Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 43 Trò chơi
Giọng nói tiếp tục phát, điều này rất bất thường.

Chức năng giọng nói trong CS phải giữ phím tắt để nói, nếu đối diện xảy ra sự cố gì, tay chắc chắn không thể giữ bàn phím, tại sao giọng nói vẫn có thể được gửi đi? Vừa nghĩ tới dây, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên trong thời khắc quái dị này không khỏi có chút kinh hãi, may mắn không phải là cuộc gọi không rõ không giải thích được, mà là Doãn Hàng vài ngày không gặp.

"Anh Ngụy, kỳ nghỉ của anh phải kết thúc sớm một ngày, vừa mới nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, ký túc xá nam của học viện nghệ thuật Hối thành xảy ra tai nạn, bởi vì tử trạng quỷ dị nên đã được chuyển đến khoa điều tra hình sự, anh chuẩn bị một chút tôi thuận đường đi đón anh, rất nhanh sẽ đến. ”

"Học viện Mỹ thuật Hối thành? Đó không phải là trường mà chị Trần và em trai cô ấy theo học sao?" Ngụy Lam một tay cầm điện thoại di động một tay mặc quần áo cho mình.

"Anh nói đúng, người xảy ra chuyện chính là bạn cùng phòng của Trần Hí. ”

Quả nhiên Doãn Hàng đến rất nhanh, Ngụy Lam còn chưa kịp rửa mặt, đã bị điện thoại thúc giục của Doãn Hàng gọi ra, "Nhận được điện thoại báo án lúc nào? Bao lâu rồi? ”

"Mười phút trước, làm sao vậy?" Doãn Hàng quét mắt nhìnthời gian trên bảng điều khiển, "Tôi chỉ muốn đi thăm anh, nào ngờ trên đường lại nhận được điện thoại chuyển tới trung tâm chỉ huy, bọn họ nói điện thoại di động của anh không liên lạc được. ”

Ôi, ôi! Đắm chìm trong thế giới nhỏ bi thương của mình, không muốn bị ai quấy rầy nên điện thoại di động cậu cố ý tắt máy, gọi không được là đương nhiên... Chờ đã!

Bị ma ám à? Ngụy Lam lấy điện thoại di động trong túi quần ra, khiếp sợ nhìn chằm chằm màn hình tối đen, cậu dám cam đoan cậu vẫn tắt điện thoại di động chưa bật nó, bây giờ vẫn ở trạng thái tắt máy không sai, vậy vừa rồi sao điện thoại của Doãn Hàng có thể gọi tới? "Cậu có nghe thấy bất kỳ âm thanh lạ khi cậu gọi cho tôi?"

"Âm thanh kỳ lạ? Không, không có?" Doãn Hàng không rõ nguyên nhân liếc mắt nhìn Ngụy Lam vẻ mặt quỷ quái, đột nhiên cảm thấy mình lại vô tình biết được chuyện gì đó không nên biết, nụ cười lập tức trở nên cứng ngắc, "Anh Ngụy, không phải anh dẫn ai về nhà chứ? Sợ tôi nghe thấy cái gì sao?”

Đây có lẽ chính là miệng chó trong truyền thuyết không thể nhổ ra ngà voi, Ngụy Lam lười giải thích, cậu vẫn luôn tắt máy thì rốt cuộc làm sao nhận được điện thoại.

Cho đến bây giờ, chuyện kỳ quái đã nhiều đến mức không có gì ngạc nhiên, tình tiết như vậy thường thấy trong phim kinh dị nên cũng không đáng để làm ầm ĩ, nhưng cậu rất tò mò, là cái gì cố ý để cho cậu nhận được cuộc điện thoại này đây? Có phải...

Quên đi, tuyệt đối không phải, nếu thật sự là anh, làm sao có thể cần mượn tay người khác truyền đạt những thông tin này.

Đêm đông tối tăm lạnh lẽo, trong ký túc xá đại học ấm áp như mùa xuân, mấy nam sinh bị cảnh tượng trong phòng dọa sợ không dám đến gần, đứng ở hành lang gió lạnh không ngừng run rẩy.

Trong phòng một mảnh hỗn loạn, trên sàn nhà đều là dấu chân máu, nam sinh nằm sấp trên bàn tay đặt trên bàn phím, trong tay còn nắm một cái kéo dính máu.

Không thở, không có mạch, cậu bé đã chết. Lỗ tai đeo khuyên tai kim cương bị cắt đứt rơi xuống đất, ngón tay trái cũng bị rạch sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, chỗ bị thương tất cả đều đeo trang sức quý giá, vết thương trí mạng nằm ở cổ đeo dây chuyền bạch kim kiểu dáng thời thượng, cổ họng bị kéo cắt đến vỡ vụn, rất nhiều vết máu từ động mạch cổ phun ra, máu bắn tung tóe lên màn hình máy tính.

"Không thể nào... Tự sát sao?" Doãn Hàng khiếp sợ vây quanh thi thể để chụp ảnh, "Cậu bé dùng kéo tự sát sao? ”

"Không thể nào.” Ngụy Lam trả lời, "Khi một người bị đau đớn họ sẽ theo bản năng mà tránh né, giơ kiếm tự sát chỉ là chuyện trong chốc lát, đó là điều dễ hiểu, nhưng nếu cứ từ từ cắt thịt thì dù có quyết tâm đến đâu cũng không thể làm được, chỉ sợ cậu bé đã lên cơn sốc vì đau đớn trước khi tạo thành vết thương chí mạng.”

"Mấy người tiếp tục điều tra đi, tôi sẽ đi nói chuyện với mấy người bạn cùng phòng đó." Ngụy Lam phân phó xong, xoay người đi ra khỏi ký túc xá, ánh mắt đảo qua mấy cậu bé đang run rẩy đứng không vững ngoài cửa, cuối cùng tập trung lên người Trần Hí đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, người quen ít nhất việc thẩm vấn sẽ không quá căng thẳng, hẳn là có thể có thêm manh mối hữu dụng hơn mấy người khác, "Trần Hí, đi theo anh.”

Trong cầu thang ánh đèn sáng ngời, nhưng so với hành lang còn lạnh hơn, Ngụy Lam cởi áo lông của mình khoác lên người Trần Hí mảnh khảnh, "Anh biết hiện tại em rất sợ, nhưng anh cần em giúp đỡ, không cần gấp, từ từ suy nghĩ, suy nghĩ kỹ rồi nói cho anh biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. ”

"Có quỷ..."

Lại là những lời này, không lâu trước kia ở bãi đỗ xe ngầm, Ngụy Lam đã nghe một lần, xem ra Trần Hí trời sinh có thể chất đặc thù, có thể nhìn thấy những thứ không nên nhìn, "Quỷ? Em đã thấy gì?”

Trần Hí cắn môi, cơ thể run rẩy càng thêm kịch liệt, sợ hãi đến sắp khóc, "Có một người phụ nữ nắm tay cậu ta cắt... Cắt... Cậu ta không ngừng mắng chửi, như không có cảm giác.”

"Nữ quỷ sao? ”

"A..." Từ này dường như kích thích đến tinh thần của Trần Hí, ngây ngốc hồi lâu mới đáp, "Đúng vậy.”

"Cậu ta có kết thù với ai không? Hay hành vi của cậu ta có gì bất thường không? ”

"Bất thường?" Trần Hí rơi vào suy tư, "Cũng coi như là có đi, bọn em đều biết điều kiện gia đình của cậu ấy không tốt lắm, lúc đầu chi phí sinh hoạt của cậu ấy chỉ có mấy trăm đồng, ăn cơm cũng không đủ, đều dựa vào một mình làm thuê ở ngoài. Sau đó đột nhiên thay đổi, thái độ đối với mọi người rất ác liệt, còn bắt đầu một mình, thường xuyên chạy ra ngoài trường học, vừa trở về liền có thêm những món đồ đắt tiền, lúc đầu còn là một ít trang sức, sau đó là túi xách đồng hồ cũng mang về. ”

Đột nhiên trở nên giàu có? Điều này rất khả nghi, Ngụy Lam tiếp tục hỏi, "Vậy em có biết cậu ấy thường xuyên ra khỏi cổng trường để làm gì không? ”

"Không rõ lắm, hình như là đến khu bắc tìm chị họ của cậu ấy, nhưng mấy tháng trước chị họ cậu ấy ngoài ý muốn qua đời, cậu ấy cũng không ra ngoài nhiều nữa.”

Chị họ? Thật đúng là chưa từng thấy qua nam sinh đại học nào không có việc gì đi bám lấy chị họ, không phải là được phú bà bao nuôi chứ? Nhưng đó cũng không thể trở thành lý do bị sát hại tàn nhẫn như vậy, "Bọn em có biết chị họ mà cậu ấy nói không? ”

"Hả?" Trần Hí không hiểu vì sao đề tài lại đột nhiên chuyển hướng sang ‘chị họ’ trong truyền thuyết kia, nhất thời không kịp phản ứng.

"Bọn em đã gặp chị học của cậu ấy chưa? Hay em có biết tên tuổi hoặc thân của đối phương hay không? bình thường giữa bạn cùng phòng sẽ nói những chuyện này chứ? ”

Trần Hí lắc đầu, quấn áo lông trên người càng chặt hơn, "Chưa từng gặp, cậu ấy bình thường đều ở một mình, không chơi chung với bọn em, cũng chưa từng thấy cậu ấy thân thiết với bất kỳ ai." Cảm thấy hình như bỏ sót cái gì đó, Trần Hí cúi đầu cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ tới một manh mối có thể hữu dụng, "Có một lần cậu ấy đang tắm, em giúp cậu ấy nhận điện thoại, tên người gọi là Đàm Trinh, đối phương vừa nghe không phải là cậu ấy lập tức cúp máy. ”

"Không phải em cố ý nghe trộm!" Thấy Ngụy Lam không mở miệng nói chuyện nữa, Trần Hí vội vàng giải thích, sợ bị hiểu lầm, "Là sau khi điện thạoi bị cúp tự động quay lại giao diện ghi chép liên lạc, em liền nhìn lướt qua, tthấy hầu hết cậu ấy toàn nói chuyện với Đàm Trinh kia, bọn em ồn ào hỏi cậu ấy có phải là bạn gái hay không, kết quả cậu ấy còn nổi giận, đánh nhau với bọn em. ”

Đàm Trinh! Ngụy Lam không thể tin vào tai mình, người đã chết trong vị tai nạn vài tháng trước cậu chỉ nghĩ đến một ngườii phụ nữ tên là Đàm Trinh, người đã chết vì thang máy rơi xuống và tống tiền Đàm Trinh không thành!

Chương kế tiếp