Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 51: Ngươi nữ nhân này, không thể nhẹ nhàng một chút được sao
"Không sao, chúng ta rời khỏi nơi này trước." Giọng nói của Lữ Mặc Ngôn chứa sự mệt mỏi.

Tô Cẩn vội vàng đỡ lấy hắn: "Vậy ta dìu ngươi về."

"Hiện tại không thể về được, đến miếu hoang trước."

Tô Cẩn khẽ giật mình, nàng lập tức hiểu ý hắn, đỡ hắn đi về phía miếu hoang.

Có câu chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Chắc Lý Đình Hiên sẽ không ngờ rằng hắn trốn ở nơi mà hắn ta từng trốn qua.

Nhưng hai người vừa vào miếu hoang, Tô Cẩn còn chưa kịp dìu hắn ngồi xuống, hai mắt Lữ Mặc Ngôn đột nhiên run lên: "Có người đến, mau dập đèn đi."

Tô Cẩn vội vàng thổi tắt đèn đi: "Làm sao bây giờ?"

Cái miếu hoang này nhỏ như vậy, dù cho bọn họ có trốn đi, chỉ cần những người kia vào cũng sẽ nhanh chóng tìm được họ.

"Đừng sợ." Một tay Lữ Mặc Ngôn vòng qua eo nàng, mang nàng nhảy lên một cây xà trên trần nhà.

Ở giữa xà nhà có một cây cột trụ, phía trên cột có một lá cờ vải cổ xưa rủ xuống, hai người trốn giữa lá cờ vải và cây cột.

Hai người vừa trốn xong thì ở dưới có một đám người lao vào, trên tay mấy người họ là bó đuốc giơ cao, chiếu sáng miếu hoang như ban ngày.

Thân thể Lữ Mặc Ngôn dính sát vào Tô Cẩn, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của hai người lại, tránh đám người phía dưới phát hiện ra.

Hai người đứng sát nhau, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nhịp tim của nhau đập "bịch bịch bịch", nhịp tim hai người đều đập rất nhanh.

Người Tô Cẩn cứng ngắc, không dám cử động dù chỉ một chút.

"Lục soát." Nam tử mặc trang phục dẫn đầu ra lệnh một tiếng, thuộc hạ của hắn ta lập tức lục soát khắp miếu hoang một lần.

"Đoạn thống lĩnh, không phát hiện tung tích của thích khách. Hắn có lẽ đã vào thôn, chúng ta có cần vào thôn điều tra không?"

"Điện hạ đã dặn chúng ta không được kinh động người trong thôn. Người kia đã trúng tên, mũi tên có độc, ta tin hắn cũng không chạy xa được, chúng ta đến các nơi lân cận điều tra một chút. Nếu còn không tìm thấy, ngày mai báo với huyện nha huyện Vĩnh Yên để bọn họ ra mặt vào thôn điều tra."

Tô Cẩn nghe xong, trong lòng hoảng sợ, mũi tên có độc, vậy hắn...

Nàng ngước mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi thăm tình hình của hắn.

Bỗng nhiên có một cơn gió thổi từ ngoài vào, một lớp bụi thật dày trên lá cờ vải kia bị gió thổi qua, bụi chui vào lỗ mũi Tô Cẩn khiến nàng không nhịn được mà muốn hắt hơi.

Lữ Mặc Ngôn thấy vậy, nhanh chóng cúi đầu xuống dùng miệng mình ngăn miệng nàng lại, chặn cơn hắt hơi của nàng lại.

Mắt hạnh của Tô Cẩn lập tức mở lớn, mặc dù cách một lớp khăn che mặt nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đôi môi hắn, nóng đến mức khiến lòng nàng rối loạn.

Chờ người phía dưới rời đi, nàng đẩy hắn ra, lúc này độc trong người Lữ Mặc Ngôn đã có tác dụng, hắn không thể khống chế thân thể mà ngã xuống dưới.

Tô Cẩn hoảng sợ, theo bản năng nắm lấy tay hắn, nhưng vì không chịu được trọng lượng của hắn nên nàng cũng ngã xuống dưới theo hắn.

Trước khi rơi xuống đất, Lữ Mặc Ngôn đã ôm nàng vào ngực bảo vệ chặt chẽ, hai người cùng rơi xuống đất, hắn ở dưới, nàng ở trên.

Có hắn làm đệm thịt cho mình, Tô Cẩn bình yên vô sự, nhưng Lữ Mặc Ngôn lại bị trọng thương, hắn phun một ngụm máu tươi ra.

Tô Cẩn vội vàng đứng dậy khỏi người hắn, nàng đóng cửa miếu hoang lại, nhóm lại ngọn đèn kia, đỡ hắn dựa vào cột.

Thấy trên trán hắn đều là mồ hôi, trong mắt là sự chịu đựng, trong lòng nàng càng áy náy hơn: "Thật xin lỗi, vừa rồi ta không cố ý đẩy ngươi."

"Không sao, vừa rồi... Do tình thế cấp bách quá nên ta, nên ta mới..." Giọng nói Lữ Mặc Ngôn suy yếu không còn sức.

"Ta biết, ta không có trách ngươi, ngươi đừng nói chuyện, ta xử lí vết thương trên người ngươi một chút."

Lúc này Tô Cẩn đâu còn tâm trạng so đo những chuyện này với hắn, nàng xé y phục ở bả vai hắn ra, mũi tên cắm ở phần giáp vai, không sâu nhưng da thịt xung quanh vết thương đã dần chuyển sang màu đen, quả nhiên trên mũi tên này có bôi kịch độc.

Nàng nắm chặt lấy mũi tên đã gãy kia rồi rút ra, máu đen nhánh chảy ra từ miệng vết thương.

Trên người Tô Cẩn không mang thuốc giải độc, nàng không suy nghĩ nhiều, môi dính lên vết thương của hắn, muốn giúp hắn hút máu độc từ vết thương ra.

"Đừng." Lữ Mặc Ngôn đẩy nàng ra, có chút tức giận trừng mắt mắng nàng: "Ngươi nữ nhân này sao động một chút là muốn hút độc thay người khác vậy, ngươi nghĩ mình bách độc bất xâm sao?"

Không sai, tỷ đây chính là bách độc bất xâm nha.

Trong lòng Tô Cẩn thầm oán, ngoài miệng lại nói: "Ta mới chỉ hút độc cho một mình ngươi, lấy đâu ra người khác? Một đại nam nhân như ngươi đừng có lằng nha lằng nhằng nữa, độc này vô dụng đối với ta."

Nàng tiến người lên, hai tay mạnh mẽ đè bả vai của hắn lại để không cho hắn động đậy linh tinh, môi lại lần nữa phủ lên vết thương của hắn, hút máu độc ở trong ra.

Lữ Mặc Ngôn lại một lần nữa kinh ngạc, không ngờ nàng lại bách độc bất xâm, chuyện này cũng quá kì diệu rồi.

Khó trách nàng lại dám tay không bắt rắn, lại còn hút độc cho hắn hết lần này đến lần khác.

Nàng nói nàng chỉ hút độc cho một người là hắn.

Không hiểu sao câu nói này lại khiến hắn vui vẻ, thậm chí còn quên đi cơn đau trên người.

Hắn nâng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc của nàng, ánh mắt của nàng rất chuyên chút, rất chân thành.

Nghĩ đến chuyện nàng bất chấp nguy hiểm đi cứu hắn, còn giúp hắn hút độc, trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy qua. Cảm giác được nàng lo lắng và quan tâm này thật tốt.

Tô Cẩn hút hết máu độc từ miệng vết thương trên vai hắn ra, mãi đến khi máu chảy ra biến thành màu đỏ mới dừng lại.

Nàng bôi thuốc trị thương lên vết thương của hắn rồi lại thay hắn băng bó. Nàng lại lấy ra một viên thuốc trị nội thương ra, nhìn về khăn che trên mặt hắn, trong lòng lại xuất hiện xúc động muốn nhìn mặt hắn một lần nữa.

Chỉ cần nàng nhân lúc hắn không chú ý, nhanh chóng giật khăn che trên mặt hắn xuống là có thể thấy được mặt hắn rồi.

Đây là một cơ hội tốt khó có được, không thể bỏ lỡ nữa.

Tay Tô Cẩn đặt trên vai hắn ngo ngoe muốn động đậy, thủ thế chờ đợi.

Lữ Mặc Ngôn liếc qua bàn tay không chịu an phận của nàng, khóe miệng hơi giật.

Nha đầu này vì muốn thấy rõ mặt hắn mà cũng nhọc lòng thật.

Nếu nàng đã muốn nhìn thì thỏa mãn nàng đi!

Hắn không còn nhử nàng nữa, chủ động kéo khăn che mặt xuống.

Tô Cẩn còn chưa kịp chuẩn bị đã đối mặt với khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, hô hấp nàng như dừng lại, tim cũng đập loạn mấy nhịp.

Nàng không biết nên miêu tả khuôn mặt của nam nhân trước mặt như thế nào. Ngũ quan của hắn hoàn mỹ không thể bắt bẻ được, mày kiếm phù hợp, mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hơi xếch lên mang theo chút lạnh lùng, sóng mũi cao, khuôn môi hoàn mỹ.

Trên môi không hồng hào chút nào, sắc mặt cũng tái nhợt lạ thường. Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn, ngược lại còn khiến hắn đẹp theo kiểu suy sụp tinh thần.

Nam nhân này lớn lên hoàn toàn đúng với gu thẩm mỹ của Tô Cẩn, tim nàng không nhịn được đập loạn, mặt đỏ ửng, hai mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm, trong mắt đều là sự kinh ngạc.

Lữ Mặc Ngôn không thấy bất ngờ với phản ứng của nàng, trước kia hắn rất chán ghét gương mặt này của nàng, thậm chí còn có cả suy nghĩ hủy đi. Nhưng giờ phút này không hiểu sao hắn lại cảm thấy may mắn, may mắn vì gương mặt này có thể lọt vào mắt nàng.

Hắn khua tay trước mặt nàng: "Này, hoàn hồn lại."

Lúc này Tô Cẩn mới lấy lại tinh thần, thầm mắng mình đúng là không có chút tiền đồ nào, nhìn thấy mỹ nam thì trợn cả mắt lên, thiếu điều chảy nước miếng mà thôi.

Nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ, cầm viên thuốc kia thô lỗ nhét vào trong miệng hắn, suýt chút nữa khiến hắn sặc chết.

"Ngươi nữ nhân này, ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?"

"Ta.. Ta từ trước đến nay đều thô lỗ như vậy đấy, muốn nhẹ nhàng thì ngươi tìm người khác đi." Tô Cẩn nghiến răng nói với hắn, sau đó rút ra một con dao nhỏ.

Lữ Mặc Ngôn giật mình: "Ngươi muốn làm gì?"

Chương kế tiếp