Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 51 Săn bắn
Nếu có thời gian rảnh rỗi để lười biếng, cậu thật đúng là muốn trộm một giấc ngủ để lười biếng.

Giọng nói giễu cợt đầy trêu chọc giống như một chậu nước lạnh hắt vào người Ngụy Lam khiến cậu lạnh từ đầu đến chân. Toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt bên ngoài hành lang, cậu vừa mới kiểm tra trên lầu một lần, cũng không gặp người nào, không nghĩ tới còn còn có người từ trên lần đi xuống, nghe được tiếng bước chân, cậu có muốn chạy cũng không kịp, hai lối ra đều đã bị chặn lại.

"Chu Vũ Bân? Sao anh lại ở đây?" Người đàn ông xuất hiện trước mặt cậu hóa ra là người cậu đã tình cờ gặp ở quán bar, bây giờ nghĩ lại, cậu không khỏi nghi ngờ đó có phải là vô tình gặp mặt hay không? Hay là cậu đã sớm bị theo dõi? Ngụy Lam đề phòng trừng mắt nhìn đối phương, đại não không ngừng vận chuyển suy nghĩ cách để chạy trốn.

Nhiều người chặn ở hành lang như vậy muốn xong ra ngoài chắc chắn sẽ rất khó khăn, nếu như chạy lên lầu đụng phải Chu Vũ Bân, cậu có thể trượt ra ngoài từ cửa sổ đang mở lúc bước vào, nói không chừng có thể thành công, nhưng nhất định phải nhanh, không thể để cho người trong hành lang phản ứng kịp, nhất định phải hành động trước khi bị bao vây hoàn toàn.

Khi suy nghĩ vừa dứt, cơ thể đã động đậy, Chu Vũ Bân còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Lam đột nhiên đánh một quyền, nghênh đón vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, dùng cùi trỏ đánh vào cổ đối phương, đánh cho Chu Vũ Bân đầu váng mắt hoa, lảo đảo ngã sang một bên.

Ngụy Lam thừa thắng xông lên, xác định chuẩn hướng né tránh của Chu Vũ Bân, cậu thuận thế nắm cánh tay đối phương mượn lực quăng về phía sau, thừa dịp đối phương lăn xuống cầu thang, cậu dùng hết tốc độ chạy nước rút lên lầu hai, lập tức kéo giãn ra một khoảng cách an toàn.

Đây là một phát hiện có lợi, không chỉ có những công nhân vận tải, mà ngay cả Chu Vũ Bân cũng hoàn toàn không hiểu biết gì về kỹ năng chiến đấu, tuy rằng quân địch chiếm cứ ưu thế về số lượng, nhưng chỉ cần có thể phân tán và đánh bại từng người một, thì chạy ra ngoài cũng không phải là ảo tưởng.

"Bắt cậu ta cho tôi." Chu Vũ Bân chật vật đứng lên, anh ta biết Ngụy Lam nhất định sẽ phản kháng, không có khả năng sẽ ngoan ngoãn chịu trói, nhưng anh ta cũng không nghĩ tới cậu lại giống như một con thỏ nói nhảy là nhảy, lần này quả thực anh ta bị đánh không nhẹ, "Đuổi theo lên lầu, xem cậu ta có thể chạy đi đâu. ”

Rất tốt, tất cả những kẻ truy đuổi đều chạy lên lầu, không ai biết mục tiêu của anh ta đang chạy tới cửa sổ đang mở, chỉ cần trước khi những kẻ đuổi theo phát hiện ra động cơ của cậu là chạy trốn khỏi tòa nhà này, phần còn lại sẽ dể nói, sân trong nhà máy trang trí rất nhiều thảm thực vật, rất có lợi cho việc ẩn nấp và di chuyển xung quanh.

Cố gắng hết sức không phát ra tiếng động, cậu dùng hết tốc lực chạy ra ngoài, Ngụy Lam chạy vọt về phía cửa sổ đang mở, không chút do dự mà ôm chặt ống thoát nước trượt xuống. Giữa lúc khẩn trương và kích thích cao độ, hai tay cậu run đến mức sắp không khống chế được, ranh giới sinh tử chỉ cách nhau một đường mỏng manh, lúc này đối mặt với cái chết, trong lòng Ngụy Lam lại vô cùng phấn khích, thậm chí cậu bắt đầu nghi ngờ, cậu có phải là một kẻ tâm thần có tâm lý biến thái kỳ lạ gì hay không.

Chân vừa chạm xuống đất, trái tim treo lơ lửng còn chưa buông xuống, cậu nghe được tiếng sột soạt truyền vào tai. Cậu giật mình phát hiện phía sau có tiếng bước chân tới gần, Ngụy Lam đang muốn đi vòng qua các góc của tòa nhà, cậu nhanh chóng xoay người đạp một cái, đem tên đầu tiên bại lộ thân hình đá ngã xuống đất, một đá kia dùng toàn lực, người kia chỉ sợ trong một đoạn thời gian ngắn cũng không đứng dậy nổi, có lẽ xương sườn cũng bị gãy.

Nhưng bây giờ không có thời gian để cậu cảm thấy áy náy, liên tục vung quyền đánh ngã mấy tên ngăn cậu trên đường chạy trốn, vị trí nắm đấm của cậu đánh xuống rất xảo quyệt, lực đạo đủ để cho đối phương tạm thời mất đi năng lực hành động, nhưng không bị thương nặng.

Càng nhiều người từ bốn phương tám hướng vây quanh, những người này không phải là những công nhân vận chuyển trong hành lang vừa rồi, cách cửa sổ, cậu vẫn có thể nghe được tiếng kêu hỗn loạn trong hành lang, những công nhân kia vẫn đang tìm kiếm khắp nơi trong tòa nhà, không phát hiện bên ngoài tòa nhà đang giương cung. Phía sau bức tường người, Chu Vũ Bân nhàn nhã đứng ở đó, nhìn Ngụy Lam nằm ở trung tâm vòng vây.

Ngụy Lam bất động thanh sắc quét qua bụi cây dưới góc tường, rất may ở nơi này trồng rất nhiều cây sồi xanh, cho dù là mùa đông khắc nghiệt thì cành lá vẫn rất tươi tốt, bởi vậy, trong tình thế cấp bách cậu cố ý bị vứt máy ảnh mini vào trong bụi cây, được che giấu rất tốt.

Trước đó cũng không xảy ra náo động, bởi vậy có thể đoán Từ Tân hẳn là vẫn an toàn, ít nhất còn chưa bị phát hiện thân phận. Cậu tin tưởng tên kia nhất định sẽ phát hiện bên này xảy ra chuyện, hoặc là tùy thời hành động, hoặc là âm thầm cầu cứu, cậu chỉ cần kéo dài thời gian đợi cứu viện đến là được.

Nếu như mình không thể may mắn thoát khỏi nơi này, xác suất máy ảnh bị Từ Tân tìm được cũng có thể chiếm tới 50%, tỷ lệ này là đủ rồi, 40% còn lại là bị nhân viên chế dược CK phát hiện sau đó tiêu hủy, còn 10%, chỉ có thể cầu nguyện cậu còn có thể sống sót để trở lại nơi này, tự tay nhặt máy ảnh về, nhưng khả năng này mỏng manh đếnn mức xa vời.

Nhưng nếu không thử, thì cậu không thể cam tâm, Ngụy Lam nắm chặt tay, nhắm vào góc tường người thưa người chạy nhanh đến đó, cậu đánh ra một quyền, tiếng xương cốt gãy vang nhẹ trong đêm tối nghe rất rợn người, một hồi ác chiến là điều không thể tránh khỏi. Vòng vây bị phá vỡ một lỗ hổng, Ngụy Lam ra sức giãy giụa để thoát khỏi những người đang quấn lấy cậu.

Tình thế rất không lạc quan, địch quá nhiều, lúc trước mềm lòng không dám ra tay ngoan độc cũng mang đến nguy hiểm rất lớn cho bản thân, mấy tên từ từ khôi phục lại loạng choạng đứng dậy tham gia chiến đấu.

Theo một tiếng súng vang lên, Ngụy Lam hơi phân tâm, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng sẹt sẹt của dòng điện khiến da đầu tê dại, ánh sáng màu xanh nhạt lóe lên, Ngụy Lam chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nước bọt tràn ra khóe miệng, cơ thể không khống chế được vô lực ngã xuống, không thể nhúc nhích.

Mấy thằng khốn âm hiểm này, Ngụy Lam thầm mắng trong lòng, không ngờ bọn họ lại dùng dùi cui điện. Hai tay bị trói ngược ra sau, mắt bị bịt kín, miệng bị dính băng dính, trong lúc ý thức mê man cậu cảm nhận được mình bị nhét vào trong một chiếc xe.

Đường xá dài dằng dặc, dưới xúc tác của gió ấm, mùi nước hoa trong xe không ngừng bốc hơi khiến Ngụy Lam bị hun đến mữ buồn nôn. Lo lắng cũng vô dụng, nghĩ như vậy, Ngụy Lam bình tĩnh lại, cơ thể vẫn không nghe sai khiến, cổ họng căng thẳng nói không nên lời, cậu dứt khoát không tốn sức nữa, ngoan ngoãn nằm dưỡng sức.

"Cậu thực sự rất cố chấp với chế dược CK." Chu Vũ Bân hạ thấp gương chiếu hậu, giám sát Ngụy Lam buộc thành cái bánh bao bị ném ở ghế sau, "Lần trước ở quán bar tôi muốn tìm cậu tâm sự, nhưng không ngờ cậu lại không nể mặt như vậy, lần này cậu lại không mời mà đến. ”

Ngụy Lam cũng rất tò mò Chu Vũ Bân rốt cuộc là người có lai lịch gì, lần trước tình cờ gặp nhau ở quán bar, cậu mơ hồ cảm thấy khí chất của người này có chút quen thuộc, nhưng gương mặt kia cậu thật sự không có ấn tượng, tóm lại lúc Chu Vũ Bân chỉ là một tên biến thái muốn chiều chuộng bản thân, cậu cũng lười để ý tới Chu Vũ Bân tự lẩm bẩm.

"Phía sau có phải rất nóng không? Tôi mở cửa số cho cậu được chứ? Vừa hay để cậu tỉnh táo lại." Biết đối phương không thể nói chuyện, Chu Vũ Bân không yêu cầu đối phương đáp lại, giống như nhàm chán độc thoại một mình trong thời gian du lịch, anh ta tự mình nói chuyện, "Lẻn vào thuận lợi như vậy, chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Tại sao cửa sổ đó lại mở..."

Chương kế tiếp