Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 44 Bác sĩ
Công việc điều tra kết thúc, tất cả đồ vật có giá trị của cậu bé đã chết bao gồm □□ đều bị thu vào trong túi chứng cứ, ký túc xá kia chỉ sợ sẽ không có người dám ở vào nữa.

Ngụy Lam mang theo dấu chấm hỏi đầy đầu bắt đầu giờ tăng ca đầu tiên sau kỳ nghỉ dài, cậu muốn biết giữa cậu bé và Đàm Trinh rốt cuộc có quan hệ như thế nào, cậu bé nhận được đò đắt tiển, so với tuổi tác thì có thể lấy được số tiền khồng lồ này từ đâu.

Công việc khó khan đã được đền đáp, rất nhiều danh sách dưới sự trợ giúp của Trịnh Khải mấy ngày nay tăng ca, cuối cùng đã tổng hợp tóm tắt thành một tấm bảng đơn giản rõ ràng.

Dòng tiền trao đổi trong tài khoản khá phức tạp, 90% số tiền đều được chuyển qua nhiều tài khoản sau đó mới đến tài khoản của cậu bé, thông truy tìm qua các tầng lớp, vẫn có thể tìm ra chủ sở hữu số tiền thực sự. Tên của những người kia cho dù không thể nói là quen thuộc, nhưng ít nhất cũng có rất nhiều cái tên từng nghe qua, làm sao một sinh viên đại học chưa trải đời lại liên quan với nhiều người có thân phận chênh lệch như vậy?

Nhưng có một phát hiện thú vị khiến Ngụy Lam thấy được hy vọng đột phá bình cảnh, trong danh sách kim chủ xuất hiện một cái tên tương đối quen thuộc, chính là ông chủ lớn Hoàng Diệu kinh doanh thiết bị điện mấy năm gần đây.

Cách đây hai năm, Hoàng Diệu mang theo vợ cùng tham gia lễ khai trương chuỗi trung tâm thương mại điện tử Hối thành, địa điểm được lựa chọn là ở quảng trường phố đi bộ trước cửa hàng chính trên đường 13, lúc ấy phụ trách trị an đường 13 cũng chính là tổng cục khu Tây, chính Ngụy Lam cũng tham gia vào nhiệm vụ đó.

Trong buổi lễ, phu nhân Hoàng Diệu vì thân thể không khỏe nên tạm thời được đưa đến bệnh viện gần đó để khám, người phụ trách tất cả những chuyện này là Ngụy Lam và Tiếu Tử Hiền. Bởi vậy, Ngụy Lam vẫn rất ấn tượng đối với tên của phu nhân Hoàng Diệu, cậu nhớ rõ, tên của hoàng phu nhân nằm trong danh sách của Đàm Trinh, ngày ghi chú là một tháng sau thời gian Hoàng Diệu chuyển tiền.

Cậu bé này quả nhiên có liên quan đến thuốc phẩm CK, nhưng cậu ta chưa tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm làm việc, cậu ta đóng vai trò gì trong chuỗi sự kiện này? Cậu bé và Đàm Trinh, một người nhận số tiền lớn, một người tiến hành tống tiền, rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì?

"A a a phiền chết rồi! Đau đầu quá." Trịnh Khải nằm sấp trên một xấp tư liệu thật dày khóc trời kêu đất, "Tìm được người liên quan khó quá, những lão già xảo quyệt kia nhất định sẽ không lấy danh nghĩa của mình chuyển tiền, nói không chừng sẽ trực tiếp đưa tiền mặt. ”

"Xét từ vong quan hệ xã giao của cậu bé, cũng không rộng đến mức có thể tiếp xúc với những nhân vật lớn kia, hơn nữa cậu ta lấy được không ít tiền, nhưng cũng không nhiều đến trình độ sau một đêm đã lập tức trở nên giàu có, đối với người có tiền mà nói, chút tiền kia chỉ dùng để ăn một bữa tối lãng mạng. ”

"Nói không chừng chỉ là tiền hoa hồng. ”

Trịnh Khải vô tâm nói một câu giống như đá rơi xuống mặt hồ đã đánh thức Ngụy Lam, đúng vậy, điều này cũng có thể giải thích tại sao chênh lệch giữa số tiền qua lại lại lớn như vậy, hầu hết chỉ có bốn con số hoặc vừa năm chữ số, số ít thì có sáu chữ số.

Điều này giống như khoảng cách giữa 'thanh toán đầy đủ' và ‘hoa hồng’. Có lẽ gọi là hoa hồng còn chưa thỏa đáng, trong tay cậu bé cũng không nắm giữ tài nguyên, cậu ta chỉ là có 'mối quan hệ', cho nên số tiền kia gọi là ‘phí môi giới' thì thích hợp hơn.

"Ha ha..." Ngụy Lam xoa cằm nở nụ cười, "Đột nhiên cảm thấy quan hệ giữa cậu ta và Đàm Trinh, hoàn toàn có thể gọi là thông đồng. ”

"Hả?" Trịnh Khải ngẩng đầu từ đống tài liệu hỗn loạn, vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngụy Lam đang cười đến rạng rỡ, "Chẳng lẽ bọn họ thông đồng với nhau để cùng nhau tống tiền sao? ”

"Có thể nói như vậy, Đàm Trinh làm việc ở bộ phận tiếp thị của dược phẩm CK, đương nhiên có đường xuất hàng, nhưng chức vị của cô ấy không thể tiện tự mình ra mặt làm một số việc, liền mượn tay cậu bé này ra bán riêng, những thứ này bí mật mờ ám này rất dễ dàng được bí mật lan truyền trong giới giàu có và quyền lực, dần dà, không cần Đàm Trinh ra mặt, những người đó cũng sẽ một truyền mười truyền trăm chủ động tìm được người trung gian này." Chỉ là Ngụy Lam nghĩ không ra, cậu bé đã kết nối với Đàm Trinh như thế nào.

"Lấy danh nghĩa của cậu bé để bán ra, hành do Đàm Trinh xuất ra, trong số rất nhiều kim chủ ẩn giấu khá sâu này, sẽ luôn có mấy người sơ suất, dùng thân phận thật sự của mình để tiêu xài, ví dụ như thương nhân điện tử Hoàng Diệu, nói không chừng ông ta là một trong những đối tượng tống tiền của Đàm Trinh.”

Trịnh Khải cuối cùng cũng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình: "Vậy chúng ta có cần đi tìm Hoàng Diệu hỏi một chút không? ”

"Đương nhiên là phải đi, chỉ là cậu không thể đi. Còn có một chuyện tôi muốn cậu giúp tôi điều tra.”

"Có chuyện gì vậy?" Trên mặt Trịnh Khải hiện lên một tia mất mát, nghe được nửa câu sau, lại trở nên hưng phấn.

"Cậu đến học viện nghệ thuật Hối thành ở vài ngày, một lần nữa sống cuộc sống trong khuôn viên trường, cục sẽ chào hỏi ban giám hiệu trước, rồi sắp xếp cho cậu một thân phận mới để cậu sống trong ký túc xá nơi cậu bé tử vong.” Ngụy Lam cười hì hì hỏi, "Sợ không? ”

Thấy nụ cười xảo quyệt trên mặt Ngụy Lam, Trịnh Khải cũng cười rộ lên theo: "Em không sợ, nhưng tại sao em lại là người đi?”

"Bởi vì tuổi cậu còn nhỏ, từ ngoại hình hay là khí chất của cậu đều rất giống một học sinh, cả cục ngoại trừ cậu ra không có người nào thích hợp với nhiệm vụ này. Thế nào? Khó quá à.”

"Nghe có vẻ rất thú vị." Trịnh Khải lật ra sổ ghi chép, nghiêm túc mở ra, "Anh nói cho em biết, em cần phải làm gì?”

Theo lời của Ngụy Lam, Trịnh Khải nhận ra nhiệm vụ này nghe có vẻ không khó, nhưng cũng không dễ thực hiện, cậu ta cần cải trang thành học sinh, làm quen với mọi người trong lớp, thâm nhập vào cuộc sống của họ từ mọi phương diện. Một số manh mối không thể dựa vào chỉ bằng cách đặt câu hỏi, mọi người sợ căng thẳng dễ dàng quên một số chi tiết, cũng có thể có rất nhiều chi tiết không được coi là sự kiện liên quan và bị bỏ qua.

Việc Trịnh Khải làm là thu thập bất cứ tin tức nào liên quan đến cậu bé, nói chuyện với ai, thích đi đâu, cho dù nhân duyên không tốt, cũng luôn có một hai người có thể hợp lại, những chi tiết này toàn bộ đều phải đào ra, cho đến khi tìm được ngòi nổ khiến cậu bé bị cuốn vào sự kiện.

Tuy rằng cậu bé này không được người ta yêu thích, nhưng rõ ràng là vật tế thần bị liên lụy vào một cách vô tội, một học sinh không giỏi giao tiếp cuộc sống sinh hoạt khó khăn, khả năng bị cuốn vào phiền toái bên ngoài trường học cũng không quá lớn, Ngụy Lam muốn đánh cuộc một phen, cho rằng kẻ chủ mưu nhất định đang ẩn nấp trong trường học, lặng lẽ nhìn cái chết bi thảm của vật tế thần mà hắn tìm được, rồi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Kế hoạch không kịp thay đổi, Ngụy Lam gọi điện thoại cho Hoàng Diệu, lấy lý do theo dõi dòng thuốc giả thì phát hiện Hoàng phu nhân có trong hồ sơ bệnh án, hy vọng có thể hẹn ngày gặp để đến thăm.

Lúc đầu Hoàng Diệu còn coi như lịch sự, sau khi nghe được chuyện của Hoàng phu nhân, giọng điệu của ông ta hơi mất kiên nhẫn, mấy lời nói lo lắng nghe thật đạo đức giả, cuối cùng chỉ nói cho Ngụy Lam biết Hoàng phu nhân đang ở đâu, và từ chối thỉnh cầu đến thăm của Ngụy Lam.

"Này, Doãn Hàng, cậu nói xem trong lòng ông ta có quỷ không?" Ngụy Lam nằm ở ghế sau lăn qua lộn lại tìm tư thế thoải mái, cậu vốn định ngồi ghế lái phụ, có thể thả ghế xuống ngủ một giấc. Dù sao viện dưỡng lão Mai Giang nằm ở nơi hẻo lánh, ít nhất cũng phải đi hơn hai giờ, nào biết vừa mới mở cửa xe, mông còn chưa đặt tới chỗ ngồi đã bị Doãn Hàng dỗ đi, nguyên nhân dĩ nhiên là ghét bỏ cậu ngồi xe không an phận.

Cũng đúng, nhìn Lữ Duy đang ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế phụ lái không nhúc nhích, Ngụy Lam sâu sắc nhận ra chênh lệch giữa hai người, được rồi, quen biết thì quen biết, tư thế ngồi như vậy cậu cũng không học được, ngồi một đường như vậy cậu có thể nghẹn chết, "Sao ông ta lại nhẫn tâm bỏ vợ mình ở viện dưỡng lão mà không quan tâm như vậy? Trả lại thứ đó cho bà ấy? Không phải là muốn giết vợ mình chứ?”

"Anh nghiêm túc đấy à?" Doãn Hàng đáp lại, " Nghe có chút dọa người. ”

"Nghiêm túc hay không nghiêm túc, cậu phải đi hỏi Hoàng Diệu mới đúng không, ông ta tốn rất nhiều công sức mang thứ kia đến tiêm cho vợ mình, làm sao ông ta có động cơ đơn thuần được, nhất định ông ta đã biết cái gì nên mới làm như vậy." Ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, thứ kia trong mắt người có tiền xem ra, giống như là chất kích thích không ỷ lại, còn có tác dụng gây ảo giác mạnh, có thể so với ma túy.

Cậu biết thứ kia có thể giết người, nhưng đó chỉ là suy luận trên nhiều manh mối và kết quả kiểm tra, vì vậy có lẽ Hoàng Diệu hẳn là cũng không biết. Nhưng nếu Hoàng Diệu quả thật không biết, mục đích của ông ta ngược lại càng kinh khủng hơn, tiêm chất kích thích cho vợ mình, ông ta muốn làm gì? Ông ta có vui không? Người đã hơn năm mươi tuổi sẽ chú trọng tình thú như vậy sao?

"Ai biết được trong đầu mấy người này đang suy nghĩ những thứ bẩn thỉu gì chứ, ông ta cũng chưa từng có chuyện vì tình nhân mà làm hư vợ mình... Ai, ui!" Doãn Hàng ôm đầu bị vỗ đau, vẻ mặt ai oán liếc mắt nhìn hung thủ ngồi ở ghế phụ, "Sao cậu lại đánh tôi.”

"Trong đầu cậu suốt ngày toàn những thứ linh tinh." Lữ Duy quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nhìn Doãn Hàng nữa.

Bên trong xe im lặng. Ngụy Lam nghĩ đi nghĩ lại những gì Doãn Hàng nói, lại cảm thấy rất có khả năng như vậy, khi cậu nhìn thấy Hoàng phu nhân bị nhốt trong phòng bệnh của viện dưỡng lão, tinh thần bà ta hoảng hốt, loại suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt.

"Hoàng phu nhân, đã lâu không gặp, bà còn nhớ tôi không?” Trên mặt Ngụy Lam tràn đầy ý cười xán lạn.

Ánh mắt của Hoàng phu nhân đục ngầu, sắc mặt tiều tụy, trạng thái tinh thần rất tệ, nếu không phải tóc vẫn còn đen thì người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi giờ phút này nhìn như một bà lão gần bảy mươi tuổi, làn da đầy nếp nhăn. Nhìn người trẻ tuổi nở nụ cười hiền lành trước mặt, đôi môi đầy vết nứt mở ra khép lại, "Hình như... Tôi từng gặp cậu, cậu là... Cảnh sát lúc đó?”

Lần này đến thăm, vì không muốn làm cho đối phương sinh ra cảm giác lo lắng, đám người Ngụy Lam cố ý không mặc đồng phục, Hoàng phu nhân còn có thể nói ra thân phận của cậu, xem ra hẳn là còn có chút ấn tượng, "Bà còn nhớ tôi không? Thật vinh dự. Nhưng trông bà không được khỏe lắm, bà bị bệnh à?”

"Tôi... Tôi không biết." Bà Hoàng ngơ ngác lắc đầu, "Ông ấy nói rằng tôi bị bệnh, nhưng tôi không bị bệnh, tôi biết tôi không bị bệnh ... Có một con ma... Rất nhiều ma, họ muốn ...Muốn giết tôi! ”

Tình huống không ổn, vừa rồi còn tưởng rằng trạng thái tinh thần của bà Hoàng không tốt, nhưng cũng may coi như là rõ ràng, tư duy logic không có vấn đề gì, nhưng bây giờ dáng vẻ này là xảy ra chuyện gì? Một đôi mắt sợ hãi đảo loạn khắp phòng, run rẩy co lại thành một đoàn, Ngụy Lam vừa định đưa tay trấn an, lại bị một đánh hất ra, trên cánh tay có mấy vết máu nhìn thấy mà giật mình.

"Đừng chạm vào tôi! ”

Tiếng thét chói tai khàn khàn của Hoàng phu nhân đã thu hút nhân viên y tế, bác sĩ ở phía trước vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Lam, "Cậu muốn làm gì bệnh nhân của tôi? ”

Giọng nói nghiêm khắc rất không thân thiện khiến Ngụy Lam không khỏi dừng động tác, nghiêm túc xem xét vị bác sĩ hơn ba mươi tuổi này, tuổi trẻ có chút uy nghiêm, khuôn mặt này, cậu luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó, trên người còn mơ hồ tản ra một mùi hương quái dị, làm cho người ta rất không thoải mái, "Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi một ít chuyện, không nghĩ tới lại như vậy. ”

Khoảnh khắc Ngụy Lam xoay người đối mặt với anh ta, sắc mặt của bác sĩ lại có biến hóa vi diệu, ngữ khí hùng hổ dọa người cũng có chút hòa hoãn, thân thiện vươn tay phải về phía Ngụy Lam, "Xin chào, tôi là bác sĩ chủ trị của Hoàng phu nhân Cố Thiếu Hàm, tôi hy vọng câu hỏi của anh có thể tiến hành dưới sự giám sát của bệnh viện. ”

Hả? Diễn biến này nằm ngoài dự liệu của cậu, nhưng cậu cũng không thể làm gì được, bệnh viện phải có trách nhiệm đối với bệnh nhân là đương nhiên, Ngụy Lam cũng không tiện từ chối, chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận, "Đương nhiên, vậy làm phiền anh rồi. ”

Chương kế tiếp