Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 45 Mảnh vỡ
Cuộc thẩm vấn diễn ra suôn sẻ, Ngụy Lam cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt sau lưng sắp nhìn thấu cậu, cậu cảm thấy mình như ngồi trên kim châm. Tâm trạng của Hoàng phu nhân vẫn rất không ổn định, nói chuyện lúc nào cũng đứt quãng, bình thường phải dựa vào Cố Thiếu Hàm giải thích và bổ sung mới có thể biểu đạt hoàn toàn.

Hoàng Diệu đó quả nhiên không phải là thứ gì tốt, lừa vợ mình nói thứ kia là kim làm đẹp, chống oxy hóa chống lão hóa. Hoàng phu nhân từ sau khi bị tiêm thuốc tiêm kia, tinh thần bắt đầu trở nên không bình thường, điều này làm cho Ngụy Lam hơi tò mò, cho đến nay tất cả những người mà cậu từng tiếp xúc đã tiêm qua mũi tiêm ấy đều được phát hiện sau khi chết, cậu cũng không thể biết được những người đó khi còn sống đã trải qua hay chịu đựng những gì.

Hóa ra là ảo giác kéo dài sao? Chờ đã...

Gặp quỷ sao? Trong lòng Ngụy Lam lộp bộp, cậu hình như đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng, cậu bắt đầu nhìn thấy ma quỷ từ khi nào? Khi còn bé hình như cậu cũng không có thể chất đặc thù như vậy, là từ sau khi hôn mê tỉnh lại sao?

Ha... Đúng vậy, cậu làm sao có thể quên, cậu cũng bị tiêm thứ kia, cho nên cậu cũng không ngừng gặp quỷ, những chất lỏng kia sẽ có ảnh hưởng gì đến thân thể của cậu? Máu của những tế bào quái dị ghê tởm kia đã lưu thông khắp toàn thân, không biết qua bao lâu, cậu cũng sẽ biến thành bộ dạng thê thảm như này.

Điểm khác biệt duy nhất chính là cậu thật sự nhìn thấy quỷ, nhưng Hoàng phu nhân trước mắt không ngừng ở trạng thái tinh thần căng thẳng, không ngừng né tránh ngay cả khi trong phòng không có gì, nếu như trong phòng thật sự có những thứ kia, Ngụy Lam cho rằng cậu không có đạo lý nhìn không thấy, chẳng lẽ Hoàng phu nhân chỉ gặp ảo giác chứ không phải thật sự gặp quỷ sao?

Thật thật giả giả lẫn lộn khiến Ngụy Lam đột nhiên nghi ngờ cuộc sống, thậm chí nghi ngờ tất cả những gì cậu trải qua trước đây chỉ là một giấc mơ, có lẽ không có chuyện quỷ dị kia xảy ra, có lẽ... Tiếu Tử Hiền vẫn còn sống.

Không sợ không nói lời nào, không sợ không tỉnh lại, chỉ cần còn ở một góc nào đó trên thế giới vẫn còn thở, sẽ không làm cho người ta đau lòng như vậy, nước mắt vô thức tràn ra khỏi hốc mắt, Ngụy Lam sững sờ, kinh ngạc mình vẫn có thể khóc bình thường như vậy, chất lỏng trong suốt trên bàn tay thật xa lạ.

"Ngụy... Anh Ngụy, anh làm sao vậy?" Doãn Hàng bị nước mắt đột nhiên chảy ra của Ngụy Lam làm cho kinh hoảng, tay cũng không biết nên đặt ở đâu, "Sao đột nhiên anh lại khóc? ”

"Hả? "Ngụy Lam cũng không né tránh, ngẩng đầu ngây ngốc đáp lại Doãn Hàng, "Tôi cũng không biết, chỉ là tự nhiên chảy nước mắt thôi." Nói dối, cậu biết mình đang nói dối, kỳ nghỉ dài đó, khóc đủ rồi, suy sụp đủ rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nói tốt muốn phấn chấn, cậu tự thôi miên bản thân trong thời gian dài, nghĩ rằng cậu có thể làm được, cậu cho rằng một mình cậu có thể chịu được, nhưng vì sao lại khó làm như vậy? Tại sao cậu vẫn rơi nước mắt.

"Thật sự không sao chứ?" Lữ Duy đẩy kính, lấy khăn giấy ra đưa cho Ngụy Lam, lại không cẩn thận làm rơi giấy chứng nhận xuống đất, "Không sao thì đừng làm chuyện mất mặt ở đây.”

"Cậu tên là Lữ Duy?" Cố Thiếu Hàm giúp nhặt giấy chứng nhận đột nhiên đặt câu hỏi, khiến ba người có mặt ở đây kinh ngạc đưa mắt nhìn qua.

Lữ Duy bị hỏi đến mờ mịt, hắn không nhớ mình biết bác sĩ, "Tôi tên là Lữ Duy, có vấn đề gì không? ”

Vẻ mặt Cố Thiếu Hàm hiếm khi có chút áy náy, vội vàng trả lại giấy tờ, anh ta cũng phát hiện đột nhiên hỏi như vậy hơi bất lịch sự, "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cậu rất giống một người quen của tôi, thật ngại quá tôi có chút thất lễ. ”

Tiếng hét chói tai cắt ngang cuộc nói chuyện, Hoàng phu nhân giống như nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố, đạp manh một cái vào đùi Ngụy Lam đang đứng bên giường. Một đạp này rất tàn nhẫn, Ngụy Lam không phòng bị đột nhiên mất thăng bằng ngã về phía Cố Thiếu Hàm đang đứng đối diện.

"Cẩn thận! ”

"Ui da! ”

Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, Cố Thiếu Hàm trong miệng kêu cẩn thận, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay của Ngụy Lam, tránh để đối phương té ngã, khoảng khắc chạm vào, Ngụy Lam không khỏi phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng không phải đau do bị ngã. Vừa rồi, có phải là tĩnh điện không? Giống như bị bỏng nước sôi, khớp xương đau nhức, cảm giác này thật sự rất kỳ quái, đảo mắt nhìn Cố Thiếu Hàm, đối phương cũng kinh ngạc nhìn lại.

"Anh nuốt pin à?" Sao lại có điện như vậy.”

Không ngờ bị Cố Thiếu Hàm hỏi trước, Ngụy Lam trừng mắt vô tội nhìn anh ta: "Tôi còn muốn hỏi anh, tôi đau muốn chết. ”

Tiếng hét chói tai của Hoàng phu nhân vang vọng khắp phòng bệnh. Cố Thiếu Hàm nhìn đồng hồ đeo tay, phân phó cho các y tá bên cạnh an ủi Hoàng phu nhân, "Đi lấy thuốc cho Hoàng phu nhân đi, đến lúc phát tác rồi. ”

"Thời gian phát tác?” Ngụy Lam tò mò.

"Có vài người do đột nhiên bị kích thích quá lớn mà hình thành một loại đồng hồ sinh học đặc thù, mỗi khi người đó gặp đau đớn, thế giới tinh thần của người đó cũng sẽ đau đớn, chỉ cần uống một ít thuốc an thần là ổn thôi. ”

Y tá lấy ra một viên thuốc màu trắng từ chiếc đĩa nhôm, bắt Hoàng phu nhân nuốt vào, cảnh tượng này không khiến cho Ngụy Lam sinh ra lòng thương hại, cậu biết trong bệnh viẹn tâm thần đều như vậy, nếu không dùng phương pháp mạnh thì người bị thương chính là nhân viên y tế.

Chỉ là, viên thuốc màu trắng kia thật sự là làm cho Ngụy Lam không cách nào bỏ qua, nó giống hệt viên thuốc cậu nhặt được mà Hách Lâm vứt đi. Quả nhiên sau khi uống thuốc Hoàng phu nhân đã an tĩnh lại, sau khi kiệt sức vì điên loạn bà ta chìm vào giấc ngủ.

"Bác sĩ Cố, đến nơi khác nói chuyện đi, tôi có việc muốn hỏi anh. ”

Văn phòng của bác sĩ là một nơi rất tốt, nằm tận sâu bên trong hơn nữa còn rất yên tĩnh, Ngụy Lam không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề, "Thuốc mà anh vừa cho Hoàng phu nhân uống, có phải cũng phân phối cho hiệu thuốc Hối An không? ”

"Đúng vậy, nhưng biểu hiện lâm sàng của thuốc này còn chưa ổn định cho lắm, tác dụng phụ cũng chưa rõ ràng, chúng tôi chỉ sử dụng thuốc này khi được sự đồng ý của bệnh nhân hoặc người nhà bênh nhân, bởi vì thuốc này vẫn đang trong thời gian theo dõi, chúng tôi sẽ giảm giá 40% giá thuốc cho tình nguyện viên đến khám bệnh, còn có cả chẩn đoán miễn phí." Cố Thiếu Hàm thành thật nói, đồng thời lấy ra những tờ tình nguyện đã ký đưa cho Ngụy Lam.

"Vậy anh có biết thành phần của thuốc này không?" ”

Cố Thiếu Hàm lắc đầu: "Tôi là bác sĩ tâm lý học, không nghiên cứu nhiều về thành phần thuốc, bởi vì thuốc này có hiệu quả không tệ, cho nên vẫn còn rất nhiều tình nguyện viên. ”

Khó trách bao bì đơn sơ như vậy, đương nhiên không cần phải bỏ ra một số tiền lớn cho bao bì đối với một loại thuốc chưa được đưa ra thị trường, "Người sản xuất là nhà máy sản xuất thuốc CK sao? ”

"Đúng vậy. ”

Xem ra vấn đề quan trọng vẫn nằm ở chế dược CK, điều khiến người ta buồn bực nhất chính là, chế dược CK là sản nghiệp của con trai thị trưởng, hai lần đi xin lệnh điều tra đều bị Cục trưởng bác bỏ. Cho dù cầm tờ báo xét nghiệm kinh khủng kia đến tìm Tống cục trưởng, ông ta vẫn từ chối vì lý do chứng cứ không đủ để chứng minh thước đến từ chế dược CKvẫn lấy lý do chứng cứ không đủ không thể chứng minh dược vật đến từ CK chế dược.

Ngụy Lam hơi thấy vọng vì không thể nhân được nhiều trợ lực hơn, nhưng vẫn rất cảm ơn Cố Thiếu Hàm đã cung cấp một số manh mối, loại thuốc này mới được đưa vào tình nguyện trải nghiệm từ ba năm trước, trong ba năm có lẽ cuộc điều tra thí nghiệm đã kết thúc, tại sao vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm? Như Cố Thiếu Hàm nói, thuốc sẽ có tác dụng khác nhau dựa trên thể chất vì vậy vẫn cần tiến hành quan sát thời gian dài.

Về phần gọi là trường hợp đặc biệt, đúng là, nửa năm trước con trai của Từ Dĩnh là Tô Thụy Minh được đưa vào nơi này. Cách cánh cửa dày như nhà giam, Ngụy Lam thấy cậu bé cao lớn ngồi trên giường gặm táo, "Nhìn không ra có chỗ nào không bình thường. ”

"Cho nên mới không bình thường." Cố Thiếu Hàm mở cửa, mời Ngụy Lam vào. " Trong hồ sơ khám bệnh của đứa bé này ghi hồi nhỏ từng mắc chứng hưng cảm, điều trị một thời gian thì khỏi bệnh nhưng sau đó lại tái phát, ba năm trước được ba mẹ cậu bé đưa tới đây trị liệu. Lúc đầu khi cậu bé rơi vào trạng thái hưng cảm, cho cậu bé uống một viên thuốc mới miễn cưỡng khiến cậu bé bình tĩnh trở lại, nhưng rất nhanh lại tái phát, phải đợi cho đến khi cậu bé ầm ĩ mệt rồi ngủ thiếp đi thì mới coi như xong. về sau dần dần phát hiện, một viên thuốc hoàn toàn không có hiệu quả, chúng tôi thử tăng liều lượng lên hai thậm chí ba viên, cho đến bây giờ, một chút hiệu quả cũng không có. ”

"Sinh ra kháng thể?” Ngụy Lam kinh hãi, có lẽ Cố Thiếu Hàm không biết thành phần của thuốc, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì lớn, nhưng Ngụy Lam rất rõ ràng, ngoài trừ thuốc an thần trong những loại thuốc này còn có rất nhiều tế bào bạch cầu kỳ lạ. Nếu Tô Thụy Minh sinh ra kháng thể với thuốc, thì đó không chỉ đơn giản là kháng thuốc an thần, chỉ sợ cậu bé cũng sinh ra kháng thể đối với những tế bào bạch cầu kia, nói không chừng đứa nhỏ này...

"Tôi có thể lấy một số mẫu máu để mang đi không?" ”

"Các anh chỉ là cảnh sát, nếu là một nhà khoa học trong giới y học, tôi sẽ không từ chối." Giọng nói của Cố Thiếu Hàm trở nên lạnh hơn, "Nhưng các anh định làm gì với mẫu máu? Hay bệnh nhân của tôi là đối tượng tình nghi của anh? ”

Mặc dù biết yêu cầu này là vô lý, nhưng thái độ cứng rắn của Cố Thiếu Hàm vẫn khiến Ngụy Lam cảm thấy bất ngờ: "Chúng tôi không có ác ý, chỉ hy vọng có thể có thêm manh mối. ”

"Tôi không có quyền đồng ý thay cậu bé, cũng không có quyền từ chối thay cậu bé, nếu như các anh được sự đồng ý của cậu bé, thì hãy làm." Sự tức giận của Cố Thiếu Hàm rất rõ ràng, "Tôi còn có việc, hai người cứ làm việc của mình đi lúc đi nhớ đóng cửa lại.”

"Bác sĩ hình như rất tức giận." Doãn Hàng nhỏ giọng nói thầm.

"Nói nhảm, chúng ta làm như vậy thật sự không tốt lắm.” Lữ Duy ghét bỏ liếc Doãn Hàng một cái.

"Tôi muốn biết nguyên nhân sinh ra kháng thể, nói không chừng có thể cứu được những người chưa chết trong danh sách." Ngụy Lam nhìn kỹ đứa nhỏ đang im lặng ngồi trên giường, tình trạng cơ thể thoạt nhìn vẫn rất khỏe mạnh, chỉ là quá yên tĩnh, đối với ba người sống đứng trong phòng mà cậu bé vẫn không để ý tới, như thể đang sống trong thế giới của mình, "Tô Thụy Minh, tôi..."

Lời nói đột nhiên dừng lại, hai mắt đỏ như máu, đầu đau đến mức không giữ được tỉnh táo, bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Doãn Hàng và Lữ Duy, tiếng ầm ầm vang lên, trên mặt đất là cái gì? Các mảnh vỡ của chậu hoa? Và... Rất nhiều máu.

"Cút đi! Kẻ giết người, cả người toàn mùi máu tanh, cút khỏi đây! ”

Là tiếng rống của ai ồn ào như vậy, thật muốn làm cho hắn câm miệng, nhưng miệng mở ra chỉ không ngừng thở dốc, không thể nói ra lời nào, cổ họng nghẹn ngào, thật khổ sở, không thể hô hấp, hai tay chỉ có thể yếu ớt buông thõng xuống bên người, chờ tử thần đến đưa cậu đi.

Trên mặt một mảnh ấm áp ẩm ướt dính nhớp, có rất nhiều máu, máu của ai? A... Vì sao người trước mắt này lại chảy máu, vết thương sâu trên trán không ngừng chảy ra chất lỏng ấm áp màu đỏ tươi, nhỏ xuống mặt. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Ngụy Lam cố hết sức giơ tay lên, góc cạnh sắc bén của chiếc gạt tàn thủy tinh có hình dạng bất quy tắc trong tay đâm vào lòng bàn tay.

Cậu... Giết người rồi sao?

Chương kế tiếp