Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 52: Yêu nghiệt khát máu
Tô Cẩn không nói gì, cắt một nhát lên ngón tay mình rồi trực tiếp để trước miệng hắn.

Lữ Mặc Ngôn giật mình, khiếp sợ nhìn nàng.

Tô Cẩn hung dữ trừng mắt với hắn: "Nhìn cái gì, máu của ta có thể giải chất độc trên người ngươi, nhanh hút vào."

Khuôn mặt tái nhợt của Lữ Mặc Ngôn hiện lên hai đám mây đỏ, hắn nắm chặt lấy tay nàng, hút máu tươi trên đầu ngón tay nàng.

Máu của nàng không tanh mặn giống như máu người bình thường mà có mùi hương nhẹ nhàng dễ ngửi cùng với mùi thuốc, giống hệt với mùi thơm cơ thể của nàng, rất dễ ngửi.

Đầu ngón tay đau nhức lại mang đến cảm giác tê dại khác thường. Ngoài mặt Tô Cẩn hung dữ như vậy nhưng trong lòng đã sớm hươu con chạy loạn, ngay cả lỗ tai cũng đỏ.

Chuyện này cũng không trách nàng được, tiếp xúc mập mờ với một đại mỹ nam như thế này ai mà chống đỡ được chứ?

Lữ Mặc Ngôn nhìn vẻ mặt hung dữ của nàng giống như một con mèo rừng nhỏ đang khát sữa, vô cùng đáng yêu, hắn không nhịn được mà nâng tay xoa đầu nàng.

Khuôn mặt Tô Cẩn cứng đờ, hắn đang xoa đầu mèo đấy à?

Nàng tức giận đẩy tay hắn ra, rút đầu ngón tay mình về: "Như vậy được rồi, máu của ta vô cùng quý giá, không thể lãng phí được."

Nàng nhanh chóng cầm máu cho ngón tay, sau đó bắt mạch và quan sát khí sắc của hắn.

Sắc mặt của hắn đã khá hơn nhiều so với ban nãy, môi cũng khôi phục huyết sắc, trên cánh môi còn dính chút máu của nàng, như vậy càng khiến hắn thêm chút diêm dúa và không đứng đắn.

Đột nhiên trong đầu Tô Cẩn xuất hiện một cụm từ "yêu nghiệt khát máu", lúc này dùng để miêu tả hắn lại vô cùng thích hợp.

Yêu nghiệt khát máu?

Mày kiếm của Lữ Mặc Ngôn nhăn lại, không quá hài lòng với xưng hô này. Hắn liếm môi, liếm sạch sẽ vết máu trên cánh môi tạo cảm giác còn chưa thỏa mãn.

Hồn Tô Cẩn thiếu chút nữa bị hắn câu đi, nam nhân này không biết bản thân có lực sát thương lớn đến mức nào sao?

Đây đúng là muốn mạng nàng mà!

"Lữ Mặc Ngôn, ngươi có mang mặt nạ theo không?"

"Có mang, sao vậy?"

"Ngươi vẫn nên đeo mặt nạ lên đi!"

Một nam nhân lại có bề ngoài đẹp mắt như vậy, còn để cho nữ nhân các nàng sống nữa hay không?

Trước kia nàng vẫn có tự tin với vẻ ngoài của mình, nhưng bây giờ so sánh với hắn khiến nàng có cảm giác tự ti mặc cảm.

Quá tổn thương...

"Ồ!" Lữ Mặc Ngôn cười một tiếng, trên dung nhan tuấn mỹ hiện lên sự hưng phấn: "Ngươi sợ sẽ bị ta mê hoặc thần hồn điên đảo cho nên không dám nhìn mặt ta sao?"

Mặc dù đây là sự thật nhưng Tô Cẩn tuyệt đối sẽ không thừa nhận: "Có dạng mỹ nam nào mà tỷ đây chưa từng thấy qua chứ, dựa vào khuôn mặt này của ngươi cũng chỉ nằm ở mức trung bình mà thôi, còn cách cực phẩm một khoảng xa lắm! Ngươi cho rằng tỷ đây không bình tĩnh được như vậy sao, đúng là nói đùa."

"Như vậy là tốt rồi." Đột nhiên Lữ Mặc Ngôn thu ý cười lại, vẻ mặt ảm đạm: "Dung mạo chẳng qua chỉ là túi da mà thôi, bề ngoài đẹp chưa chắc đã là một chuyện tốt."

Hắn nói không sai, từ xưa đến nay những mỹ nhân trong lịch sử đều không có kết quả tốt, dù là nam nhân hay nữ nhân.

"Cho nên ngươi vẫn luôn đeo mặt nạ sao?" Tô Cẩn rút tay bắt mạch cho hắn về, cẩn thận thử hỏi: "Lữ Mặc Ngôn, ngươi và những người bịt mặt có phải cùng chung một nhóm không? Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?"

Ánh mắt Lữ Mặc Ngôn hơi lóe lên, cũng không phủ nhận: "Không sai, ta và những người bịt mặt kia là đồng bọn, về phần ta là ai, ngươi biết cũng không tốt, ngươi tốt nhất đừng hỏi nhiều."

Đương nhiên Tô Cẩn hiểu có một số chuyện càng biết nhiều thì càng nhanh chết, nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác.

Nhưng dù hắn không nói thì nàng cũng có thể to gan suy đoán một chút. Lý Đình Hiên là nam chính trong sách, mà hắn lại đối đầu với Lý Đình Hiên, vậy chứng minh hắn là nhân vật phản diện trong sách.

Trùm phản diện trong sách có hai người, một là Lăng vương, một là đại gian thần nước Đông Thịnh Cảnh Diên.

Chắc hắn sẽ không phải là Lăng vương, vậy hắn có phải là đại gian thần Cảnh Diên kia hay không?

Nhưng sao lại có thể như vậy được chứ?

Dù là tướng mạo hay tác phong làm việc, hắn và vị trùm phản diện trong sách kia không có chút tương tự nào, sao hắn có thể làm trùm phản diện kia được?

Chắc chắn là nàng suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ hắn chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng trong sách nên nàng mới không nhớ kĩ hắn.

Tô Cẩn vội vàng dừng sự can đảm suy đoán của mình, chuyển chủ đề: "Nhưng ngày mai huyện nha sẽ phái người đến thôn điều tra, ngươi sẽ ứng phó như thế nào?"

Hắn là người khác họ duy nhất trong thôn, thân phận khả nghi nhất, đối tượng đầu tiên người huyện nha nghi ngờ nhất định sẽ là hắn.

Lữ Mặc Ngôn cười khổ: "Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, luôn có cách đối phó."

Đó chính là không có cách nào thôi!

Tô Cẩn cắn răng, nói: "Có lẽ ta có thể giúp ngươi."

"Ngươi?" Lữ Mặc Ngôn cười như không cười nhìn nàng: "Ngươi không sợ ta liên lụy đến ngươi sao?"

"Nói nhảm, đương nhiên ta sợ rồi. Nhưng là bằng hữu, ta không thể khoanh tay đứng nhìn được, nếu không đêm nay ta cũng sẽ không đi tìm ngươi. Hơn nữa ta đã đồng ý với Thịnh và Hân Nhi, nhất định sẽ mang ngươi bình an trở về. Nếu như ngươi bị người của huyện nha bắt đi thì không phải ta thất tín với hai đứa nhỏ rồi sao?"

"Nhưng ngươi phải biết, nếu ngươi giúp ta thì chẳng khác nào lên thuyền với ta cả, muốn xuống thuyền không phải là chuyện dễ."

Tô Cẩn nửa đùa nửa thật nửa chân thành nói: "Vậy đêm nay ta cứu ngươi có phải là đã trèo lên thuyền hải tặc của ngươi rồi không? Nếu như bây giờ ta muốn xuống thuyền còn kịp không?"

Ánh mắt Lữ Mặc Ngôn sâu thẳm, nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói mang theo sự bá đạo: "Thuyền của ta không phải ngươi muốn lên muốn xuống là xuống. Nếu ngươi đã lên thuyền của ta, không có lệnh của ta ngươi cũng đừng mơ đến chuyện xuống thuyền."

Nam nhân này thật dũng cảm.

Tô Cẩn tránh tay của hắn ra: "Đừng đùa nữa, nói chuyện nghiêm túc đi. Ngày mai người trong huyện nha đến điều tra, nhất định sẽ kiểm tra vết thương bị trúng tên trên ngươi người, cho nên phải nghĩ cách giấu vết thương này đi. Còn có gương mặt này của ngươi nữa, đối phương có thấy chân dung của ngươi hay chưa? Lỡ như bọn họ nói ngươi tháo mặt nạ xuống thì có bị lộ không?"

"Người trong huyện nha chắc chắn sẽ không nhận ra ta, nhưng người ở kinh thành đã thấy mặt ta, cho nên..."

"Ta đã hiểu, ta có thể dùng thuốc để tạm thời giấu vết thương của ngươi, về phần gương mặt này của ngươi..." Tô Cẩn nhìn khuôn mặt hại nước hại dân kia, ánh mặt hiện lên sự giảo hoạt: "Có một loại thảo dược sau khi tiếp xúc sẽ khiến làn da xuất hiện triệu chứng ngứa sưng đỏ, sẽ khiến ngươi hoàn toàn thay đổi, dù có là phụ mẫu đứng trước mặt cũng không thể nhận ra được. Nhưng đây chỉ là tạm thời, chỉ cần kịp thời bôi giải dược lên thì triệu chứng sẽ biến mất, ngươi có muốn thử một chút không?"

Lữ Mặc Ngôn không chút do dự mà gật đầu: "Được..."

Tô Cẩn không ngờ hắn sẽ đồng ý sảng khoái như vậy: "Ngươi cứ tin tưởng ta như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta nhân cơ hội này mà hủy mặt ngươi sao?"

"Hủy thì hủy! Ta không quan tâm." Vẻ mặt Lữ Mặc Ngôn thể hiện không sao cả.

Mọi người ai cũng có lòng thích cái đẹp.

Làm gì có ai không muốn có một túi da đẹp mắt chứ?

Nhưng hắn lại không quan tâm như vậy, chẳng lẽ đối với hắn mà nói có dung mạo đẹp mắt cũng là một nỗi khổ sao?

Chuyện này cũng quá Versailles (1) quá rồi đó!

(1) địa danh nổi tiếng của Pháp, được dùng làm từ lóng trên mạng, ý nói những người than thở nhưng có ý khoe khoang

Cũng may nàng là nữ, nếu như nàng là nam, lỡ như nổi lòng ghen tị, nói không chừng đúng là nhân cơ hội mà hủy đi mặt hắn thậ.

"Ngươi yên tâm, khuôn mặt đẹp mắt như vậy, hủy đi thật sự quá đáng tiếc, ta không thể xuống tay được." Tô Cẩn đứng lên: "Những người kia cũng đi rồi, chúng ta mau về thôi! Thịnh và Hân Nhi đang ở nhà chờ ngươi đấy!"

Lữ Mặc Ngôn đưa tay về phía nàng: "Toàn thân ta không còn sức nữa rồi, làm phiền tiểu nương tử dìu ta một đoạn."

Tô Cẩn im lặng liếc mắt sau đó nâng cánh tay hắn lên đỡ hắn đứng dậy.

Chương kế tiếp