ ra.”

Tạ Tịch Trạch bị ép tới đỏ bừng mặt, cuối cùng cậu buông tay, vừa mắng hắn bệnh, vừa ngoan ngoãn cầm thuốc uống trước mặt hắn, xong liền cứng ngắc nói: “Tôi uống xong rồi!”

Tống Liệt gật đầu, lòng bàn tay xoa đỉnh đầu cậu hai cái, giống như đang sờ đầu cún con, sau đó cầm cốc nước rời đi, còn hào phóng đóng cửa lại cho cậu.

Tạ Tịch Trạch trừng mắt nhìn bóng dáng người kia rời đi, tức giận tới cứng họng.

Buổi chiều Trương Thục Tĩnh lại tới, cô gái nhỏ rất biết lựa thời gian, bà nội sẽ nghỉ ngơi buổi chiều, còn Tống Liệt thì dùng laptop làm việc, người lớn và người già không có thời gian rảnh, chỉ còn hai người trẻ tuổi ngồi với nhau, không tránh khỏi một chút tâm tư khó nói.

Tạ Tịch Trạch rất thích nghe Trương Thục Tĩnh nói chuyện, cô được đi khắp nơi quanh năm, gặp những chuyện rất thú vị, kể cả người hay là vật, mà đời trước, Tạ Tịch Trạch ngoại trừ Xuyên thành thì chỉ tới du lịch một vài nơi cùng Tống Liệt mà thôi, còn đâu cậu chưa bao giờ bước chân khỏi Xuyên thành, là cậu cam tâm tình nguyện hạn chế bản thân ở bên cạnh Tống Liệt, phạm vi hoạt động chỉ quy định ở Tống viện chờ hắn trở về.

Trương Thục Tĩnh đã đi khắp nơi, Tạ Tịch Trạch được nghe kể chuyện vô cùng háo hức, khát khao, cậu nhìn bầu trời xanh bao la trên mái hiên, hâm mộ nói: “Thật hâm mộ cô đó.”

Trường Thục Tĩnh cười lớn, “Đều để kiếm sống thôi, ai chẳng muốn là một thiếu gia hay tiểu thư có một cuộc đời an nhàn chứ.”

Tạ Tịch Trạch trừng mắt nhìn cô: “Tôi cực kỳ hâm mộ cô luôn.”

Cậu vừa nói dứt lời, đã thấy người đàn ông đứng sau cánh cửa, trong lòng nổi lên ác ý, cả người ghé sát tới phía Trương Thục Tĩnh.

Hai má cô gái đỏ bừng lên, nhưng Tạ Tịch Trạch đã dừng lại, từ khoảng cách chỗ Tống Liệt nhìn tới đây, nhìn giống như hai người đang hôn nhau vậy.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tạ Tịch Trạch lùi lại, nhìn sắc trời, sau đó nói: “Lát nữa bà nội sẽ tỉnh ngủ, tôi còn phải về chăm sóc bà, cô về trước đi.”

Cô gái nhỏ lắp bắp không nói nên lời, muốn hỏi có phải Tạ Tịch Trạch thích mình hay không, tại sao vừa rồi không hôn xuống, nhưng quá ngại ngùng, sau cùng không hỏi nữa.

Tiễn Trương Thục Tĩnh đi, Tạ Tịch Trạch đóng cửa lại, vừa quay người thiếu chút nữa đã đụng phải người sau lưng.

Tống Liệt đã cố hết sức duy trì bình tĩnh, chờ tới khi Trương Thục Tĩnh về, hắn mới dậy sóng.

Tạ Tịch Trạch vừa được trả thù hắn, trong lòng rất đắc ý, hiện tại cậu rất kích động, không hề phát hiện ra sắc mắt âm u của Tống Liệt, “Tống tiên sinh, mời…!”

Cánh tay bị Tống Liệt nắm chặt lấy, bước chân hắn rất nhanh, Tạ Tịch Trạch bị hắn lôi đi.

Vừa vào phòng, Tống Liệt khóa trái cửa lại, Tạ Tịch Trạch xoa xoa cánh tay bị nhéo tới đỏ lên, vừa ngẩng đầu, một bóng dáng đã phủ lên người cậu.

Tống Liệt càng lại gần, Tạ Tịch Trạch bị ép dán sát vào tường cạnh giường.

Người đàn ông cúi đầu, hơi thở nóng rực như thiêu đốt mũi cùng môi, ánh sáng trong đôi mắt nâu thẫm như muốn nuốt chửng cậu, nó đang nhìn chằm chằm miệng cậu.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Tạ Tịch Trạch gấp gáp che miệng lại, nhưng cổ tay bị đối phương siết chặt, một tay Tống Liệt nắm chặt lấy cổ tay cậu ấn lên tường.

Thể trạng hai người chênh lệch, Tạ Tịch Trạch vùng vẫy một cách vô ích trước mặt Tống Liệt, một bên là thân hình của người đàn ông trưởng thành, còn người kia là thiếu niên chưa mọc đủ lông tóc.

Tống Liệt lạnh lùng nhìn, khoảng cách giữa đôi môi còn chưa tới 1 cm, Tạ Tịch Trạch nhắm chặt hai mắt, lông mi dài không ngừng run rẩy, “Chú làm sao vậy!”

Thậm chí cảm giác có thứ gì mềm mại đã lướt qua môi lúc cậu nói chuyện, Tạ Tịch Trạch lo lắng mở mắt ra, đôi mắt to tròn đỏ hoe, không còn phấn kích như vừa rồi.

Tống Liệt siết chặt hai tay cậu, đôi chân dài trước mặt, ánh mắt muốn ăn thịt người không hề thay đổi, hắn cứ giữ nguyên tư thế đó, đến khi Tạ Tịch Trạch thở dài nhẹ nhõm, hắn lập tức cúi đầu, áp môi vào cậu, sau đó cắn một ngụm lên môi cậu, giống như trừng phạt rồi mới buông tay.

Sắc mặt hắn không thay đổi, giọng nói rất lạnh lùng, “Tiểu Trạch, tôi đã nói em không cần phải làm loạn như vậy, lần sau còn như vậy tôi sẽ phạt em đấy.

Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn cậu từ đầu tới chân, “Bằng không tôi sẽ hôn em ở nơi khác, xem em còn dám nữa không?”

Chương kế tiếp