Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 150: Hoàn toàn thắng lợi
Sau khi hạ triều, Lý Thịnh đặc biệt triệu kiến Lữ Mặc Ngôn và Cố Đức Niên đến ngự thư phòng.

"Cữu cữu, ba ngày sau ngài sẽ xuất chinh, hai ngày này ngài ở nhà bên cạnh cữu mẫu nhiều một chút, khi ngài xuất chinh trẫm đến cổng thành tiễn ngài."

"Đa tạ bệ hạ." Lữ Mặc Ngôn vui vẻ nhìn thiếu niên một tay mình nuôi nấng: "Bệ hạ, lần này thần đi biên quan không biết khi nào mới quay về, chuyện trong triều ngài phải nghe thêm ý kiến của Cố lão. Còn nữa, trẫm muốn tiến cử một người với bệ hạ, người này có thể vào nội các giúp đỡ Cố lão cùng nhau phụ chính."

"Người nào?"

"Huyện lệnh huyện Vĩnh Yên, Tần Viễn."

Cố Đức Niên nghe xong thì kinh ngạc nhìn về phía Lữ Mặc Ngôn: "Đại tướng quân, sao ngươi lại tiến cử hắn?"

Lữ Mặc Ngôn cười nói: "Năm đó ở huyện Vĩnh Yên, ta và Tần huyện lệnh từng gặp nhau, Tần huyện lệnh là một người vì nước vì dân, chính trực không vụ lợi, để hắn làm huyện lệnh ở một huyện thành nhỏ thật sự lãng phí tài năng. Huống hồ hắn còn là đệ tử của Cố lão, bệ hạ và ta đều tin ánh mắt của Cố lão."

Lý Thịnh tiếp lời nói: "Cữu cữu nói không sai, lúc ấy ở huyện Vĩnh Yên trẫm cũng nghe cữu cữu nhắc đến Tần huyện lệnh, trẫm cũng cảm thấy hắn là người tài có thể sử dụng được. Hiện tại trẫm sẽ hạ chỉ triệu Tần Viễn vào kinh thành."

Cố Đức Niên vội vàng tạ ơn: "Lão thần thay Tần Viễn tạ ơn long ân của bệ hạ, cũng tạ ơn tiến cử của đại tướng quân."

Có Cố Đức Niên và Tần Viễn phụ tá Lý Thịnh, Lữ Mặc Ngôn cũng coi như có thể yên tâm. Hắn mang theo thánh chỉ gia phong quay lại phủ tướng quân, nói chuyện ba ngày sau mình xuất chinh cho Tô Cẩn biết.

Mặc dù Tô Cẩn không nỡ rời xa hắn nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ tự nhốt mình trong mật thất ở phủ tướng quân điều chế các loại thuốc.

Các loại thuốc như thuốc trị thương, thuốc giải độc, thuốc phong hàn, thuốc giải nhiệt, thuốc chống muỗi,...

Chỉ cần nghĩ được loại thuốc nào nàng sẽ điều chế loại thuốc đó để hắn mang đi. Giống như năm đó mẫu thân hắn tự tay điều chế các loại thuốc cho phụ huynh hắn vậy.

Lữ Mặc Ngôn cũng không ngăn cản nàng, hắn ở bên cạnh nàng, hết đảo thuốc lại nặn thuốc cho nàng. Hai ngày này ngoài ăn cơm và đi ngủ ra thì hai người luôn ở trong mật thất.

Buổi sáng ngày thứ ba, Tô Cẩn giúp hắn mặc khôi giáp vào, tiễn hắn đến Huyền Vũ môn, quân đi theo đã sớm ở Huyền Vũ môn chờ xuất phát.

Lý Thịnh, Lý Hân và văn võ bá quan đều đến Huyền Vũ môn tiễn đưa.

Lý Thịnh tự mình rót một chén rượu cho Lữ Mặc Ngôn: "Cữu cữu, Thịnh cầu chúc ngài khải hoàn quay về."

"Tạ bệ hạ." Lữ Mặc Ngôn nâng chén rượu lên một hơi uống sạch.

Lý Hân ôm lấy chân hắn, hốc mắt bé hồng hồng, nước mắt ngập trong mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Phụ thân, Hân Nhi không nỡ xa ngài."

Một tiếng "phụ thân" khiến lòng Lữ Mặc Ngôn rung động, hắn xoa đầu bé: "Hân Nhi ngoan, cữu cữu không ở bên cạnh con nhưng còn có cữu mẫu, cữu mẫu sẽ ở bên cạnh Hân Nhi."

"Hân Nhi đến đây, đến bên cạnh cữu mẫu." Tô Cẩn kéo Lý Hân đến bên cạnh mình, miễn cưỡng cười vui nói: "Tướng công, chàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc Hân Nhi thật tốt."

"Nương tử." Lữ Mặc Ngôn ôm nàng thật chặt: "Nàng cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, đợi ta về."

Mũi Tô Cẩn cay cay, nàng gật đầu: "Được!"

Lữ Mặc Ngôn buông nàng ra, xoay người lên ngựa, nâng tay hạ lệnh: "Xuất phát."

Quân lính đi theo tiếng thúc ngựa của hắn.

Tô Cẩn nhìn bóng lưng hắn dần rời xa, mãi đến khi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất trong tầm mắt nàng mới thôi.

Lý Thịnh đi đến bên cạnh nàng, nắm chặt lấy tay nàng: "Cữu mẫu, cữu cữu nhất định sẽ bình an trở về."

"Đúng, nhất định chàng sẽ bình an trở về." Tô Cẩn vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày nôn nao, nàng không nhịn được mà nôn khan.

Mọi người kinh hãi, trong lòng Tô Lương lóe lên một suy nghĩ: "Cẩn Nhi, không phải con có thai rồi đấy chứ?"

Tô Cẩn nghe vậy thì vội vàng bắt mạch cho bản thân, lần bắt mạch này khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nàng đúng là mang thai, tính toán thời gian cũng đã được mấy tháng.

Tô Lương vừa khẩn trương vừa mong đợi nói: "Cẩn Nhi, sao rồi?"

Tô Cẩn gật đầu: "Ừm! Mang thai."

"Thật sao, quá tốt rồi." Tô Lương vô cùng vui mừng, Lý Thịnh và Lý Hân cũng mừng rỡ không kém.

Lý Thịnh nói: "Chắc cữu cữu vẫn còn chưa đi xa, để ta phái người nói cho ngài ấy biết tin tức tốt này."

Tô Cẩn vội vàng ngăn cản: "Bệ hạ, đừng, trước tiên đừng nói cho chàng. Chàng mới lãnh binh xuất chinh, nếu nói tin tức này cho chàng biết chỉ sợ chàng phân tâm, qua một thời gian nữa rồi nói sau!"

Tô Cẩn không muốn vì đứa bé này mà liên lụy đến hành trình của hắn, nàng cũng muốn hắn bị phân tâm vì hài tử.

"Vậy thì được, mọi chuyện đều nghe theo cữu mẫu, cữu mẫu muốn nói cho cữu cữu vào lúc nào thì trẫm sẽ phái người nói cho ngài ấy biết."

Tô Lương vừa mừng rỡ vừa đau lòng: "Cẩn Nhi, đi, chúng ta về nhà, phụ thân nấu đồ ăn ngon cho con."

Vì Tô Cẩn nôn nghén tương đối nghiêm trọng nên Tô Lương không cho nàng đến y quán và Mỹ Lệ phường nữa, để nàng dưỡng thai ở nhà.

Đúng lúc này Trương Ngọc Tiên đến kinh thành, Tô Cẩn giao Mỹ Lệ phường cho nàng ấy quản lí. Trong y quán đã có Tô Trường Trạch nên nàng cũng không cần lo lắng. Nàng yên tâm ở nhà dưỡng thai mãi đến sau ba tháng khi thai nhi đã khỏe mạnh.

Vì sinh ý của Mỹ Lệ phường vô cùng tốt nên nàng đã mở thêm hai chi nhánh khác ở kinh thành, tác phường cũng mở rộng quy mô sản xuất.

Đến đầu tháng tư hoa hồng nở rộ, trong tiệm tung ra nước hoa hồng và tinh dầu hoa hồng, vừa ra đã bán vô cùng chạy.

Nhất là tinh dầu hoa hồng đã trở thành sản phẩm bán vô cùng chạy trong nhóm phu nhân thiên kim ở kinh thành, hơn nữa còn vô cùng quý hiếm.

Tô Cẩn mỗi ngày đều nhìn từng túi bạc lớn doanh thu, vui đến mức không khép được miệng. Nhưng điều nàng vui vẻ nhất là lời Lữ Mặc Ngôn giống như dự báo được trước vậy, trong bụng nàng là tam bào thai.

Cùng lúc đó biên quan truyền đến tin tức thắng lợi, Lữ Mặc Ngôn suất lĩnh đại quân đánh ba trận thắng cả ba, tinh thần quân sĩ vô cùng phấn chấn.

Tô Cẩn nhân cơ hội này gửi tin tức mình mang thai đến biên quan để Lữ Mặc Ngôn vui vẻ hơn một chút.

Sau khi Lữ Mặc Ngôn biết tin thì vui đến phát điên, hắn hận không thể lập tức bay về bên cạnh nàng.

Vì có thể hồi kinh sớm, hắn lập ra lệnh trạng trước tam quân, trong vòng nửa năm nhất định phải tiêu diệt được quân địch, đoạt lại thành trì đã mất của nước Đông Thịnh.

Hành động lần này của hắn, không thể nghi ngờ gì đã khiến ý chí chiến đấu của binh lính tăng cao, tam quân càng không gì đánh bại được, đánh đâu thắng đó, đánh cho quân đội nước Bắc Nhung liên tục rút lui, cuối cùng một lần tiêu diệt sạch bọn họ.

Hoàng đế nước Bắc Nhung thấy tình thế không ổn, chủ động ngưng chiến, cũng giao Lý Đình Hiên cho nước Đông Thịnh xử lí.

Lý Đình Hiên tự vẫn trước mặt tam quân, Tô Uyển tuẫn tình (1) vì hắn ta.

(1) tự tử vì tình

Trận này nước Đông Thịnh hoàn toàn thắng lợi.

Lúc tin tức này truyền đến tai Tô Cẩn, nàng đã sắp lâm bồn.

Vì nghi ngờ là tam bào thai, lúc sinh khó tránh khỏi nguy hiểm nên Tô Lương đã mời bà đỡ có kinh nghiệm phong phú nhất kinh thành đi theo nàng không rời giây phút nào, Lý Thịnh cũng phái thái y trong cung canh giữ ở phủ tướng quân.

Vì để lúc sinh con có thể thuận lợi hơn nên mỗi ngày Tô Cẩn đều nâng bụng bầu lớn của mình kiên trì đi vài vòng trong sân.

Hôm đó thời tiết rất tốt, nàng ở trong viện phơi nắng. Vừa ra khỏi viện đã thấy một người đang hấp tấp xông vào.

Người này mặc một thân khôi giáp, bụi bặm mệt mỏi, trên mặt đều là râu ria.

Tô Cẩn thiếu chút nữa không nhận ra đó là, nàng cho rằng mình đang nằm mơ: "Tướng công, là chàng sao?"

Chương kế tiếp