Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 21
Đột nhiên, Bạch Tố đứng bên cạnh không nhịn được bật cười. Đó chính là phản ứng mà một người bình thường nên có.

“Người lớn lừa trẻ con thì cũng thôi, hoặc nói là nằm mơ nói sảng thì còn nghe được? Chiến Uyên này, ta không nghĩ huynh còn có mặt này nữa đó. Chuyện hoang đường như vậy mà huynh cũng phải cân nhắc nghiêm túc thế sao? Hồi còn nhỏ ta không tin mấy chuyện đó đâu, và ta cũng chẳng biết tên điên nào đã thêu dệt nên cái tin đồn ma quỷ thất thiệt ấy. Nếu trên đời này người chết có thể sống lại thì ca ca của ta, ca ca của huynh và… rất nhiều, rất nhiều người khác sẽ trở lại, nhưng làm gì đã có ai sống dậy đâu đúng không? Nếu đó là sự thật, chẳng nhẽ Khâm Thiên Giám lại không nghiên cứu để tìm ra cách khiến hoàng đế trường sinh bất tử sao?”

Hoắc Phong Liệt khựng lại, tách trà trong tay hắn lập tức vỡ vụn chỉ sau một tiếng “Cạch”, nước trà tràn ra bốn phía.

Bạch Tố giật mình, vội vàng đổi cho hắn một tách trà khác. Hắn nhìn Hoắc Phong Liệt với ánh mắt kỳ quái. Không biết có phải do gặp ảo giác hay không, hắn chỉ thấy dường như câu nói của mình đã xuyên qua một lớp vỏ bọc nào đó, khiến Hoắc Phong Liệt bị đả kích mạnh mẽ, khuôn mặt vốn lạnh lùng giờ lại như bị phủ thêm một tầng băng.

Đột nhiên, trong mắt Hoắc Phong Liệt xuất hiện một tia đỏ sậm. Bạch Tố nhìn thấy thì kinh hãi hô: “Chiến Uyên, huynh…”

“Ta không sao.” Hoắc Phong Liệt rũ nước ở trên tay đi. Vẻ mặt lãnh đạm ngàn năm như một lại xuất hiện, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên tự giễu, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên thật ảm đạm.

Bạch Tố đang định khuyên Hoắc Phong Liệt trở về nghỉ ngơi thì đúng lúc ấy, tiếng bàn luận xung quanh họ bỗng lớn hơn.

Bạch Tố thấy lạ bèn ngẩng đầu lên xem chuyện gì đang xảy ra, nhất thời há hốc mồm.

Hoắc Phong Liệt mặc kệ, nhưng giây tiếp theo, một giọng nói trong trẻo như truyền từ phía xa đến, ngữ khí hơi cất cao lên cộng thêm một tiếng cười khá đặc trưng.

“Hoắc tướng quân, Bạch công tử.”

Hoắc Phong Liệt đang ngồi bèn ngẩng đầu nhìn sang. Phút chốc, ánh nắng chói mắt khiến hắn nhất thời không thấy rõ được người đang đứng trước mặt mình là ai, chỉ thấy người đó có vóc người cao gầy mảnh khảnh, đứng hơi đổ về bên phải, đầu cũng hơi nghiêng.

Hoắc Phong Liệt ngẩn người trước tư thế đứng quá quen thuộc này.

Tựa như có một thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi người, cho đến khi có tiếng gọi lớn: “Nhị Cẩu, chúng ta đi thôi.”

Thiếu niên ngẩng đầu, thấy một người đang đứng với tư thế như vậy. Người đó quay lưng lại phía ánh đèn, nghiêng đầu cười: “Sao vậy? Chờ lâu chưa? Có buồn ngủ không?”

Mặt Hoắc Phong Liệt vẫn lạnh băng, hắn chỉ ngơ ngác nhìn người đó, Bạch Tố thì mỉm cười chào hỏi đáp lễ.

“Liễu công tử.”

Liễu Chẩm Thanh khom người hành lễ với hai người: “Về chuyện vừa nãy, ta muốn cảm ơn hai vị đã lần lượt giúp đỡ, giúp ta tránh được họa, vô cùng cảm tạ hai vị.”

“Liễu công tử khách khí rồi, mời ngồi…” Người tiếp lời vẫn là Bạch Tố.

Hoắc Phong Liệt không phản hồi khiến Liễu Chẩm Thanh cảm thấy có chút áp lực. Y thấy sắc mặt của hắn có vẻ không ổn cho lắm, không lẽ Hoắc Phong Liệt đang giận hoặc đang hiểu lầm rằng y cố tình tới đeo bám hắn như những người khác?

Liễu Chẩm Thanh cố gượng giữ gương mặt tươi cười, tiếp tục cúi người chắp tay thi lễ: “Hoắc tướng quân, ta cũng muốn tới để xin lỗi. Chỉ vì muốn bảo vệ bản thân mà ta đã nói những điều không hay, làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Hoắc tướng quân. Thật sự rất đáng tội.”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt khẽ rung động: “Ừm.”

Ừm là sao? Là không so đo hay là sẽ ôm hận vậy? Trước đây đúng là nhị cẩu không nói nhiều, nhưng sao bây giờ y thấy hắn còn nói ít hơn nhỉ?

Liễu Chẩm Thanh thấy lông mày của mình như hơi giần giật, y tiếp tục nói: “Nếu Hoắc tướng quân trách tội ta, có phạt thế nào thì ta cũng chịu. Nếu ngài không trách tội, ngày mai ta sẽ lên đường rời khỏi kinh thành, còn cần phải làm phiền đến Hoắc tướng quân.”

Hoắc Phong Liệt không đáp ngay khiến Liễu Chẩm Thanh không khỏi lo lắng. Y tiếp tục kiên trì: “Hoắc tướng quân này, ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Hôm nay ta đắc tội với Bát công chúa, e là nếu để chậm trễ thời gian khởi hành thì sợ là chẳng còn mạng để đi nữa.”

Bạch Tố liếc sang Hoắc Phong Liệt như đang ngẩn người với ánh nhìn kỳ quái, hắn còn cho rằng vết thương cũ của huynh đệ tốt của mình lại tái phát nên chen vào hỗ trợ: “Chuyện này Liễu huynh cứ yên tâm đi. Nếu Hoàng thượng đã ra lệnh cưỡng ép Bát công chúa phải về thì chắc chắn sẽ cấm túc nàng ta. Trong một thời gian ngắn, nàng ta sẽ không thể duỗi tay ra ngoài cung được. Hơn nữa, xét cho cùng thì việc này cũng coi như Liễu huynh bị tai bay vạ gió, Chiến Uyên sẽ giúp huynh xử lý.”

Chuyện Bát công chúa chỉ là cái cớ, Liễu Chẩm Thanh đành nói: “Thật ra, ngày hôm qua vốn dĩ ta sẽ rời khỏi kinh thành dưới sự giúp đỡ của Hoắc tướng quân, về điểm này thì lúc nãy ta không hề nói ngoa. Nhưng bây giờ…” Liễu Chẩm Thanh liếc mắt nhìn Hoắc Phong Liệt, dứt khoát chơi trò mặt dày, nói: “Chẳng phải là ta đang sợ đã đắc tội với Hoắc tướng quân đấy sao? Ta sợ ngài mà giận thì sẽ không giúp ta nữa. Ha ha ha...”

Cuối cùng Hoắc Phong Liệt cũng lên tiếng: “Ngươi yên tâm, ngày mai… cứ dựa theo lời của ngươi mà sắp xếp đi.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ Hoắc tướng quân, ta sẽ không làm phiền hai người nữa, cáo từ.” Nói xong, y rời đi không chút do dự.

Bạch Tố hơi ngạc nhiên, hắn cũng từng thấy cảnh Liễu Tiêu Trúc đeo bám Hoắc Phong Liệt nên việc y không ở lại thêm chút nữa đúng là hiếm có. Dù sao chính hắn đã mời y ngồi xuống, vậy mà y lại không nắm bắt cơ hội này… Có vẻ đúng như lời Hạ Lan và Tần Dư đã nói, từ lúc Liễu Tiêu Trúc mất trí nhớ, y đã quên béng chuyện mình thích Hoắc Phong Liệt rồi.

Nhưng có một điều Bạch Tố cảm thấy rất kỳ lạ.

“Tại sao y lại rời đi lúc mọi chuyện đang rối tung lên vậy? Vội lắm à?”

“Không rõ nữa.” Hành vi của Liễu Chẩm Thanh quả thực rất quái dị, nhưng Hoắc Phong Liệt cũng không có tư cách truy hỏi.

“Nếu Hoàng Thượng bắt đầu điều tra việc gian lận thi cử thì chuyện rời khỏi thành sẽ càng khó khăn hơn, quả thật y cần phải nhờ đến huynh.” Nói đến đây, Bạch Tố liếc nhìn trưởng công chúa và Vinh Thế Minh, chậm rãi nói: “Miễn là hôm nay đừng gây sự, dù sao huynh cũng không thể trực tiếp đối đầu với trưởng công chúa, kẻo lại bị vu là công cao chấn chủ, coi thường hoàng tộc đấy.”

Người đi dự tiệc đạp thanh toàn người trẻ tuổi, vậy nên chắc chắn sẽ có các loại trò chơi để so tài giữa những nhóm bạn cùng trang lứa.

Nhớ năm đó, từng có một khoảng thời gian dài, trong những lần tụ hội như này luôn có hai người thống trị các bảng xếp hạng. Đứng đầu về văn sẽ là Liễu Chẩm Thanh, đứng đầu về võ là Hoắc Phi Hàn. Hai người họ luôn chiếm trọn tất cả những lời khen ngợi và những ánh mắt khâm phục từ mọi người.

Vậy còn Lê Tinh Nhược? Y thuật của nàng luôn đứng hạng nhất, không ai bì được. Có điều, nàng lại không thông thạo những ngón nghề nữ công gia chánh mà những tài nữ truyền thống nên am hiểu, càng không để ý tới ánh mắt của người đời mà chỉ muốn sống thật với chính mình. Những ngày hội như này lại là một cơ hội tốt: Nàng có thể bắt mạch cho những người tham gia, coi như nghiên cứu thêm về y thuật, cũng có thể coi là một sự tồn tại đặc biệt.

Bởi ba người bọn họ thường đi cùng nhau nên từng có một thời, danh hiệu “Kinh thành tam tuấn” gồm Võ Hoắc, Văn Liễu, Y Lê được truyền đi rộng rãi. Họ cũng tạo nên một tổ hợp hai nam một nữ đẹp nhất tại kinh thành.

Các trò chơi bây giờ cơ bản khá giống nhau. Mỗi hạng mục đều có người nóng lòng muốn thể hiện, ngay cả hai đường đệ của Liễu Chẩm Thanh cũng lên thử sức mấy lần. Cả hai chỉ có tư chất bình thường, không có gì nổi bật, thế mà chẳng biết lượng sức, cứ khăng khăng muốn đoạt hạng nhất hạng nhì.

Chỉ có Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt là không tham gia bất cứ trò chơi nào.

Không ai dám thách thức Hoắc Phong Liệt. Còn với Liễu Chẩm Thanh, cứ khi có người tới mời y, dù với ý tốt hay ý xấu, y đều áp dụng nguyên tắc ba không một cách bất chấp, đó là “Ta không hiểu, ta không biết, ta không giỏi.”

Dù bị khinh thường vô số lần, nhưng ít ra y vẫn được an toàn.

Tuy nhiên, sự yên bình này nhanh chóng bị phá vỡ, đám người cãi nhau ầm ĩ đã mau chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Ngay cả trưởng công chúa đang đi dạo cùng nhóm thiếu nữ cũng tới xem chuyện gì đang xảy ra: “Sao vậy?”

“Biểu tỷ, bọn đệ đang thi giải Thiên Tỏa, có kẻ thua cuộc mà không chịu nhận!” Vinh Thế Minh nói xong bèn nhìn về phía Liễu tam công tử đang run rẩy vì tức giận.

Giải Thiên Tỏa là trò chơi thi đấu được tạo ra khoảng mười mấy năm trước. Cách chơi chính là đợi nhiều người thay phiên nhau hoặc đồng thời phá giải cơ quan của Liên Hoàn được chọn ngẫu nhiên. Người nào không phá giải được cơ quan trong thời gian quy định thì sẽ bị loại. Trò chơi này vừa khiêu chiến năng lực mà cũng vừa thử vận may của người chơi.

Xét cho cùng, các món đồ chơi nhỏ trên thị trường luôn có sự trùng lặp, những người thích chơi đã từng tiếp xúc thì sẽ biết cách giải quyết, lúc này sẽ thi xem tốc độ của ai nhanh hơn. Nhưng các món đồ chơi nhỏ cũng được đổi mới rất nhanh, vì vậy, để buổi tiệc hôm nay vui hơn, người tổ chức đã tìm những món mới cho mọi người thử sức.

“Đồ được chọn ngẫu nhiên, ta đâu có làm khó dễ ngươi, ngươi cũng đã đồng ý đặt cược rồi. Liễu tam công tử, mời.” Vinh Thế Minh nói xong bèn đắc ý nhìn Liễu tam thiếu gia.

Đám người xung quanh ồn ào nói hùa theo Vinh Thế Minh: “Mau nằm xuống bắt chước tiếng chó sủa đi.”

“Sủa mau lên, sủa đi!”

Liễu tam công tử giận dữ: “Các ngươi… Các ngươi bắt tay lừa gạt người khác, trước đó còn bày đặt giả bộ không giỏi, lừa ta tham gia trò chơi này!”

“Đúng là ta không giỏi, nhưng ta giỏi hơn ngươi.” Vinh Thế Minh cười khẩy: “Nhanh lên, Liễu tam công tử, đừng để mọi người cười nhạo ngươi dám chơi mà không dám chịu.”

“Nhị ca…” Liễu tam công tử khẩn trương, vội vàng nhìn về hướng Liễu nhị công tử.

Sắc mặt Liễu nhị công tử vô cùng khó coi. Hắn ta chỉ có thể mở miệng cầu xin tha thứ, hy vọng có thể đổi sang hình phạt khác, chứ không thì cách này quá ư là sỉ nhục người.

Vinh Thế Minh nhướn mày: “Không phải là không đổi được, chúng ta chỉ cần thi lại một lần nữa. Liễu nhị công tử thi với ta đi, nếu ngươi thắng, hình phạt sẽ bị huỷ bỏ; nếu ngươi thua, ngươi cũng phải nằm sấp xuống bắt chước tiếng chó sủa!”

Lời này vừa dứt, tiếng cười lập tức vang lên. Hai huynh đệ Liễu gia vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng Liễu tam công tử không muốn chịu phạt, Liễu nhị công tử do dự mãi mới quyết định đồng ý.

Thật ra cũng chẳng phải vì hắn ta nể tình huynh đệ gì. Liễu nhị công tử đồng ý vì hắn ta giỏi hơn Liễu tam công tử, thậm chí hắn ta còn được tiếp quản thương đội chuyên buôn bán những món đồ chơi nhỏ kia. Hơn nữa, trong lúc quan sát hai người thi đấu, hắn ta cảm thấy Vinh Thế Minh sẽ không thắng được mình.

Nhưng chẳng bao lâu sau, sắc mặt Liễu nhị công tử còn xấu hơn cả sắc mặt Liễu tam công tử, vì hắn ta cũng đã thua. Mặc dù lần này Liễu nhị công tử may mắn hơn vì từng thử chơi tất cả những món đó, nhưng hắn ta lại thua Vinh Thế Minh ở tốc độ. Cuối cùng Liễu nhị công tử cũng hiểu, lúc đối phó với Liễu tam công tử, Vinh Thế Minh không dùng hết sức, gã đã che giấu để chờ họ mắc mưu.

Khi tiếng la ó càng ngày càng lớn, hai người họ thật sự sẽ phải nằm xuống và sủa tiếng chó. Kể cả trưởng công chúa có mặt ở đó, nàng ta cũng không định ngăn cản trò hề này.

Vinh Thế Minh thấy hai người họ không nhúc nhích bèn nói: “Nếu không muốn, sao các ngươi không tìm ai khác giúp các ngươi cược một lần?”

Câu nói này mang đến hy vọng cho hai vị công tử, họ lập tức nhìn xung quanh xin giúp đỡ, nhưng chẳng ai dám bước ra vào lúc này để rước hoạ vào thân. Hơn nữa, cho dù không có tranh chấp gì với Vinh Thế Minh, họ cũng sẽ không ngu ngốc đến mức thách đấu cùng người cực am hiểu trò chơi này như gã. Chỉ có những kẻ không mấy khi tham gia tiệc thế này mới sập bẫy thôi.

Hai người thấy không ai tình nguyện giúp đỡ mình thì trên trán đã nổi đầy gân xanh.

Lúc này, Vinh Thế Minh hơi híp mắt lại, cảm thấy thời cơ đã tới. Gã đang định nói thêm một câu thì có một giọng nói vang lên.

“Để ta.”

Lời vừa dứt, đám đông lập tức nhường đường, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh nãy giờ cứ trốn ở ghế trên khán đài sống chết không chịu chơi lại bất ngờ đi ra.

Ánh mắt Vinh Thế Minh sáng quắc, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh đang đi tới như hổ rình mồi.

Mặt hai huynh đệ Liễu gia tràn đầy sự thất vọng. Lúc trước, hai người họ lên cùng xe ngựa với Liễu Chẩm Thanh để tới đây. Trên xe y có chơi Cửu Liên Hoàn, nhưng hai người chẳng thấy y giải được chút nào, tất nhiên bọn họ không thể tin tưởng Liễu Chẩm Thanh. Nhưng cả hai không biết đó là thói quen của Liễu Chẩm Thanh khi muốn lên tinh thần vào sáng sớm: Nghịch một cái gì đó trong tay chứ không phải để giải đố gì cả.

“Ngươi nào có biết về trò này! Đừng làm người khác phải mất mặt!”

“Chưa nói tới chuyện trước đây ngươi không hề am hiểu trò này, đã thế giờ còn mất trí nhớ, trò đơn giản nhất cũng không chơi nổi đâu.”

Thi đấu kiểu này thì thà quỳ xuống cầu xin Vinh Thế Minh tha thứ còn hơn, nói không chừng gã sẽ buông tha cho bọn họ. Cuối cùng cả hai đã nhận ra mình bị nhằm vào là bởi Liễu Chẩm Thanh.

Hai người nháy mắt ám chỉ với y.

“Ta không quá giỏi, nhưng cũng không thể nhìn hai vị đệ đệ của ta phải chịu nhục. Hơn nữa… Dù ta không ra thì Vinh công tử cũng sẽ gọi tới ta, không phải sao?”

Liễu Chẩm Thanh cười sâu xa nhìn Vinh Thế Minh. Ngay từ lúc trò chơi bắt đầu, Liễu Chẩm Thanh đã chú ý tới, đơn giản vì nó rơi đúng vào nội dung mà y hứng thú nên tay chân có hơi ngứa ngáy. Trò chơi vừa bắt đầu, Liễu Chẩm Thanh đã hiểu ý đồ của Vinh Thế Minh.

Do y sống chết không chịu tham gia, Vinh Thế Minh mới phải thông qua hai người nhà họ Liễu để dụ y ra.

Vinh Thế Minh cười nham hiểm: “Đã là huynh đệ thì sướng hay khổ cũng phải cùng chịu, chẳng nhẽ ngươi sẽ trơ mắt nhìn hai đệ đệ của mình bị phạt, bản thân thì lại trốn ở một bên như rùa rụt cổ sao? Không ổn lắm nhỉ.”

“Tất nhiên là không ổn rồi, vậy nên ta đã ra đấy thôi? Vẫn cược như lúc nãy chứ?” Nếu y cứ hồi phủ như vậy, hai vị thúc thúc ở nhà sẽ làm loạn lên mất, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không thể rời kinh. Ngay cả khi kế hoạch ban đầu thất bại, không gì đảm bảo sẽ không có lần thứ hai, tốt hơn hết là chọn chơi cái mình thích đi.

Vinh Thế Minh híp mắt nhìn thái độ lãnh đạm của Liễu Chẩm Thanh, gã chịu thiệt từ y quá nhiều nên đã sắp hình thành phản xạ có điều kiện. Nhưng cho dù là tự gã điều tra hay do hai người họ Liễu tiết lộ thì thông tin thu được vẫn là Liễu Chẩm Thanh không giỏi chơi trò này. Vậy là y đang chuẩn bị cùng chịu nhục để lấy tiếng tốt “huynh đệ tình thâm” sao?

Mọi người đều nghĩ như vậy. Xét về tình hay lý thì ba người chịu nhục cùng nhau vẫn tốt hơn một mình sống sót, thanh danh cũng dễ nghe hơn.

Hai đường đệ không còn lời gì để nói, dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa.

Vinh Thế Minh do dự một chút, nhưng vẫn không nhịn được: “Đã cho nhiều cơ hội như vậy, tất nhiên luật sẽ không thể đơn giản như cũ. Lần này ta sẽ thêm điều kiện.”

“Ồ? Thêm điều kiện gì?” Liễu Chẩm Thanh cũng lường trước được việc này. Làm gì có chuyện gã dừng ở việc bắt chước tiếng chó sủa đơn giản kia được, như vậy không đủ lực sát thương.

“Nếu ngươi thua, ngoại trừ việc hai đệ đệ của ngươi phải chịu phạt, riêng ngươi không những phải nằm sấp xuống nhại tiếng chó sủa mà còn phải…” Vinh Thế Minh đột nhiên nhấc chân đạp lên mặt ghế, hung dữ nói: “Chui qua đây!”

Câu này như tiếng sấm rền, mọi người đều há hốc miệng, cái này còn xúc phạm hơn là sủa tiếng chó nữa!

Đúng lúc này, trưởng công chúa nói: “Thế Minh, hơi quá rồi đấy…”

“Biểu tỷ, có quá hay không thì phải xem Liễu đại công tử có dám hay không chứ. Nếu y không dám, đệ sẽ không đánh cược gì cả, cứ thẳng tay bắt hai đệ đệ của y phải chịu phạt thôi.” Vinh Thế Minh cười nhạo.

Mọi người không khỏi nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, cảm thấy yêu cầu này có chút quá đáng. Nếu y biết rõ sẽ thua thì chưa chắc sẽ chịu nhục như vậy chỉ vì hai đường đệ đâu.

Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh nhướn mày như thể đang do dự. Có lẽ y sẽ từ chối, mọi người không khỏi thất vọng, dù sao ai chả có tâm lý muốn hóng chuyện thiên hạ.

Nhưng giây tiếp theo, Liễu Chẩm Thanh đã gật đầu nói: “Được thôi.”

Mọi người kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh. Đó không phải ảo giác! Y thật sự đã nhận lời tỷ thí rồi.

Thật ra vừa rồi Liễu Chẩm Thanh do dự chỉ là do cảm thấy trò này có chút trẻ con, y khá nghi ngờ về ý định thật sự của Vinh Thế Minh: Gã chỉ muốn hạ nhục người khác đơn giản vậy thôi sao? Đã mất công như thế mà không làm y tàn phế luôn thì quá là mất mặt.

Vinh Thế Minh cũng hơi kinh ngạc, vốn gã đang chuẩn bị những thủ đoạn khác để buộc Liễu Chẩm Thanh phải đồng ý, ai ngờ y lại gật đầu dễ dàng như vậy. Không lẽ y đang bày trò gì sao, nội tâm Vinh Thế Minh không khỏi dao động.

“Thật sao?”

“Đương nhiên, nhưng Vinh công tử thêm luật, ta cũng không thể chỉ cứu người không như vậy được, đó là bắt nạt quá đáng rồi. Nếu Vinh công tử thua, ngươi sẽ bị phạt như thế nào đây? Vinh công tử dám cược chứ?”

Vinh Thế Minh cười lạnh, gã cảm thấy Liễu Chẩm Thanh đang giở trò bịp bợm, sao gã có thể thua được chứ.

“Cứ tự nhiên.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức quay đầu nhìn về phía trưởng công chúa, nói: “Xin điện hạ hãy làm chứng cho chúng ta.”

Trưởng công chúa sửng sốt, trong lòng thầm nhủ người nhà họ Liễu thật đáng ghét. Bọn họ thật sự nghĩ mình có thể thắng sao? Họ không sợ nàng ta sẽ đứng ra bác bỏ hình phạt thay Vinh Thế Minh à?

“Được thôi.” Trưởng công chúa lạnh lùng nói. Nàng ta nhớ tên quỷ đáng ghét kia cũng cực kỳ giỏi trò này. Một lần trong tiệc rượu, có người khiêu chiến y, y cũng ỷ mình giỏi mà cố ý bịt mắt để so tài, vô cùng khoa trương. Điều này khiến nội tâm người kia tan nát, không bao giờ dám chơi trò này nữa.

Hiện tại, người trong gia tộc của y sẽ phải chui dưới háng kẻ khác chịu nhục vì chính trò chơi này, thật thú vị làm sao! Đó chính là báo ứng.

Hơn nữa… Liễu đại công tử thật sự nghĩ Vinh Thế Minh chỉ muốn tỷ thí để hạ nhục y thôi sao? Trò hay còn ở phía sau kìa!

……

“Đúng thật là…” Bạch Tố xem tình hình rồi nói: “Quả nhiên Vinh Thế Minh sẽ không buông tha Liễu Tiêu Trúc. Chiến Uyên, dưới tình huống này, nếu Liễu Tiêu Trúc thua, xem ra huynh cũng không tiện giúp đỡ y rồi.”

Hắn nói một hồi lâu nhưng không thấy ai để ý, quay đầu lại thì thấy Hoắc Phong Liệt đang nặng nề nhìn sang đám người, ánh mắt lấp lóe không ngừng.

Ngay sau đó, Hoắc Phong Liệt nói: “Có lẽ… y sẽ không thua đâu.”
Chương kế tiếp