Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 53: Ôi, thật là một nữ nhân đầu óc chậm chạp
Trời tối người yên, chó trong thôn đã sớm dừng sủa loạn.

Tô Cẩn đỡ Lữ Mặc Ngôn đến cửa sân nhà hắn rồi dừng bước: "Tự ngươi đi vào đi, ta sẽ không vào. Đêm nay ta sẽ chế thuốc giấu vết thương, sáng sớm mai ngươi đến nhà ta, ta bôi thuốc cho ngươi."

"Được." Lữ Mặc Ngôn đưa mắt nhìn nàng vào nhà của mình rồi mới đẩy cửa sân bước vào.

Hán vừa vào sân đã có một dáng người nho nhỏ chạy đến ôm bắp đùi hắn: "Phụ thân, ngài về rồi, Thịnh biết mà, cô cô nhất định sẽ tìm ngài về."

Tô Cẩn ở sát vách nghe vậy thì vui vẻ cười, may mắn nàng không phụ sự tín nhiệm của đứa nhỏ này.

Lữ Mặc Ngôn ngồi xổm xuống nhìn hốc mắt hồng hồng của đứa nhỏ, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy: "Thịnh, muội muội đâu?"

"Muội muội đã ngủ."

"Vậy sao con không ngủ?"

"Con lo lắng cho phụ thân nên ở trong phòng chờ ngài." Lữ Thịnh cúi đầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ có chút mất tự nhiên: "Phụ thân, có phải Thịnh làm sai không?"

"Không có, Thịnh làm rất tốt." Lữ Mặc Ngôn xoa đầu bé rồi bế bé vào nhà.

Lữ Thịnh thụ sủng nhược kinh, đây là lần đầu tiên phụ thân bế bé từ sau khi mẫu thân mất, cũng là lần đầu tiên khen bé, bé cảm thấy rất vui vẻ.

Trước kia phụ thân đối với bé rất nghiêm khắc, cũng không nói cười tùy tiện. Nhưng từ khi biết cô cô sát vách, phụ thân trở nên thích nói chuyện, có mấy lần bé còn thấy phụ thân cười.

Muội muội thường xuyên nói với bé rằng, nếu như cô cô sát vách có thể làm mẫu thân ruột của họ thì tốt rồi, bé cũng nghĩ như vậy, nhưng bé lại không dám nói, bé sợ phụ thân sẽ tức giận.

Nhưng trong lòng bé đã có một nguyện vọng rồi, hi vọng có một ngày cô cô sát vách thật sự có thể trở thành mẫu thân của bé và muội muội. Đến lúc đó bé sẽ tặng kiếm gỗ mà mình thích nhất cho nàng.

Lữ Mặc Ngôn không biết tính toán trong lòng nhi tử, hắn ôm bé lên giường, đắp kín chăn cho bé: "Thịnh, con ngủ trước, phụ thân có việc muốn đi tìm cô cô sát vách."

Lữ Thịnh nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khó có thể nén được sự hưng phấn, bé mạnh mẽ gật đầu: "Vâng! Phụ thân, ngài đi đi! Thịnh sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, cũng sẽ chăm sóc muội muội thật tốt."

Lữ Mặc Ngôn nhìn vẻ mặt hưng phấn của bé, trong lòng có chút nghi ngờ, sao đêm nay đứa nhỏ này lại hơi khác ngày thường vậy, chẳng lẽ vì hắn khen bé một câu mà bé vui vẻ như vậy sao?

Ôi, có lẽ trước kia hắn quá nghiêm khắc với bé rồi, dù sao bé cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi mà thôi.

"Ngủ đi! Phụ thân ở chỗ này với con, con ngủ rồi phụ thân qua."

Lữ Mặc Ngôn nói rồi ngồi xuống cạnh giường, nhưng chuyện này lại khiến Lữ Thịnh lo lắng, tay nhỏ đẩy hắn: "Phụ thân, con không cần ngài ở đây, ngài nhanh đi tìm cô cô đi! Cô cô còn đang chờ ngài đó!"

Mày kiếm Lữ Mặc Ngôn nhíu lại, đứa nhỏ này đêm này thật sự rất khác ngày thường. Chẳng lẽ trước kia do hắn quan tâm bé quá ít, khó khăn lắm đêm này mới quan tâm bé một chút nên bé không thích ứng được?

"Vậy được rồi, con nhanh ngủ đi!" Lữ Mặc Ngôn bỏ tay nhỏ của bé vào trong chăn, đứng dậy ra khỏi phòng rồi nhảy qua tường sang nhà bên cạnh.

Lữ Thịnh che miệng cười trộm, chỉ cần phụ thân thường xuyên đi tìm cô cô sát vách, nói không chừng thật sự có ngày cô cô trở thành mẫu thân ruột của bé đó!

...

Tô Cẩn đang ở trong phòng chế cao dược, đột nhiên hắt xì mấy cái: "Hơn nửa đêm rồi còn ai mắng ta vậy?"

Nàng vuốt mũi, ngước mắt lên nhìn thì thấy Lữ Mặc Ngôn đang nhảy qua cửa sổ vào phòng.

Khuôn mặt nhỏ của nàng lập tức tối lại: "Này, Lữ Mặc Ngôn, hơn nửa đêm rồi, một người không thê tử như ngươi xông vào phòng của một quả phụ như ta không hay lắm thì phải?"

Lữ Mặc Ngôn đàng hoàng ngồi xuống đối diện nàng, nửa đùa nửa thật nửa chân thành nói: "Người không thê tử và góa phụ không phải là một đôi trời sinh sao, hay là chúng ta cố gắng mộ chút, sinh hoạt cùng một chỗ là được."

Tô Cẩn khịt mũi coi thường: "Ai là một đôi trời sinh với ngươi chứ? Ta đây là hoàng hoa đại khuê nữ, ngươi lại là phụ thân của hai đứa nhỏ, sống chung với một lão nam nhân như ngươi thì không phải ta thiệt rồi sao?"

"Lão nam nhân?" Khuôn mặt tuấn tú của Lữ Mặc Ngôn đen như đáy nồi: "Ta nhìn già lắm sao?"

"Nhìn qua ngươi không già, nhưng con ngươi đã lớn như vậy thì chắc cũng không trẻ!"

Hắn nhìn rất trẻ, nhưng Lữ Thịnh đã sáu tuổi thì chắc hắn cũng phải hai lăm hai sáu tuổi! Nguyên chủ mới mười sáu tuổi, so sánh với nàng, hắn chính là một nam nhân già.

Lữ Mặc Ngôn tức tối trong lòng, vậy mà nữ nhân này lại ghét bỏ hắn giả. Nhưng hắn không thể nói tuổi thật của mình cho nàng được, nếu không chỉ sợ sẽ khiến nàng nghi ngờ vô căn cứ.

Ôi, thật là một nữ nhân đầu óc chậm chạp, xem ra muốn cưới nàng vào cửa hắn còn phải tốn thêm sức nữa!

Lữ Mặc Ngôn thở dài một hơi, nhìn cao dược nàng đang chơi đùa trong tay, chuyển chủ đề: "Cao dược ngươi chế biến thế nào rồi?"

"Có thể dùng, nếu ngươi đã đển rồi thì thử thuốc một chút đi!" Tô Cẩn đứng lên đi đến trước mặt hắn, nàng mở băng gạc chỗ vết thương của hắn ra, máu ở miệng vết thương đã dừng lại.

Nàng lấy cao dược mới chế biến bôi lên miệng vết thương của hắn, màu của cao dược giống với màu da hắn, có thể che vết thương rất tốt.

Sau khi thoa xong dược còn thổi thổi mấy cái khiến nó nhanh khô lại.

"Ừm, hiệu quả cũng khá ổn, ngươi mau nhìn thử đi." Tô Cẩn rất hài lòng với kiệt tác của mình.

Loại cao dược này giống với mặt nạ da người cổ nhân dùng để dịch dung, nàng từng đọc qua trong một cuốn sách thuốc cổ, không ngờ hiệu quả vẫn rất tốt.

Chỉ tiếc dược liệu trong nhà có hạn, cao dược chế biến ra được quá ít, nếu không nàng có thể làm được cho hắn một cái mặt nạ da người.

Lữ Mặc Ngôn nhìn về phía miệng vết thương của mình, vết thương kia đã biến mất không còn dấu vết, hắn nhẹ nhàng đè tay lên, không ngờ còn có thể co dãn được, cực kì giống với da người, có thể đủ để làm giả.

"Thế nào? Có phải sờ vào không khác da ngươi là bao không?"

Lữ Mặc Ngôn gật đầu: "Ừm!"

"Ha!" Tô Cẩn đắc ý cười: "Chỉ tiếc cao dược quá ít, nếu không ta còn có thể làm cho ngươi một cái mặt nạ da người đó."

"Mặt nạ da người?" Trong lòng Lữ Mặc Ngôn hơi dao động: "Chẳng lẽ ngươi là đệ tử của đệ nhất thần y Tiết Mộc Hoa nước Đông Thịnh?"

A! Chuyện này...

Tiết Mộc Hoa này cũng được nhắc đến trong sách, là đệ nhất thần y nước Đông Thịnh. Không chỉ có y thuật cao siêu mà thuật dịch dung cũng vô cùng tuyệt vời.

Nếu có cơ hội, nàng cũng muốn gặp vị thần y này một chút.

"Ngươi nghĩ gì vậy? Ta chỉ là một thôn phụ hương dã, sao có thể là đệ tử thần y nước Đông Thịnh được? Ta cũng chỉ tự mình mày mò suy nghĩ ra mà thôi."

Lữ Mặc Ngôn bán tin bán nghi với lời nàng nói, cười như không cười nói: "Vậy thiên phú của ngươi thật cao."

"Đó là chuyện đương nhiên, ta là vô sư tự thông (1), tự học thành tài." Tô Cẩn rất không muốn tự biên tự diễn như thế này, nàng lập tức bê bát dược trên bàn lên: "Đây chính là thuốc nước có thể thay đổi dung mạo của ngươi, một khi da người tiếp xúc với loại thuốc này thì sẽ lập tức thẩm thấu, xuất hiện triệu chứng ngứa, ngươi chuẩn bị tâm lí đi."

Lữ Mặc Ngôn ngẩng đầu nói với nàng: "Đến đi!"

Chương kế tiếp