Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 50: Ngươi có biết ta nghĩ ngươi chết rồi không
Tô Cẩn nhìn nữ tử dịu dàng động lòng người trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán.

Giai đoạn đầu của nữ chính trong sách là đóa hoa sen trắng đơn thuần hiền lành, sau khi vào kinh trải qua đủ chuyện ta lừa ngươi gạt, lục đục với nhau, cuối cùng cũng học được cách tính toán.

Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến nàng, chờ sau khi Tô Uyển vào kinh, nàng và nàng ta có bắn đại bác cũng không đến.

"Đi vào đi!" Tô Cẩn xua tay với nàng ta rồi rời đi.

Buổi tối, không biết vì chuyện gì mà chó trong thôn vẫn luôn sủa ầm ĩ, ồn ào khiến người khác khó có thể ngủ được.

Vì cách quá xa nên Tô Cẩn không thể nghe được mấy con chó đang nói cái gì, cuối cùng nàng phái Đại Mao và Nhị Mao ra ngoài nghe ngóng.

Đại Mao và Nhị Mao rất nhanh đã quay trở về.

[Lão đại, chúng ta đã hỏi thăm rõ ràng, đêm nay trong thôn có người lạ xâm nhập, ngoài thôn còn xảy ra đánh nhau vô cùng lớn cho nên chó trong thôn mới sủa loạn.]

Người lạ? Chẳng lẽ là Lý Đình Hiên?

Chắc là sau khi Lý Đình Hiên rời khỏi thôn lại bị lưu mạnh chặn giết?

"Vậy các ngươi có nghe được ai đánh nhau ở ngoài thôn không?"

[Chuyện này không biết, những con chó kia đều ở trong nhà dân, chỉ dám đứng ở cửa thôn sủa không dám đi ra ngoài, tình hình ngoài thôn như thế nào chúng ta cũng không biết.]

Lúc này có một con quạ bay qua đầu nàng.

[Quác quác quác... Không xong rồi, giết người, chạy mau!]

Tô Cẩn vội vàng gọi nó: "Này, tiên sinh quạ, chờ, chờ..."

Từ "chờ" cuối cùng Tô Cẩn còn chưa kịp nói ra thì con quạ đen kia đã đột nhiên trượt thẳng tắp xuống ngã về phía nàng.

Tô Cẩn nhanh chóng đỡ được nó.

Quạ đen ngã nổ đom đóm mắt.

[Quạc quạc... Muốn ngất, muốn ngất...]

"Ngươi từ từ hãy ngất, vừa rồi ngươi nói giết người là có ý gì?"

[Giết người chính là giết người, còn có thể có ý khác nữa sao?]

Tô Cẩn: "..."

"Vậy ta thay câu hỏi khác, giết người ở chỗ nào? Là những người nào? Có người chết sao?"

[Ở một chỗ cách thôn một dặm, có hai đám người, một đám nhiều người, một đám ít người, trên mặt đám ít người có mang khăn che mặt. Lúc ta và đồng bọn của ta bay qua, nhiều người đang vây ít người, chết người hay không ta cũng không biết.]

Tô Cẩn có thể hiểu rõ đại khái từ lời của quạ đen.

Người mang khăn che mặt có lẽ là người chặn giết Lý Đình Hiên đêm đó, mà đám người nhiều hơn đêm nay có lẽ là người đến hỗ trợ Lý Đình Hiên.

Người bịt mặt chặn giết không thành ngược lại còn bị vây đánh, mặc kệ chết hay không, chặn giết thái tử đương triều đều là tội chết, nhất định không có kết quả tốt.

Tô Cẩn vào trong bếp cắt một miếng thịt đưa cho quạ đen.

"Đa tạ tiên sinh quạ đen đã cho biết, cho ngươi mộ miếng thịt làm thù lao."

Quạ đen lập tức xù lông.

[Ta là tiểu thư.]

"Ồ? Thật xấu hổ, là ta sai, vậy ta phải gọi ngươi là tiểu thư quạ đen rồi."

[Như vậy còn tạm chấp nhận được.]

Dáng vẻ quạ đen kiêu ngạo quắp lấy miếng thịt trong tay Tô Cẩn rồi vỗ cánh bay đi.

Chó trong thôn vẫn không ngừng sủa loạn, xem ra tối nay đừng mong ngủ ngon.

Tâm trạng Tô Cẩn buồn bực đi đi lại lại trong sân, đột nhiên nhà sát vách truyền đến tiếng khóc của trẻ nhỏ.

"Phụ thân, phụ thân, muội muốn phụ thân." Lữ Hân chạy từ trong phòng ra đứng ở trong sân vừa khóc vừa gọi phụ thân. Lữ Thịnh đứng bên cạnh dỗ bé.

Hai đứa bé nhất định là bị tiếng chó sủa đánh thức.

Tô Cẩn đứng lại gần tường hỏi: "Hân Nhi, Thịnh, sao vậy, có phải bị tiếng chó sủa đánh thức không? Phụ thân của các con đâu?"

Lữ Hân nước mắt đầm đìa nhìn nàng: "Cô cô, không thấy phụ thân."

Trong lòng Tô Cẩn kinh ngạc: "Không thấy? Thịnh, chuyện gì xảy ra vậy? Phụ thân của con đâu?"

Hai mắt Lữ Thịnh cũng phiếm hồng, muốn khóc nhưng lại cố gắng chịu đựng không khóc, bé lắc đầu: "Không biết, khi chúng con tỉnh lại đã không thấy phụ thân đâu nữa."

Trong lòng Tô Cẩn lập tức căng thẳng, nàng có một dự cảm không tốt. Chuyện chặn giết Lý Đình Hiên có phải có liên quan đến Lữ Mặc Ngôn không? Nếu không tại sao hắn lại đột nhiên mất tích không có lí do như vậy được?

Hơn nữa đêm Tô Uyển cứu Lý Đình Hiên, hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, có thể thấy được lúc Lý Đình Hiên bị người chặn giết vào đêm hôm đó hắn cũng không có ở trong thôn, tất cả chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.

Nếu như hắn quả thật tham gia ám sát thì không phải hiện tại hắn đang rất nguy hiểm sao?

Trong lòng Tô Uyển vừa hoảng vừa loạn, nàng có nên đi cứu hắn hay không? Mưu sát thái tử là đại tội chém đầu, một khi nàng bị cuốn vào trong đó chỉ sợ sau này sẽ không có ngày bình yên, thậm chí đầu cũng có thể rơi xuống đất.

Nhưng nếu không đi cứu hắn thì sao lương tâm nàng có thể yên bình được? Lỡ như hắn gặp chuyện gì không may thì hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?

Mặc kệ, chết thì chết! Cùng lắm thì hai mươi năm sau lại là một nữ hán tử.

Sống một đời không thẹn với lương tâm là được.

Tô Cẩn không do dự nữa, nàng lập tức nói: "Thịnh, con nghe cô cô nói, trước tiên con mang muội muội về phòng, đóng cửa phòng thật kĩ, hiện tại cô cô đi tìm phụ thân của các con."

"Ừm!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lữ Thịnh hiện lên sự bình tĩnh và tỉnh táo không thuộc về một đứa nhỏ sáu tuổi: "Thịnh sẽ chăm sóc muội muội thật tốt, cô cô cũng nhất định phải mang được phụ thân về."

"Được, cô cô đồng ý với các con, nhất định sẽ tìm và mang phụ thân các con về." Tô Cẩn giống như đang lập lời thề, kiên định nói.

Nàng không trì hoãn, quay về phòng lấy chút đồ vật rồi cầm đèn trong sân ra khỏi nhà đi về phía cổng thôn.

Dù tiếng chó sủa ồn ào náo nhiệt khiến người khác không thể nào ngủ được nhưng cửa lớn từng nhà trong thôn vẫn đóng chặt, không người nào dám đi ra ngoài tìm hiểu nguyên nhân, chỉ sợ dẫn lửa thiêu thân.

Tô Cẩn trực tiếp ra khỏi thôn, đi đến nơi bắt đầu mà quạ đen kia nói cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau, nàng thầm nghĩ có lẽ những người kia đã rời đi rồi.

Nàng núp trong bóng tối quan sát một lúc lâu, xác định không có người mới ra khỏi chỗ trốn.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, trên đất có hai người đang nằm, trên mặt đều đeo khăn che. Trên người hai người cắm mười mấy mũi tên, cũng đã tắt thở.

Tim Tô Cẩn đập rất nhanh, tay run run kéo khăn che mặt của hai người kia xuống, là hai nam nhân xa lạ.

Mặc dù Tô Cẩn chưa từng thấy rõ mặt Lữ Mặc Ngôn nhưng nàng có thể xác định hai người kia nhất định không phải là Lữ Mặc Ngôn, vì dáng người của hai người này không giống với Lữ Mặc Ngôn.

Hai người họ cũng không phải hai người bịt mặt nàng đã gặp trong miếu hôm trước, nhưng chắc chắn là đồng bọn của họ.

Tô Cẩn lấy tay đè lên ngực, không ngừng nói với mình, Lữ Mặc Ngôn nhất định còn sống, nàng không muốn bản thân tự dọa chính mình.

Thế nhưng rốt cuộc bây giờ hắn đang ở đâu?

"Tô Cẩn." Sau lưng đột nhiên xuất hiện giọng nói quen thuộc.

Tô Cẩn lập tức xoay người sang chỗ khác, trong đêm tối có một dáng người thon dài đang đứng đó, nàng cầm đèn đuốc chiếu vào mặt hắn, hắn không đeo mặt nạ mà đeo che mặt, ngoài khăn che mặt là đôi mắt đen không thể quen thuộc hơn nữa.

Khoảnh khắc này, cảm xúc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ khiến nàng suýt chút nữa mất khống chế, Tô Cẩn xông lên đấm hắn một cái: "Lữ Mặc Ngôn, ngươi vừa đi đâu vậy? Ngươi có biết thiếu chút nữa ta nghĩ ngươi chết rồi không?"

"Ừm!" Lữ Mặc Ngôn kêu một tiếng đau đớn, nắm lấy quả đấm của nàng.

Lúc này Tô Cẩn mới phát hiện trên vai hắn đang cắm một mũi tên gãy, một đấm kia của nàng thiếu chút nữa đập vào vết thương của hắn: "Thật xin lỗi, ta không biết ngươi bị thương."

Chương kế tiếp