Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 82
Triệu Hải Trình xem xét tình hình, trực tiếp quỳ xuống nghe lệnh. Cuối cùng, Tống Tịnh đã cảm thấy hoảng loạn, đang định nổi giận nhưng lại bị ánh mắt của Triệu Hải Trình ngăn lại. Ông ta chỉ có thể nén giận, để mặc cho Tống Tinh Mạc tùy ý tiếp quản và ra lệnh cho thủy quân có mặt tại đây.

Tống Tinh Mạc còn vờ vĩnh tiến lên một bước, vỗ vai Tống Tịnh, sau đó ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, lộ ra vẻ nghiêm túc và uy nghiêm hiếm thấy. Lúc này, mọi người xung quanh mới nhìn ra được phong thái của Hải vương, tất cả không khỏi trở nên trang nghiêm hơn. Hắn vừa ra lệnh, các thủy quân cũng bắt đầu hành động theo bản năng.

Không chỉ có ba nghi phạm bị bắt, Tống Tịnh cũng bị bắt vì tội chống lại quân lệnh, khiêu khích cấp trên, và tên đội trưởng đội thủy quân nghe lệnh dẫn đầu làm loạn lúc trước cũng bị bắt theo. Tất cả đều bị trói lại, đưa về doanh trại để xử trí theo quân pháp.

Cục diện đã được Tống Tinh Mạc ổn định lại: "Làm phiền Triệu phó tướng đưa đội ngũ này trở về. Dịch Xuyên, đi theo họ, trông chừng ba người kia cho tốt, đừng để xảy ra sự cố giữa đường. Ta sẽ quay về sau."

Dịch Xuyên bình tĩnh gật đầu, Triệu Hải Trình cũng không nói gì, biểu hiện không có gì bất thường. Chẳng qua ngay khi sắp xuống thuyền, ánh mắt gã thoáng liếc qua Liễu Chẩm Thanh đang đứng bên cạnh Tống Tinh Mạc.

Nhưng hành động này không quá rõ ràng, chỉ có Hoắc Phong Liệt đang ẩn trong bóng tối khẽ nhíu mày.

Khi mọi người đã rời đi, Tống Tinh Mạc lại khôi phục dáng vẻ tùy ý, chắp tay với tất cả các vị khách rồi nói: "Gây rắc rối cho các vị rồi, lát nữa ta sẽ đi từng bàn bồi thường một bình rượu để tạ lỗi vì hành vi không thỏa đáng của thủy quân."

Tuy Tống Tinh Mạc là Hải vương nhưng hắn lại rất thích chơi, mà lại vui vẻ tiếp nhận sự trêu chọc của tất cả mọi người, tóm lại là tương tác rất tốt.

Mọi người chắp tay, có người sợ hãi mà rời đi, có người gan lớn tiếp tục quay lại uống rượu.

Hoắc Phong Liệt cũng bước ra từ trong đám người, đi đến bên cạnh Liễu Chẩm Thanh.

Tống Tinh Mạc ngẩng đầu nhìn tầng trên của chiếc thuyền hoa, chỉ thấy Hề Nhiễm thân là bà chủ thuyền đang đứng đó với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Tống Tinh Mạc chắp tay nói: "Đắc tội rồi, nếu có cái gì bị hư hỏng, ta sẽ đền gấp đôi, Hề Nhiễm nương tử đừng tức giận. Ta sẽ không để cô chịu ấm ức, đi đây."

"Tướng quân không cần để tâm."Sắc mặt của Hề Nhiễm dần chuyển biến tốt hơn chút, len lén liếc mắt với Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc lập tức hiểu ra, nhìn Liễu Chẩm Thanh đứng ở bên cạnh, nắm lấy vai y và nói: "Huynh đệ, hay là đêm nay ngươi đừng đi nữa."

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt: "Ngươi có ý gì?"

"Có mỹ nhân muốn giữ ngươi ở lại một đêm, nhờ ta gửi lời cho ngươi." Tống Tinh Mạc nở nụ cười xấu xa, cũng mặc kệ Hoắc Phong Liệt đang đứng bên cạnh.

Quả nhiên vừa dứt lời, hắn đã cảm thấy bên cạnh truyền đến luồng khí lạnh dày đặc, cuối cùng hắn đã tin cái tin tức chấn động hôm trước Liễu Chẩm Thanh làm bại lộ rồi.

Nhưng Tống Tinh Mạc cũng không dừng tay lại chỉ vì điều này, dù sao cũng rất thú vị. Nếu nói thời còn trẻ, Liễu Chẩm Thanh không đứng đắn thì Tống Tinh Mạc tuyệt đối sẽ là kẻ không đứng đắn gấp đôi.

"Đây là duyên phận đấy, cho dù ngươi trở thành dáng vẻ nào đi nữa, người ta chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn trúng ngươi. Nếu ngươi phụ nhã ý của người ta thì đúng là trời tru đất diệt, làm tổn thương tôn nghiêm của người ta." Tống Tinh Mạc cười híp mắt.

Liễu Chẩm Thanh cạn lời nhìn hắn: "Vừa nãy ta còn giúp ngươi, bây giờ ngươi lại quay đầu bán đứng ta sao?"

Tống Tinh Mạc ra vẻ oan ức: "Coi ngươi nói cái gì này, đồ vô lương tâm. Với lại... có vài chuyện còn chưa được chứng thực mà?"

Liễu Chẩm Thanh biết Tống Tinh Mạc đang ám chỉ y vẫn chưa chắc về chuyện có thể chấp nhận nam nhân, cho nên y xấu hổ đến mức không dám nhìn Hề Nhiễm: "Ta xin nhận tấm lòng của cô nương, nhưng mà phải đi thôi, chính sự khẩn cấp hơn."

Tống Tinh Mạc lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, nhìn Hề Nhiễm với ánh mắt xin lỗi.

Hề Nhiễm nhướng mày, mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng nàng cũng không phản ứng quá mạnh.

Nhưng đột nhiên, một ánh mắt sắc bén quét qua, Hề Nhiễm vừa nhìn đã nhận ra đó là tình địch của mình. Nàng khá khó hiểu vì sao hắn lại trừng mình, chỉ đoán có lẽ là vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ được hiểu lầm.

Sau khi xuống khỏi thuyền hoa, cả Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt đều im lặng một cách kỳ lạ, thành ra Tống Tinh Mạc cũng thấy khó hiểu, còn hỏi có phải vừa rồi y bị thương không. Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh cười nghiền ngẫm: "Phong Liệt đứng ngay bên cạnh, làm sao ta có thể bị thương được chứ, đúng không Phong Liệt."

Liễu Chẩm Thanh hiếm khi gọi Hoắc Phong Liệt như vậy, thoáng cái liền khiến xương cốt cả người hắn như bị một dòng điện nhỏ chạy qua. Nghĩ đến việc đã trải qua trên boong tàu trước đó cùng với xúc cảm còn lưu lại trên bờ môi, thực sự Hoắc Phong Liệt không dám tiếp lời.

Hắn chỉ đành đánh trống lảng: "Có phải Triệu Hải Trình biết huynh không, trước khi rời đi, gã còn cố ý liếc huynh một cái."

Chủ đề bất chợt này khiến Liễu Chẩm Thanh bật cười. Ai thèm quan tâm đến Triệu Hải Trình chứ, y vốn định tiếp tục làm khó Nhị Cẩu, nhưng Tống Tinh Mạc lại chú ý đến chủ đề này: "Thật sao?"

Hoắc Phong Liệt gật đầu: "Đúng vậy."

Tống Tinh Mạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Gã được sinh ra trên hải đảo, trước kia khi bọn ta giết bọn hải tặc để bảo vệ hải đảo, có lẽ gã đã từng nhìn thấy ngươi. Hơn nữa gã đã dám đến kinh thành để cáo trạng về ngươi, thì không thể có chuyện gã chưa từng thấy ngươi."

Liễu Chẩm Thanh vuốt cằm nói: "Nói như vậy thì cũng thấy quen quen thật, nhưng chắc chắn gã không biết khuôn mặt này của ta."

Tống Tinh Mạc nghĩ ngợi rồi hỏi: "Không chừng gã biết Liễu Tiêu Trúc trước kia thì sao?"

"Không thể nào, Liễu gia không ở địa phương này, đã chuyển đến kinh thành từ lâu rồi. Không phải gã vẫn luôn làm thủy quân ở đây sao?"

"Nói chung vẫn phải cẩn thận, bây giờ... tình hình đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều." Tống Tinh Mạc nói: "Đúng rồi, các ngươi ở nơi nào? Có muốn trở về với ta không?"

Liễu Chẩm Thanh suy nghĩ một lát bèn nói: "Bọn ta vẫn ở lại nhà trọ thôi, bên cạnh ngươi vẫn còn quá nhiều tai mắt, có điều bọn ta vẫn phải đi cùng ngươi để thẩm vấn."

"Ngươi thì được, nhưng Hoắc Phong Liệt lộ liễu quá, ta e là đám thủy quân lâu năm có quen biết hắn." Tống Tinh Mạc nói.

Thế là hai người trao đổi với nhau, trực tiếp quyết định đến lúc đó sẽ để Hoắc Phong Liệt ẩn trong góc tối, còn Liễu Chẩm Thanh sẽ đi cùng Tống Tinh Mạc. Nhưng Hoắc Phong Liệt cứ thầm thấy hơi lo lắng.

Nhìn thấy dáng vẻ bất an của Hoắc Phong Liệt, không hiểu sao Tống Tinh Mạc lại có cảm giác không vui của bố vợ khi nhìn con rể. Hắn khẽ đảo mắt, cười rồi nói thẳng: "Ngươi khoác áo lên đầu Liễu Chẩm Thanh đi, để càng ít người nhìn thấy y càng tốt."

"Thế thì khoa trương quá." Ngay khi Liễu Chẩm Thanh vừa định từ chối, Hoắc Phong Liệt đã cởi áo khoác ngoài và đưa nó cho y.

Liễu Chẩm Thanh đành bất đắc dĩ nhận áo khoác rồi đội lên đầu, kéo hai ống tay che gần hết khuôn mặt.

Chiếc áo khoác màu đen làm từ vải sợi mỏng có ẩn giấu những sợi chỉ bạc, giống hệt như một dải ngân hà trong đêm, được mặc trên người Hoắc Phong Liệt làm nổi bật lên khí chất uy nghiêm cao quý. Nhưng khi được choàng lên đầu Liễu Chẩm Thanh thì làm nền cho làn da trắng như tuyết và đôi mắt sáng ngời, có sức quyến rũ huyền bí đến lạ thường. Nhất là khi y cúi đầu cụp mắt xuống, Hoắc Phong Liệt đứng đối diện nhìn thấy bèn rung động.

Mà ngay khi Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu lên, y lại vừa vặn nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Nhị Cẩu, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.

Có điều cả hai đều không chú ý đến Tống Tinh Mạc cũng đang nở nụ cười xấu xa.

Thủy quân đóng quân trong thủy trại bên bờ biển, trong trại được trang bị đầy đủ, có nơi trú quân, sở hội nghị, bến thuyền và thủy lao.

Hoắc Phong Liệt dùng khinh công cao cường lẻn vào, Liễu Chẩm Thanh hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng hắn, còn Tống Tinh Mạc vẫn có thể cảm giác được vị trí của hắn, gần như là bảo vệ Liễu Chẩm Thanh từ đủ các loại góc độ xảo quyệt trong cự ly gần.

Nhưng rời đi chưa được bao lâu, vài gã phó tướng đã nghênh đón bọn hắn, cầu xin sự tha thứ của Tống Tinh Mạc vì chuyện của Tống Tĩnh. Bọn họ ỷ vào việc đã ở trong thủy quân lâu năm, vai vế lại cao hơn Tống Tinh Mạc một bậc, có ẩn ý muốn áp chế, vậy mà lại không thấy bóng dáng của Triệu Hải Trình.

Tống Tinh Mạc chỉ nghe mà không nói lời nào.

Lúc này, có người của Tống Tinh Mạc tiến lên báo cáo: "Tướng quân, có người cản trở việc giam giữ Tống Tịnh tướng quân, bọn chúng đang công kích Dịch Xuyên trước thủy lao."

Nụ cười trên mặt Tống Tinh Mạc không thay đổi, nhưng ánh mắt lại xuất hiện ý lạnh. Hắn nhìn về phía mấy gã phó tướng, nhưng đám người kia không hề nghiêm túc, lại còn vênh váo tự đắc.

Tống Tinh Mạc đó giờ luôn mang vẻ mặt tươi cười, không thích cứng đối cứng: "Ta đang định tìm vài vị phó tướng để thương lượng đây, dù sao cũng là vi phạm quy tắc của quân đội, trước kia ta đã từng theo phụ thân học quân quy của Đại Chu, không biết hiện tại quân quy của thủy quân có thay đổi gì không? Nếu như có thay đổi, đương nhiên ta sẽ lấy quân quy của các ngài làm chủ."

Vừa dứt lời, mặt mấy gã phó tướng suýt đã nghẹn thành màu gan lợn.

Không đợi bọn họ phản ứng lại, Tống Tinh Mạc đã lạnh lùng cất lời: "Đi, đi xem thế nào."

Hắn đang muốn dẫn người của mình đi, lại có kẻ không nhịn được mà lên tiếng: "Tống tướng quân cũng không coi nơi trọng yếu của quân doanh ra gì nhỉ, kẻ nào cũng có thể dẫn vào được?"

Liễu Chẩm Thanh dừng bước, mấy gã kia đang khinh thường nhìn y rồi hừ lạnh. Có thể thấy bọn họ đã coi Liễu Chẩm Thanh là nam sủng của Tống Tinh Mạc. Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nhận ra, y là một nam tử, lại khoác áo ngoài của nam nhân, nhìn thế nào cũng cảm thấy quái lạ. Y lập tức nhìn Tống Tinh Mạc vừa đưa đưa ra đề xuất với ánh mắt không hài lòng, cảm giác như đã bị lừa.

Tống Tinh Mạc ôm eo Liễu Chẩm Thanh, nói: "Nhưng y là người trong lòng mà ta đã chờ đợi nhiều năm, không phải các vị thúc thúc hay giục ta thành thân từ sớm sao? Không dễ gì ta mới có một người, mọi người định đuổi y đi sao?"

Mấy gã phó tướng sửng sốt nhìn Liễu Chẩm Thanh. Dù sao Tống Tinh Mạc cũng nổi tiếng là một người trăng hoa, nhưng hắn chưa bao giờ đề cập đến việc thành thân.

Liễu Chẩm Thanh cũng không thể phản bác trước mặt mọi người, vì vậy y chỉ có thể thừa dịp Tống Tinh Mạc đang ôm mình mà tàn nhẫn véo đối phương.

Tống Tinh Mạc lại bày ra dáng vẻ thâm tình nhìn y.

"Khụ khụ khụ!" Một gã phó tướng không thể chịu nổi nữa bèn lên tiếng: "Cho dù y đến làm khách thì cũng không thể đi vào thủy lao."

Tống Tinh Mạc cười nói: "Được, vậy các vị cứ tới thủy lao trước rồi đi thủy ngục, ta đưa y sang chỗ ta ở bên kia rồi tới sau."

Mấy gã phó tướng bị Tống Tinh Mạc xoay mòng mòng, thầm nén giận rồi đi đến thủy lao.

Nhưng mới đi được vài bước, khi đi ngang qua cầu, không biết là ai giẫm phải ai, một tiếng hét thảm vang lên, người này bổ nhào vào người kia, cả đoàn người loạn hết cả lên rồi rơi hết xuống sông.

Liễu Chẩm Thanh nhìn mà ngơ cả người, Tống Tinh Mạc không kiềm được cười nhạo rồi kêu lên: "Người đâu, mau tới vớt các vị phó tướng lên, nhanh chóng trở về thay quần áo." Sau khi gọi người xong, hắn ghé vào tai Liễu Chẩm Thanh, nói: "Xem ra độ ghen tuông của người nào đó cũng lớn lắm đấy."

Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu ra là do Hoắc Phong Liệt ra tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tống Tinh Mạc vẫn không sợ chết mà tiếp tục ôm Liễu Chẩm Thanh đi về phía trước, giọng điệu lạnh dần: "Ngươi thấy nơi này thế nào? Chúng ta nên hành động ra sao đây?"

Liễu Chẩm Thanh khẽ cười, gần như là nói một cách bâng quơ: "Nếu là ta, ba vạn quân - trừ những người thấy ngươi vừa quay lại đã hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của ngươi, thì những kẻ khác, bất kể là bao nhiêu, vai vế hay cấp bậc thế nào, nên trừng phạt thì trừng phạt, nên đuổi đi thì đuổi đi, những kẻ không thực sự phục thì ám sát, thành lập lại thủy quân."

Tống Tinh Mạc nhướng mày: "Quả nhiên là Liễu tướng có thủ đoạn tàn nhẫn."

Tất nhiên hắn cảm thấy đây là cách đúng đắn nhất, nhưng nó quá khó thực hiện.

"Thì cũng giống đống thịt thối, cho dù sẽ phải chịu đau đớn nhưng vẫn muốn xẻo sạch trong một lần." Liễu Chẩm Thanh thản nhiên nói: "Nếu không làm như vậy, cuối cùng sẽ bị cắn trả thôi."

"Vậy không biết cả quận Minh An có bao nhiêu người hận ta." Tống Tinh Mạc dần dần mất đi nụ cười: "Giống như ngươi năm đó vậy."

Liễu Chẩm Thanh lặng lẽ kéo áo khoác, che nửa mặt và nói: "Vậy còn phải xem cục diện ngươi muốn là gì."

Tống Tinh Mạc đưa người đến trúc viện nhỏ của hắn rồi đi đến thủy lao luôn. Liễu Chẩm Thanh vừa đứng vững, một cơn gió đã thổi qua sau lưng.

Liễu Chẩm Thanh nhìn xung quanh rồi nói: "Đệ đi đến chỗ Tống Tinh Mạc xem xét tình hình đi, không cần đi theo ta đâu, nơi này rất an toàn."

"Được."

Nhưng chẳng mấy chốc, Hoắc Phong Liệt đã trở lại.

Liễu Chẩm Thanh đang ngồi uống trà trong tiểu viện, thấy hắn trở về thì rất bất ngờ nói: "Nhanh vậy sao?"

"Xảy ra việc ngoài ý muốn, bên Tống Tịnh gặp trở ngại, ông ta dùng khổ nhục kế là hôn mê, người của Tống gia đã đến gây sự, có lẽ sẽ bị trễ mất một khoảng thời gian khá lâu mới đi thẩm vấn ba phạm nhân kia được. Chẳng qua cả ba đã bị người của Tống Tinh Mạc canh giữ cẩn thận, tạm thời sẽ không có rắc rối gì." Hoắc Phong Liệt ngồi xuống, sắc mặt rất khó coi. Thân là Trấn Quốc đại tướng quân, tuy hắn chưa từng dẫn dắt thủy quân nhưng cũng đều là người làm trong quân đội. Hoắc Phong Liệt nhìn đám sĩ quan phụ tá dưới quyền kia làm ầm ĩ, nếu như là thuộc hạ dưới quyền hắn thì đã sớm bị xử lý theo quân pháp rồi. Thế nhưng hiện tại Tống Tinh Mạc lại không thể khiến người khác tức giận, chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Quả nhiên là... một đống thịt thối." Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ cất lời: "Đệ phải sớm tính toán, nếu bọn chúng dính dáng đến bọn phản tặc thật, không thể dùng những binh lính này được nữa."

"Đệ biết rồi." Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Nói đến đây, bỗng nhiên Hoắc Phong Liệt hỏi: "Rốt cuộc Dịch Xuyên..."

Liễu Chẩm Thanh đã hiểu: "Có phải Dịch Xuyên ra mặt thì đều sẽ bị đám người kia công kích bằng thân phận hải tặc?"

Hoắc Phong Liệt nấp trong góc tối đã chứng kiến không chỉ một lần, hầu như lần nào bọn chúng cũng dùng cách đó để công kích Tống Tinh Mạc.

"Khi đó đệ còn nhỏ, chưa dính líu nhiều, đệ chưa từng gặp hắn đúng không?"

"Đệ chỉ biết là ca và mọi người đã hợp tác để bắt đoàn hải tặc lợi hại nhất thời đó." Hoắc Phong Liệt nói.

Liễu Chẩm Thanh gật đầu: "Năm đó, khi bọn ta đến đây, nghe nói có hải tặc hoành hành, và nhóm lợi hại nhất chính là Hắc Bối. Bọn ta tuổi trẻ hăng hái, muốn bắt giữ Hắc Bối, vì vậy đã giả làm một chiếc thuyền đưa dâu để chờ bị bắt cóc. Kết quả là trong quá trình cướp, bọn ta phát hiện ra đoàn Hắc Bối này không hung hãn tàn bạo như mình đã nghĩ. Sau này khi bắt được hải tặc, tất nhiên bọn ta định trị tội, mà không biết Tống Tinh Mạc thực sự nhìn trúng tài năng của Dịch Xuyên hay là... Dù sao thì ta đã cố mưu tính chu toàn cho bọn hắn, nhưng những người đó lại không hề hợp tác chút nào. Hình như bọn hắn rất oán hận Đại Chu."

"Lúc đó không phải chúng ta vừa xử lý một tên quan độc ác sao? Vị quan mới chuyển đến thực ra là một vị quan tốt, thấy người của Hắc Bối vốn đều là người Đại Chu, với lại theo điều tra, mặc dù bọn hắn đi cướp bóc nhưng trước giờ chưa từng gây nguy hiểm đến tính mạng của bất kỳ ai. Hơn nữa, bọn họ không cướp thuyền của ngư dân bình thường, vì vậy đã điều tra kỹ lý do họ trở thành hải tặc.

"Gia tộc của họ vốn là những ngư dân an phận thủ thường, kết quả lại có người thèm muốn huynh trưởng của Dịch Xuyên, cưỡng chế bắt huynh ấy đi. Họ cầu xin quan phủ cứu người, nhưng phát hiện ra bọn cường hào bắt huynh ấy đã thông đồng với quan phủ, hoàn toàn không cho họ có cơ hội cứu huynh ấy. Không lâu sau, thi thể huynh trưởng của Dịch Xuyên trôi vào bờ biển, huynh ấy bị hãm hiếp đến chết. Khi được phát hiện, trên người còn chẳng có bộ quần áo che thân, không còn chút tôn nghiêm nào. Nghe nói huynh ấy là người đọc sách, vô cùng tài năng, người trong gia tộc đều mong đợi huynh ấy có thể đỗ đạt cao, làm rạng danh tổ tông, cho nên cho dù điều kiện khó khăn, ai cũng hỗ trợ huynh ấy đi học, bản thân huynh ấy cũng rất nỗ lực tiến bộ. Vốn đã sắp đến khoa thi rồi, rốt cuộc lại có kết cục như vậy, mẫu thân của bọn họ không thể chịu nổi, nhảy xuống biển tự sát."

"Cho nên bọn họ đã bị ép làm hải tặc?" Hoắc Phong Liệt nhíu mày.

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, nói: "Nếu không phải là bị dồn vào đường cùng, dân chúng tuyệt đối sẽ không đi đến bước đường cực đoan. Để kêu oan, bọn họ đã lên đường đi cáo trạng, nhưng các quan lại bao che cho nhau, bọn họ còn hay bị đánh, vì vậy nên các cụ già trong nhà đã qua đời. Bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng nên mới coi biển là nhà. Có lẽ đệ vẫn còn nhớ, cố thái tử đã từng chém giết mấy tên quan trong một tháng, khiến cho lão hoàng đế bất mãn, chính sự việc này đã khơi ra tất cả."

"Sau này điều tra rõ ràng, nhưng nhóm Hắc Bối cũng không được coi là vô tội. Quyết định lưu đày bọn họ thực chất chỉ là đổi chỗ ở mới, để mấy năm mai danh ẩn tích, làm lại cuộc đời. Tống Tinh Mạc nhân cơ hội này giữ Dịch Xuyên ở lại, có lẽ nhà bọn họ cũng cũng muốn Dịch Xuyên ở lại để báo ân, vì vậy Dịch Xuyên mới ở lại bên Tống Tinh Mạc. Ban đầu hắn được đưa lên núi học võ công, nếu Tống Tinh Mạc vẫn nắm quyền, có lẽ hắn đã bồi dưỡng Dịch Xuyên trở thành tướng lĩnh của đội thủy quân rồi."

Nói đến đây, Liễu Chẩm Thanh không khỏi suy nghĩ. Đúng vậy, tại sao quyền lực của Tống Tinh Mạc lại bị Nguyên Giác tước đi? Lát nữa y phải hỏi Tống Tinh Mạc một chút.
Chương kế tiếp