[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 10: SCABBER
Một buổi sáng đẹp trời, Harry, Hermione cùng Ron vừa bước vào đại sảnh thì sững sờ tại chỗ. Các bức tường treo đầy những bông hoa to lớn màu hồng phơn phớt, từ trần nhà hoa giấy hình trái tim rơi xuống như mưa, bay bay khắp nơi là mấy cái bong bóng xà phòng sẽ vỡ ra kim tuyến cũng hồng nốt khi có ai đó chạm vào.

"Merlin ơi, nhìn mắc ói quá." Ron lộ ra biểu tình muốn nôn mửa.

Trên dãy bàn giáo sư, Lockhart vui tươi hớn hở khoa tay múa chân nói gì đó với các giáo sư khác. Snape đen mặt ôm Jerry tỏa ra khí lạnh, vung đũa phép khiến hoa giấy và bong bóng bay ra xa.

"A, xem ra nhóm học trò đã đến đông đủ rồi." Lockhart nhìn xuống lễ đường bắt đầu phát biểu, "Mọi người, Lễ tình nhân vui vẻ! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến thời điểm này, đã gửi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quý vị một sự ngạc nhiên thú vị – và chưa hết đâu nhé!" Lockhart phất tay, một đoàn những người lùn cáu kỉnh mặc đồ thiên sứ đi vào từ cửa hông. "A, đúng vậy, những vị thần Cupid dễ thương, rất xứng với cái tên nhóm thần tình yêu. Ngày hôm nay bọn họ sẽ đi khắp trường để trao cho quý vị những lời cầu chúc tình yêu, hy vọng các trò sẽ có thể hưởng thụ vui vẻ Lễ tình nhân tuyệt vời này! Và nếu các trò hứng thú sao lại không nhờ thầy Snape điều chế cho mình một ít tình dược nhỉ? Và cả giáo sư Flitwick, nữa dám cá là mấy trò không biết ông ấy là cao thủ sử dụng thần chú mê hoặc. Đúng là mấy lão cáo già không đứng đắn mà."

"Ôi không" Flitwick vùi đầu vào bàn tay xấu hổ rên rỉ.

"Xin lão dơi chế tình dược? ổng muốn chúng ta bị độc chết á hả" Ron kinh ngạc nói.

"Là giáo sư Snape, Ron" Harry một bên nói, không biết vì sao dạo này nó có chút khó chịu với mấy danh từ mà đám học trò gọi Snape.

"Harry bồ đổi tính rồi hả?" Ron ngỡ ngàng hỏi.

Lúc này, một chú người lùn nhỏ đi tới trước mặt Harry, "Tôi có một bài thơ gửi tới Harry Potter đây!" Chú lùn búng dây đàn hạc nghe như đe dọa.

Đôi mắt của anh ấy xanh như cóc ngâm tươi rói,

Tóc anh đen như bảng đen.

Tôi ước anh ấy là của tôi, anh ấy thực sự thần thánh,

Người anh hùng đã chiến thắng Chúa tể bóng tối.

Không đợi Harry cho phép chú lùn cất tiếng hát bằng giọng the thé. Harry xấu hổ đỏ bừng mặt, còn Ron bên cạnh nhịn cười muốn nội thương, mấy đứa học trò khác tất nhiên không cần phải nhịn đồng thời cười phá lên. Harry mất mặt đến mức muốn chui xuống đất, nó không thèm ăn sáng nữa mà chạy ra khỏi lễ đường. Cả ngày dài, những người lùn cứ xông vào lớp học để đưa lễ tình nhân, và trở thành nỗi phiền toái đối với các giáo sư.

Mỗi lần Harry ra khỏi lớp là lại bị một tá chú lùn đuổi theo nên sau tiết học buổi chiều Hermione đề nghị cả bọn ra bờ hồ đen đi dạo. Harry đồng ý sau đó lớn gan lẻn vào hầm trộm lấy Jerry cùng đi, mấy hôm nay Snape cũng mở một con mắt nhắm một con mắt với mấy trò vặt này của Harry, tuy rằng không lâu sau sẽ bị Snape bắt được nhưng nó vẫn cảm thấy khá là vui vẻ. Cả bọn trải một tấm thảm trên bãi cỏ, bày vài món ăn cùng một bình trà thế là thành một bữa pinic đơn giản. Gió hiu hiu thổi, tuy rằng vẫn còn hơi lạnh nhưng được ngồi dưới ánh mặt trời đã lâu không xuất hiện vẫn là một sự hưởng thụ.

"Mình cảm giác như không gặp bồ cả một thế kỉ rồi vậy." Ron vừa ăn vừa nói. "lão dơi già bất công, rõ ràng bên Slytherin cũng có đứa không làm được độc dược mà lão chỉ cấm túc một mình bồ."

"Không sao, mình quen rồi." Harry có hơi chột dạ nói. Nó chỉnh lại cái khăn quàng cổ màu xanh lục của Jerry. Lúc trước nó đã đặt hàng quần áo cho Jerry đã bị Snape vứt đi hết, lý do là màu sắc quá sặc sỡ đầu độc mắt đứa trẻ, Harry bĩu môi nghĩ, rõ ràng màu vàng đỏ rất đẹp. Bây giờ tủ đồ của Jerry tuy không còn màu đen nhưng cũng chỉ xoay quanh mấy màu xanh, bạc, trắng rất đơn điệu.

"A" Bỗng nhiên Hermione quát lên một tiếng khiến cả 3 giật mình. "Mình nghĩ là mình tìm được thứ gì đã hóa đá học trò rồi."

"Sao cơ?" Ron giật mình, Harry cũng tập trung ghé vào.

"Nghe đây, mình để ý khi có người bị hóa đá những con nhện đều bỏ chạy và hiện trường để lại những vết ma sát như có thứ gì đó trượt lên." Hermione giơ cao quyển sách cho Harry và Ron thấy rõ hơn "Mình đã tìm khắp thư viện và đã tìm thấy con vật có miêu tả gần giống nhất. Tử xà Basilisk, là một loài rắn khổng lồ, có thể sinh sống ở khắp nơi trên thế giới. Chúng có phần thân màu xanh lá cây rực rỡ có thể dài lên đến năm mươi feet. Bất cứ ai nhìn thẳng vào mắt chúng sẽ chết ngay lập tức, con rắn có thể sống lâu một cách đáng kinh ngạc. Cho nên việc nó có thể sống qua một ngàn năm trong phòng chứa của Slytherin là chuyện rất có thể."

"Nhưng bồ nói ai nhìn vào mắt nó sẽ chết ngay lập tức, những người trong bệnh thất đều chỉ hóa đá." Ron thắc mắc.

"Mình nghĩ..." Hermione xoa cằm suy tư "Có thể bọn họ không trực tiếp đối diện cùng ánh mắt tử xà. Nghĩ thử xem, Colin nhìn thấy tử xà qua ống kính máy ảnh còn Ethan (đứa nhỏ hóa đá chung với Colin) có thể đã thấy nó qua hình ảnh phản xạ từ máy ảnh của Colin. Những người còn lại, gần đó cũng có những thứ có thể phản xạ lại ánh sáng, giống như vũng nước, tấm kính cả mấy bộ giáp sáng bóng nữa."

"Thật đáng sợ, chúng ta phải báo cho giáo sư Dumbledore mới được" Ron nuốt nước miếng nói.

"Nhưng các giáo sư sẽ tin chúng ta sao? Dù sao tất cả chỉ là phỏng đoán" Harry nhíu mày.

"Bồ nói đúng, chúng ta cần thêm bằng chứng." Hermione gật gù. "Nhưng để cẩn thận, các cậu nên đem theo một cái gương cho an toàn. Nhất là bồ đấy Ron." Hermione đánh Ron một cái.

"Au, sao lại là mình. Còn Harry thì sao?" Ron la lên không phục.

"Bây giờ ngoài cấm túc, Harry cũng không có đi đâu lang thang như bồ. Bồ không để ý là mỗi lần Harry trở về sau khi cấm túc đều có giáo sư Snape đi theo hay sao?"

"Ưm, thầy ấy nói là tiện đường đi tuần tra đêm luôn." Harry gãi đầu.

"Nói thế mà bồ cũng tin được à?" Hermione đảo mắt "Không phải ngày nào giáo sư Snape cũng phải đi tuần đêm, các giáo sư đều sẽ chia ca trực."

"Mình không tin lão dơi già lại tốt tính như vậy" Ron lẩm bẩm, chợt cảm thấy áo chùng của mình nhúc nhích, nó liền thò tay vào túi móc ra một con chuột đen loang lổ. "Scabber, mày thức dậy rồi à? Dạo này mày ngủ nhiều quá đấy."

"Con chuột... con chuột" Jerry reo lên khi vừa nhìn thấy Scabber trong tay Ron.

"Em thích con chuột đó sao, Jerry?" Harry-giả-cuồng-em-trai-thực-chất-là-cuồng-con-Potter cười hỏi, sau đó nó ngẩng đầu lên xòe tay ra, "Đưa Scabber đó cho mình, Ron"

"Này..." Ron miễn cưỡng đưa Scabber qua "Nó đã già lắm rồi, cần được đối xử cẩn thận, nhẹ tay thôi nhé"

Jerry chồm qua bắt lấy Scabber vào tay, bé con bóp lấy con chuột rồi lắc lắc liên hồi khiến Scabber ré lên chít chít thê lương. "Ôi không" Ron nhào qua muốn giải cứu Scabber khỏi bàn tay ma quỷ của Jerry nhưng bé nắm quá chắc khiến cả ba ngã thành một đoàn.

"Potter" Một tiếng gầm tức giận vang lên. "Ai cho phép trò mang con ta ra đây? Còn cho nó chạm vào mấy thứ dơ bẩn này nữa?" Snape bế Jerry lên trừng Harry và Ron làm tụi nó cứng người. "Gryffindor trừ 10 điểm, bắt cóc con giáo sư."

Snape hừ một tiếng vác Jerry lên vai quay người rời khỏi, chính là bé con cứ vươn người ra sau "A... a... con chuột... Jerry muốn con chuột".

Ron tỉnh lại từ cơn sợ hãi nó vuốt ngực oán giận, "Lão dơi già bóng nhờn ác độc, bắt cóc con giáo sư, đây là cái lý do gì chứ." Sau đó nó nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của 2 đứa bạn đối diện "Có chuyện gì vậy"

"Vậy ra cậu Weasley vĩ đại cảm thấy hành vi bế mất đứa con mà không được người cha đáng thương cho phép là bình thường nhỉ?" Snape dùng thanh âm mềm mượt như tơ nói.

"Giáo sư ssss...Snape" Ron quay lại khóc không ra nước mắt.

"Weasley, đưa con chuột kia lại đây?" Severus-cũng-cuồng-con-trai-không-kém-Snape ra lệnh.

Ron khóc hức hức ngàn lần không muốn nhưng vẫn phải dâng Scabber lên. Chính là Snape có chút do dự không muốn chạm vào, "Potter" Snape quát lên "Rửa sạch nó."

"Vâng, thưa giáo sư." Harry lên tinh thần móc đũa phép ra ếm một thần chú tắm chó lên Scabber nhưng không có chuyện gì xảy ra,

"Aha, chắc chắn mọi người sẽ ngạc nhiên khi thấy cậu bé vàng, tương lai của giới pháp thuật chẳng làm được một câu thần chú đơn giản." Snape châm chọc.

"Không phải đâu thưa giáo sư Snape." Hermione ở bên cạnh không nhịn được giải thích cho bạn tốt, "Scabber là con chuột lạ lắm, mọi chú ngữ dành cho động vật đều không có tác dụng lên nó. Chúng con đã thử nhiều lần rồi."

"Không có tác dụng?" Snape nhăn mày, "Trò chắc đây là con chuột bình thường?"

"Vâng, đúng vậy. Người bán hàng trong cửa hàng thú cưng cũng nói đó là con chuột bình thường chỉ là nó sống dai hơn một chút." Ron chen vào.

"Không chỉ một chút đâu Ron, nó ở nhà bồ gần 11 năm rồi." Hermione nói.

"11 năm" Không biết nghĩ tới cái gì, Snape nhăn mày càng sâu ghé người xuống lần đầu tiên quan sát cẩn thận con vật. Đó là một con chuột to béo, bộ lông màu đen lưa thưa, loang lổ. Nó vặn vẹo khi thấy Snape tới gần, trên mặt con chuột hiện lên vẻ hoảng sợ được nhân tính hóa. Vì Scabber giãy dụa quá mạnh, Ron không thể cầm chắc làm con chuột rơi xuống đất, nhân cơ hội này Scabber co giò chạy trốn nhanh như một cơn gió. Nhưng có người còn nhanh hơn.

"Petrificus Totalus" Snape rút đũa phép hóa đá con chuột rồi dùng bùa trôi nổi kéo nó trở về.

"Không, ông đang làm cái gì?" Ron gào lên muốn chạy sang nhưng bị Harry ghìm chặt lại.

Snape lại ném thêm một tá thần chú hóa đá, hôn mê vào con chuột rồi liếc nhìn Ron, "Gryffindor trừ 50 điểm, mang động vật nguy hiểm không rõ lai lịch vào trường. Bây giờ, Weasley, Potter theo ta đến phòng hiệu trưởng. Granger, đi gọi giáo sư McGonagall."

Snape vung áo chùng mang theo Scabber bước đi nhanh như một cơn lốc bỏ lại 3 đứa nhỏ lâm vào trạng thái hoảng hoạn.

"Scabber... Scabber của mình" Ron thì thào.

"Đi thôi Ron" Harrykéo tay Ron đi theo Snape còn Hermione đã chạy về phía lâu đài.
Chương kế tiếp