Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 41: Hoặc là không làm, nếu làm thì muốn có một sự nghiệp lẫy lừng
Tô Trường Sinh nói: "Tô Cẩn, muội đi luôn rồi sao, sao không ngồi thêm lúc nữa?"

"Không được." Tô Cẩn dừng một lát rồi nói tiếp: "Đúng rồi, Trường Sinh đại ca, ta đã kiểm tra qua cho tẩu tử, tẩu tử hồi phục không tệ, hai ngày nữa nàng ấy có thể xuống giường."

"Thật sao, vậy thì thật tốt quá." Tô Trường Sinh vui mừng ra mặt: "Tô Cẩn, cảm ơn muội, vậy ta không giữ muội lại nữa. Trường Trạch, đệ thay đại ca tiễn Tô Cẩn về đi."

"Trường Sinh đại ca, không cần đưa..."

"Cần, cần, Tô Cẩn, muội là ân nhân của nhà chúng ta, Trường Trạch thay ta tiễn muội về cũng là điều nên làm." Tô Trường Sinh liều mạng nháy mắt với Tô Trường Trạch: "Trường Trạch, còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau đưa Tô Cẩn về nhà đi?"

"Vâng, đại ca." Bên tai Tô Trường Trạch hơi nóng lên.

Đại ca, dáng vẻ này của huynh có phải là quá tận tình rồi không?

Y nhìn Tô Cẩn, có chút thẹn thùng nói: "Tô Cẩn, đi thôi!"

Tô Cẩn cũng nhìn ra mánh khéo này, Tô Trường Sinh làm vậy là đang muốn tác hợp cho nàng và Tô đại phu!

Những người này sao đều muốn ghép nàng với Tô Trường Trạch thành một đôi vậy, cũng không hỏi xem hai người trong cuộc là bọn họ có đồng ý hay không, thật cạn lời.

Nhưng hiện tại nàng từ chối cũng không tốt, nếu không sẽ khiến Tô Trường Trạch xấu hổ, vậy nên nàng đành phải kiên trì để y đưa nàng về nhà.

Hai người đi trên đường yên lặng không nói chuyện với nhau, trên đường họ gặp không ít thôn dân, ai cũng ồn ào chào hỏi hai người.

Ánh mắt của các thôn dân giống ánh mắt của Tô Trường Sinh và ánh mắt ngày đó của trưởng thôn khi nhìn họ, chuyện này khiến Tô Cẩn dở khóc dở cười.

Lúc đi qua nhà Tô Hổ, Ngô thị thấy hai người cùng nhau đi tới, âm dương quái khí nói với nhi tử của mình: "Con à! Thấy chưa! Khó trách người ta không nhìn trúng con, hóa ra là trèo lên cành cao nha!"

Tô Cẩn đang đi qua người hai mẫu tử nhà này, nghe vậy thì dừng lại, xoay người đi đến trước mặt Ngô thị, nghiêm trang nói: "Ngô thẩm, bà có biết vì sao nhi tử nhà bà lại không lấy được tức phụ không?"

Ngô thị sững sờ tiếp lời: "Vì sao?"

"Vì hắn ta có một vị mẫu thân nhiều chuyện như bà đó." Tô Cẩn nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Ngô thị yên lặng một lúc lâu mới phản ứng được, lửa giận của bà ta dâng lên, nhìn bóng lưng của Tô Cẩn mà mắng: "Tô Cẩn, ngươi cho rằng ngươi tốt lắm sao, ngươi chính là đồ sao chổi. Khắc chết bà bà của mình, lại còn khắc chết trượng phu của mình, nếu ai dám cưới ngươi chắc chắn không có kết cục tốt."

Thôn dân đi qua đều không nghe nổi nữa, ồn ào bênh vực kẻ yếu thay Tô Cẩn.

"Ngô thị, ngươi nói chuyện tích đức chút đi! Cũng tích chút đức thay nhi tử của mình đi!"

"Đúng vậy! Tô Cẩn cũng đâu có đắc tội với ngươi mà ngươi lại nguyền rủa người ta như vậy chứ, thật độc ác."

"Không sai, khó trách Tô Cẩn chướng mắt nhi tử nhà ngươi, có mẫu thân như ngươi thì khuê nữ nhà nào dám gả cho nhi tử nhà ngươi chứ?"

Ngô thị bị các thôn dân ta một câu ngươi một câu chỉ trích đỏ mặt tía tai, cuối cùng bị nhi tử nhà mình kéo vào phòng.

Tô Cẩn thấy các thôn dân đều về bên mình thì có chút cảm động, xem ra thái độ của các thôn dân đối với nàng đã hoàn toàn thay đổi.

Trong lòng nàng vui đến mức muốn nhảy lên, đi đường cũng nhẹ nhàng hơn, cười với Tô Trường Trạch: "Tô đại phu, mấy hôm trước nhị cô của ta có đưa ta một bao trà, lát nữa ta mời ngươi uống trà."

Tô Trường Trạch nghe vậy thì vui vẻ cười gật đầu: "Được..."

Ở đầu đường yên tĩnh khác, Tô Kha nhìn hai người vừa nói cười vừa sóng vai đi với nhau mà ghen tị muốn nổi điên.

Dựa vào cái gì mà Tô Cẩn có thể cùng y cười nói vui vẻ, mà nàng ta ngay cả sắc mặt tốt của y cũng không được chứ, nàng ta thật sự không cam lòng.

Nam nhân nàng ta không có được thì Tô Cẩn cũng đừng hòng có được. Nàng ta nhất định phải làm cho y và các thôn dân thấy rõ được bộ mặt thật của nữ nhân này.

...

Tô Cẩn dẫn Tô Trường Trạch vào sân nhỏ nhà mình: "Tô đại phu, ngươi ngồi trước đi, ta đi nấu nước pha trà."

"Được." Tô Trường Trạch ngồi xuống bên bàn, phát hiện trên bàn còn sót lại chút cặn thuốc.

Y nhặt cặn thuốc đưa lên mũi ngửi thử, sắc mặt thay đổi: "Tô Cẩn, những thuốc này có tác dụng hỗ trợ mang thai, chẳng lẽ ngươi..."

Tô Cẩn đang nấu nước trong phòng bếp, nghe y nói vậy thì thiếu chút nữa làm đổ ấm nước trong tay, nàng vội vàng giải thích: "Tô đại phu, ngươi đừng hiểu lầm, thuốc này không phải cho ta dùng mà là cho nhị cô của ta. Nhị cô của ta vẫn luôn muốn sinh nhi tử nhưng vẫn không mang thai được nên ta kê phương thuốc này cho bà ấy, hi vọng sẽ có tác dụng với bà ấy."

"Thì ra là vậy." Tô Trường Trạch có chút lúng túng sờ mũi, lập tức nói: "Tô Cẩn, thật ra có một chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi."

"Chuyện gì?"

"Y thuật của ngươi tốt như vậy, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện mở tiệm bốc thuốc sao? Nếu ngươi muốn ta có thể giúp ngươi."

Tô Cẩn hơi ngẩn người, đúng là nàng không có nghĩ qua việc này, nhưng nếu như có dự định như vậy thì nàng cũng sẽ không mở tiệm trong nhà của mình.

Thứ nhất nàng không muốn người khác đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh hiện tại của mình. Thứ hai nàng không muốn nhận ân huệ của y, nếu không thì càng không nói rõ ràng được.

Hơn nữa, dù nàng muốn mở tiệm bốc thuốc thật cũng sẽ không mở ở thôn trang nhỏ này, muốn mở thì nàng cũng phải đến trấn lớn mở.

Tính nàng là như vậy, hoặc là không làm, nếu đã làm thì nàng muốn có một sự nghiệp lẫy lừng.

Thấy nước trong ấm đã sôi, nàng rót một chén trà rồi cười nói: "Tô đại phu, cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng hiện tại ta không có ý định mở tiệm bốc thuốc."

Cuối cùng lại nói thêm một câu: "Ít nhất là hiện tại không nghĩ đến, còn sau này thì vẫn nên để sau này rồi tính đi!"

Tô Trường Trạch nghe vậy thì hơi mất mạc, nhưng cũng không cưỡng cầu: "Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi."

Tô Cẩn đẩy chén trà kia đến trước mặt y: "Không nói những chuyện này, Tô đại phu, mời uống trà."

"Tạ ơn." Tô Trường Trạch nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, y cẩn thận hỏi: "Sau hôm đó phụ thân của ngươi bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, gần đây mới chuyển biến tốt, ngươi... có muốn đi nhìn ông ấy một chút không?"

Tô Cẩn nghe Tô Lương bị bệnh thì tim như bị xiết chặt, sau khi nghe bệnh tình chuyển biến tốt đẹp lại cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn, cười khổ nói: "Không cần, ta không muốn bước vào căn nhà kia dù chỉ một bước, bệnh của phụ thân ta làm phiền Tô đại phu rồi."

"Vậy được rồi, ngươi yên tâm, có ta ở đây phụ thân ngươi sẽ nhanh chóng khỏe lại." Tô Trường Trạch uống xong ly trà thì rời đi.

Sau khi trời tối, Tô Cẩn đang định đóng cửa sân lại về phòng đi ngủ thì Tô Uyển vội vàng chạy đến: "Tỷ, chờ một chút, đừng đóng cửa."

Vì quan hệ với Dương thị mà trong lòng Tô Cẩn khó tránh khỏi khúc mắc với Tô Uyển, cho nên lúc đối mặt với nàng ta nàng cũng không có sắc mặt tốt.

"Tô Uyển, ngươi đến đây làm gì?"

Vì chạy quá nhanh nên hơi thở của Tô Uyển không được ổn định: "Tỷ, ta... ta đến là có việc muốn nhờ tỷ giúp một tay."

"Ta đã nói chuyện nhà các ngươi ta không quan tâm nữa, ngươi mau trở về đi!"

Tô Cẩn muốn đóng cửa lại, Tô Uyển vội vàng ngăn cản: "Tỷ, không phải chuyện nhà chúng ta, là... Ôi chao, việc này không thể nói rõ trong thời gian ngắn được, mạng người quan trọng hơn, tỷ đi theo ta là được."

Tô Uyển nói rồi túm lấy cổ tay nàng, trên tay nàng ta có thứ gì đó sền sệt, lúc này Tô Cẩn mới phát hiện ra trên tay nàng ta chính là vết máu, không chỉ tay mà ngay cả váy áo nàng ta cũng dính máu.

Tô Cẩn ngẩn người, trong lòng hơi lay động, nói ngay: "Ta biết rồi, ngươi buông ta ra trước, ta đi vào lấy ít đồ."

"Được, vậy tỷ nhanh lên." Trên khuôn mặt đẹp của Tô Uyển hiện lên sự lo lắng.

Chương kế tiếp