Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 20
Liễu Chẩm Thanh thề, y thật sự không cố ý ngã về phía Hoắc Phong Liệt, đây là vận mệnh trêu người! Nhưng không ai chung quanh tin tưởng, ai cũng khẳng định y đang trắng trợn quyến rũ Hoắc Phong Liệt, ánh mắt khinh thường từ bốn phương tám hướng bắn sang.

Mắt thấy sắp lao vào người nào đó, đột nhiên một vật thể màu đen lạnh như băng chắn ngang trước mặt, Liễu Chẩm Thanh bắt lấy theo bản năng để giữ thăng bằng. Thứ kia cầm vào lạnh lẽo tận xương, xúc cảm lại rất quen thuộc. Y vừa cúi đầu nhìn kỹ, hóa ra là một thanh kiếm.

Đó là bội kiếm Thuần Quân của Hoắc Phong Liệt, hắn thấy Liễu Chẩm Thanh sắp ngã vào người mình nên dùng kiếm đỡ tạm, sau đó hẩy nhẹ lên một cái để y đứng thẳng người dậy, sau đó hắn mới rút kiếm về, rời đi mà không quay đầu lại.

Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra tại chỗ, cứ thấy thanh kiếm kia hơi quen quen.

Lúc trở lại chỗ ngồi, Liễu Chẩm Thanh lập tức đối diện với gương mặt phẫn nộ như chết cha chết mẹ của hai đệ đệ. Y cũng lười nói lời vô nghĩa với bọn họ, vì tâm tư của y đã chuyển dời lên Hoắc Phong Liệt… Hắn đang đi về hướng vị công tử áo trắng đã bênh vực y lúc nãy. Người đó ăn mặc giống người đọc sách, tuổi tác không chênh lệch với cơ thể hiện tại của y cho lắm, dung mạo đẹp đẽ, khí chất khiến người ta yêu thích, có phong độ của người trí thức.

Theo lý thuyết thì hơn phân nửa là Liễu Chẩm Thanh sẽ không quen đám người trẻ tuổi cỡ này. Kể cả trước kia y có quen thì giờ cũng không nhớ ra được mặt mũi thế nào, dù sao trẻ con nhìn cũng na ná nhau. Nhưng người trước mặt lại rất quen mắt, mà nhất thời y vẫn không nhớ ra được.

“Này, có biết công tử áo trắng đang ngồi với Hoắc tướng quân là ai không?”

Hai đệ đệ lập tức khinh thường nhìn Liễu Chẩm Thanh, lão tam cáu: “Ngươi không thể biết thân biết phận chút được à! Đây là lúc ghen sao?”

“Người ta vừa mới can đảm đứng ra đỡ lời hộ ta, còn đáng tin cậy hơn cả hai đệ đệ nhà ta, ta không được tò mò à?” Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nói.

Hai người lập tức nghẹn họng, lão nhị đáp: “Đó là một trong những huynh đệ tốt của Hoắc tướng quân. Ta nói ngươi này, ngươi trêu chọc những người khác thì thôi, nhưng riêng người này ấy, ngươi đừng có chạy tới trước mặt hắn!”

“Vì sao?” Liễu Chẩm Thanh khó hiểu.

Lão nhị lạnh lùng nói: “Hắn tên là Bạch Tố, tự Ngự Chu.”

Họ Bạch… Chẳng lẽ là…

Nghe dăm ba câu, Liễu Chẩm Thanh đã biết Bạch Tố không những là con trai của thái phó mà còn là Trạng Nguyên lang của mấy kỳ thi trước, chẳng qua hắn vẫn không nhập sĩ.

Liễu Chẩm Thanh không thể hiện điều gì ra ngoài nét mặt, nhưng tim đã lạc mất một phách: “Bạch công tử có một huynh trưởng đúng không?”

“Ngươi biết?!” Lão tam kinh ngạc nói.

Quả nhiên. Không biết người nọ có khỏe không, nhìn phản ứng của hai người này, chẳng lẽ hắn đã bị y liên lụy?

Lão nhị cảnh cáo: “Hừ, ngươi biết thì tốt, đúng là hắn có một huynh trưởng, lớn hơn hắn tám tuổi, tên là Bạch Du. Nhưng người đó đã qua đời sắp được tám năm rồi.”

Đồng tử của Liễu Chẩm Thanh co rụt lại. Tám năm, chẳng lẽ sau khi mình chết…

“Hắn đã từng là phụ tá đắc lực của gian tướng Liễu Chẩm Thanh. Liễu Chẩm Thanh chết rồi, hắn vẫn còn làm việc ở phương nam thay y. Bệ hạ muốn thu thập chứng cứ phạm tội, dẹp sạch bè đảng của y, vốn dĩ hắn muốn lấy công chuộc tội, nộp hết chứng cứ phạm tội của Liễu Chẩm Thanh lên, ai dè bị tử sĩ của Liễu Chẩm Thanh ám hại, bị thiêu chết trên thuyền về kinh, chỉ còn lại cái xác cháy thui xuống mồ.”

Liễu Chẩm Thanh thầm run, mặt cắt không còn một giọt máu.

“Cho nên người ta thân là người bị hại, khẳng định sẽ giận chó đánh mèo nhà chúng ta, đừng tự đi kiếm chuyện.”

Liễu Chẩm Thanh hơi phiền muộn. Hai đường đệ này nói không đúng gì cả, nếu thật sự giận lây thì sao lúc nãy còn mở miệng giải vây?

Nhìn từ xa, Bạch Tố là một thư sinh ôn tồn lễ độ, có thể thấy được là người có tâm tính thuần lương. Có lẽ là hắn giống nhị cẩu, tuy hận y nhưng sẽ không giận lây sang người của Liễu gia.

Liễu Chẩm Thanh không còn lời nào để nói, tuy không biết rốt cuộc Bạch Du chết như thế nào, nhưng nói hắn chết vì y thì cũng có lý.

Không ngờ chẳng có ai bên cạnh mình là có kết cục tốt, cũng không biết còn một người nữa giờ ra sao rồi.

Liễu Chẩm Thanh có chút phiền muộn vì cái tin này, quả nhiên không nên hỏi thăm chuyện quá khứ, nếu đã chết một lần rồi thì nên quên hết, tránh hết tất cả, xem ra vẫn là… Ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh chuyển qua Hoắc Phong Liệt.

……

“Biểu tỷ…” Vinh Thế Minh nôn nóng tiến lên tìm Trưởng công chúa. Do chuyện ở sòng bạc trước đó, gã biết chỉ cần Hoắc Phong Liệt còn ở đây, muốn trừng trị Liễu Chẩm Thanh sẽ rất khó.

Trưởng công chúa xua tay ý bảo tạm thời đừng nóng nảy. Nàng ta không tin Hoắc Phong Liệt sẽ thật sự ra sức vì người của Liễu gia, chẳng qua là trả ơn, còn không thì trừ phi hắn đã quên huynh trưởng của mình chết như thế nào.

Nếu đã quên, vậy nhắc nhở hắn! Đến lúc đó mà ra tay thì sẽ đơn giản hơn nhiều.



“Bộp” một tiếng, kiếm Thuần Quân đã bị ném lên mặt bàn. Nghe thấy tiếng động, Bạch Tố hơi mỉm cười nhó qua, quả nhiên là có chút tức giận. Nhìn hành động che chở lúc nãy của Hoắc Phong Liệt, Bạch Tố còn tưởng hắn vẫn thản nhiên như cũ, không có bất cứ thứ gì có thể làm cảm xúc của hắn dao động. Nhiều năm như vậy, hiếm khi có thể gặp được người làm cho Hoắc Phong Liệt có hơi người một chút. “Tức thì đừng có quan tâm y.” Bạch Tố trêu đùa, châm trà cho Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Không phải.”

Bạch Tố nhìn ánh mắt dần tĩnh lặng của Hoắc Phong Liệt, có hơi ngoài ý muốn: “Chỉ hơi bực trong chốc lát như vậy thôi à, nếu những người khác dám bịa như vậy, huynh đã sớm tức giận.”

Hoắc Phong Liệt thật sự không thèm để ý, người có thể khiến nỗi lòng của hắn gợn sóng trên thế giới này quá ít, rốt cuộc thì sức khỏe của hắn không cho phép. Hơn nữa, chuyện như thế này hắn cũng từng gặp, xem như là đã thấy nhiều nhưng không thể trách.

Biểu cảm của Hoắc Phong Liệt nháy mắt khó có thể miêu tả. Trước kia, người nọ cũng hay cùng đại tẩu trêu đại ca như vậy. Kiểu đùa dai như thế mà so sánh với cách bịa để bảo vệ mình như bây giờ thì chẳng đáng là gì.

“Nghe nói y còn ăn cá của ngươi?” Bạch Tố nghe được tin đồn thú vị bèn trêu đùa.

Đôi mày kiếm của Hoắc Phong Liệt nhướng lên, hắn nâng chén trà trong tay, nước trong chén hơi gợn.

Bạch Tố thấy Hoắc Phong Liệt như đang tự hỏi cái gì bèn nói: “Ngươi chưa bao giờ tham gia kiểu tiệc tùng thế này, sao phải ở lại? Vì Liễu Tiêu Trúc ư?” Phải biết rằng huynh đệ này của hắn thà ngồi dưới tàng cây trong phủ ngẩn người cũng không muốn tới nơi đây xem náo nhiệt. “Bởi vì huynh muốn che chở chút huyết mạch cuối cùng của Liễu gia?”

Hoắc Phong Liệt cúi đầu trầm tư không đáp.

“Thôi, tùy theo ý huynh là được.”

“Không phải…” Hoắc Phong Liệt đột nhiên nói.

Bạch Tố sửng sốt: “Cái gì?”

Không phải muốn che chở cho huyết mạch của Liễu gia sao? Cũng đúng, hắn không phải là người đa sầu đa cảm như vậy: “Thế thì tại sao? Ơn đã cứu đôi long phượng thai?”

Hoắc Phong Liệt không trả lời, hiển nhiên không chỉ như vậy.

Bạch Tố chậm rãi phẩm trà:, “Ngay từ đầu ta đã thấy lạ. Đang yên đang lành hoàng thượng lại bắt Bát công chúa về làm gì? Đây không phải là đang làm xấu mặt Trưởng công chúa sao? Hơn nữa cứ cho là phái người tới bắt Bát công chúa thì cũng không đến mức để huynh đích thân tới, chẳng lẽ huynh biết y sẽ dính chuyện phiền toái? Cố ý tới giúp đỡ?”

Bạch Tố rất thông minh, lập tức bắt được rất nhiều điểm đáng ngờ.

Hoắc Phong Liệt cũng không giấu giếm, hắn nói thẳng: “Hoàng Thượng vừa hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng bí mật điều tra khoa cử lần này, ngài ấy hoài nghi thư viện Khải Minh có hiềm nghi giúp thí sinh gian lận.”

Bạch Tố lập tức trợn to hai mắt, không khỏi quét mắt qua Vinh Thế Minh và Trưởng công chúa.

“Lúc ấy ta và Hạ Lan, Tần Dư đều ở đó, mà hoàng thượng phán đoán ra cách làm rối kỷ cương thi cử trước nay chưa từng có, nhưng mà…” Ánh mắt của Hoắc Phong Liệt trầm xuống, hắn rũ mắt nhìn chén trà trong tay, nhìn trà trong chén hơi gợn lên do nội lực phát ra ngoài của mình: “Bọn ta đã sớm nghe được.”

Bạch Tố kinh ngạc nhìn Hoắc Phong Liệt.

“Là Liễu Tiêu Trúc, y chỉ mới nghe về hình thức sáng lập của Vinh Thế Minh mà đã nói ra suy đoán giống như bệ hạ, mà hoàng thượng phải điều tra một thời gian khá lâu mới bắt đầu nghi ngờ.”

Bạch Tố cả kinh: “Không nhìn ra y lại nhạy bén thế. Ta hiểu rồi, huynh thấy y có tài nên mới không muốn thấy y xảy ra chuyện.”

Hoắc Phong Liệt không đáp.

Hoàng thượng rất thông minh, cho nên tuổi còn trẻ mà đã khống chế được cục diện trên triều, có nhiều chuyện người thường chưa nhận ra, hắn đã ưu tiên nghĩ tới. Hắn rất nhạy cảm với những nguy cơ tiềm tàng, mà tất cả đều là do một người dạy dỗ. Người ưu tú có thể sánh bằng hoàng thượng về mặt này trên thế giới cũng chẳng có mấy ai.

… Chẳng có mấy ai.

Hoắc Phong Liệt cụp mắt, hình thành nên bóng đổ của hàng mi. Nước trà hơi gợn nhẹ phản chiếu một đôi mắt dần có chút quỷ dị, người khác không nhìn thấy nhưng Bạch Tố ở bên cạnh lại thấy rõ mồn một.

Bạch Tố thầm cả kinh, lúc này ánh mắt của Hoắc Phong Liệt rất lạ, nó giống ánh mắt năm xưa của một kẻ lạc đường trên hoang mạc mà Bạch Tố nhìn thấy khi theo chân quân Hoắc gia tới đại mạc, cốt để vẽ ra một bức “Đại mạc cô yên đồ”.

Đó là sự thăm dò trong vô vọng, thấy được một đoàn người, dù biết có thể chỉ là ảo ảnh nhưng vẫn không nhịn được mà tiến lên thử đến tận cùng, kể cả có nghiêng ngả lảo đảo đến mấy cũng không dám dừng chân, chỉ đơn giản là vì một tia hy vọng được giấu trong ảo cảnh.

Nhưng sao có thể? Sao ánh mắt ấy có thể xuất hiện trên mặt Hoắc Phong Liệt được. Bạch Tố chớp mắt nhìn lại lần nữa, dường như hắn đã nhìn lầm.

“Chiến Uyên?” Bạch Tố cứ thấy chỗ nào đó là lạ.

“Huynh có tin có một thế giới khác không?” Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt trầm giọng nói.

Bạch Tố sửng sốt, không rõ sao tự dưng hắn lại hỏi vấn đề kỳ cục này: “Thế giới sau khi chết?”

“Có một người đã từng bị thương nặng tới nỗi phát sốt hôn mê. Để an ủi đứa trẻ đang khóc thút thít, y đã nói cho đứa trẻ một bí mật, nói là y sẽ không chết, y tới từ một thế giới khác, do đã chết ở thế giới đó nên mới tới đây. Cho nên nếu y có chết thì cũng sẽ sống lại lần nữa.”

Hoắc Phong Liệt nói bằng một giọng điệu thản nhiên không chút phập phồng. Hai tròng mắt sâu thẳm lại chậm rãi sáng lên, ánh mắt nguy hiểm sắc bén xuyên qua màn lụa trước mặt bắn về phía xa, khóa thật chặt lên một người.
Chương kế tiếp