[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 9: GIÁNG SINH AN LÀNH.
Sắp đến giáng sinh, bởi vì không có sự kiện hóa đá nào nữa, không khí vui vẻ bắt đầu bao trùm cả tòa lâu đài. Harry vừa cắt sồ cúc vừa rối rắm suy nghĩ sẽ tặng gì cho Jerry vào ngày lễ và cả Snape nữa. Dạo này trong lớp độc dược không cần Draco phá bĩnh, Harry cũng táy máy làm vài động tác nhỏ chọc tức Snape. Từ sau hôm cấm túc ở hầm cái đầu không quá thông minh của nó bỗng nhiên nảy số ra một cái đẳng thức kì quái, cấm túc = được gặp Jerry. Thế nên hiện tại thời gian cấm túc của Harry cơ hồ đã xếp tới cuối năm.

Đối với chuyện này Snape không bình luận gì, hắn phát hiện tuy thiên phú độc dược của thằng nhãi con nhà Potter không có bao nhiêu nhưng tay nghề xử lý nguyên liệu độc dược ngày một thành thục, Snape bỗng nhận ra vấn đề làm hắn phiền lòng bấy lâu nay đã được giải quyết. Phải biết công việc sơ chế độc dược rất tốn thời gian và công sức. Cho nên Snape không có vạch trần hiểu lầm vi diệu này của Harry, đúng là một mũi tên trúng thật nhiều đích. Vừa có lao động miễn phí, vừa tránh cho thằng nhóc này gặp rắc rối, hắn lại có nhiều thời gian để nghiên cứu độc dược mà cái giá phải trả chỉ là một ít thời gian để Potter chơi cùng với Jerry sau khi làm việc xong. Một vụ mua bán có lời, Snape hài lòng nghĩ.

Giáng sinh đến, Hogwarts trở nên vắng lặng hơn hẳn. Tạm biệt hai đứa bạn thân lên xe lửa, Harry không trực tiếp về ký túc xá hay đi đến hầm mà nó chạy đến phòng bếp. Gãi gãi quả lê sợ nhột, Harry trong tiếng khóc um sùm của đám gia tinh chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn. Nó nhớ tới trước đây, dì Petunia cũng tự tay làm một bàn đồ ăn hoành tráng vào ngày lễ, tuy luôn bị Dudley phá khiến Harry ăn không được bao nhiêu nhưng nó luôn hâm mộ cảm giác ấm áp của một gia đình khi nhìn 3 người nhà Dursley gắp đồ ăn cho nhau. Năm nay Harry không cần đón giáng sinh một mình nữa, nó có một đứa con đáng yêu, nó đã có gia đình rồi.

Sau khi xong việc Harry chạy đến hầm làm một ít trang trí nho nhỏ, nó biết Snape không thích nó, nó cũng không thích Snape nhưng vì Jerry cả 2 đều phải nhẫn nhịn lẫn nhau. Vì thế Harry tận lực không động chạm đến ranh giới phẫn nộ của Snape, một mặt nào đó Harry cực kì nhạy cảm. Harry biến một cái tách thành một cây thông nho nhỏ ở giữa bàn, thêm vào một ít bụi sáng lấp lánh, môn biến hình của Harry là tốt nhất trong số những môn học, nó nghe nói ba nó hồi xưa cũng vậy, treo lên đó một ít socola ếch vào mấy viên kẹo hình ngôi sao biết phát sáng thế là xong. Bày biện những món ăn mới làm lên bàn, căn hầm âm u bỗng nhiên có không khí giáng sinh hơn hẳn.

Harry ngồi lên ghế đọc sách chờ Snape và Jerry trở về, nếu không có chuyện gì bất khả kháng Snape luôn mang theo Jerry bên mình khắp mọi nơi. Điều này làm Harry bực bội, rõ ràng là nó phát hiện Jerry trước thế mà lão Snape lại cuỗm tay trên cướp lấy bé con. Harry vừa nghĩ vừa nghiên cứu cuốn "Một ngàn loại thảo dược và nấm mốc", bây giờ nó chỉ có thể gặp Jerry khi cấm túc, nếu mà còn không cẩn thận phá hư nguyên liệu độc dược nó sợ Snape sẽ đá nó ra khỏi hầm.

Phừng... ngọn lửa trong lò sưởi bừng lên, Snape ôm lấy Jerry bước ra liền nhìn thấy cứu thế chủ mắt sáng rỡ nhảy về phía hắn. "Potter, mi làm gì ở đây?"

"Giáo sư, em làm một ít thức ăn. Chúng ta đi ăn thôi." Harry vừa nói vừa ôm lấy Jerry trên tay Snape. Không quan tâm Snape đang sững người nó bế Jerry về phía bàn ăn khoe với bé con cây thông nó vừa làm. Jerry thật vui vẻ, bé con bị thu hút bởi mấy viên kẹo treo trên cây vươn tay muốn lấy. Harry nắm lấy bàn tay bé nhỏ hôn lên một cái, "Thích không? Chúng ta ăn tối trước rồi ba sẽ lấy nó cho con nhé."

Nhìn Harry nhẹ nhàng lau sạch tay cho bé con, rồi ngồi xuống múc một chén cháo, Snape mới di động cơ thể cứng đờ của mình đến bàn ăn. Những món ăn không quá tinh xảo nhưng có thể nhận ra được người nấu nó đã rất dụng tâm. Snape cầm dao nĩa lên, xuyên qua ánh sáng lấp lánh của cây thông giữa bàn ngắm nhìn Harry đang cho Jerry ăn cháo. Tiếng cười của bé con cùng tiếng đùa giỡn nhỏ nhẹ của Harry vang vọng khắp hầm, được một lát Harry ngẩng đầu lên dùng ánh mắt xanh biếc tươi cười mềm mại hướng về phía Snape, "Giáng sinh an lành, thưa giáo sư"

Snape cảm thấy như bị bỏng, hắn trầm mặc gật gật đầu một cách máy móc để che đi sự bối rối của mình. Harry cũng không để ý, Snape không mắng nó tự tiện làm bữa ăn này đã là niềm vui lớn nhất rồi.

Sau bữa tối, Snape ngồi trên một cái ghế sô pha thưởng thức một ly rượu đỏ. Phía đối diện, Harry ngồi cuộn mình trên ghế ủng bé con Jerry trong lòng. Ánh áng mờ mờ tối, hai đứa trẻ sau khi được sự cho phép của Snape chơi pháo hoa phù thủy. Những cái pháo hoa có thể bắn thành đủ mọi loại hình dạng, ánh sáng đầy màu sắc bắn ra khắp nơi mà không hề có nhiệt độ đảm bảo an toàn cho trẻ con, Harry mua được từ Hogsmeade.

Snape ngơ ngác ngắm nhìn hình ảnh ấm áp này, trong một khoảnh khắc hắn đã thầm mong thời gian vĩnh viễn dừng lại tại đây, khiến cho giây phút này tồn tại mãi mãi. Trong đời Snape không có sở cầu gì nhiều, bây giờ hắn lại thật tâm cầu nguyện cho hai đứa nhỏ trước mặt hắn đây được lớn lên bình an và vui vẻ cho dù việc đó có khiến hắn phải trả giá bằng tính mạng.

Lúc Snape phục hồi lại tinh thần thì pháo hoa đã cháy hết từ lúc nào, căn hầm trở nên mờ tối và yên tĩnh khiến Snape bật dậy tiến nhanh đến chiếc ghế đối diện rồi thở phào khi thấy hai đứa nhóc chơi mệt đã ngủ khò. Snape đứng bên cạnh thật lâu rồi bỏ đi ý định bế Jerry đi, hắn biến cái ghế sô pha thành một cái giường nhỏ, biến mấy cái gối dựa thành một tấm chăn phủ lên. Snape rảo bước về phía phòng thí nghiệm, tâm tình của hắn đang hỗn loạn, có lẽ vài vạc độc dược sẽ khiến hắn bình tĩnh trở lại.

Sau giáng sinh, đám học trò lục tục trở về trường. Mùa đông cũng dần qua đi, chồi non cũng từ từ lú ra sau lớp tuyết dày. Dạo gần đây lại có thêm 3 học sinh bị hóa đá, lần lượt là 2 đứa Hufflepuff và 1 đứa Ravenclaw. Bây giờ mấy lời chỉ trỏ Harry đã lan ra khắp trường. Đi tới đâu nó cũng bắt gặp được những ánh nhìn sợ hãi. Những lệnh cấm được ban ra, các giáo sư tuần tra ban đêm gắt gao hơn, mấy buổi huấn luyện Quidditch cũng bị hoãn vô thời hạn. Những cái này cũng không quá ảnh hưởng đến Harry, ngoài giờ lên lớp tất cả thời gian rảnh của nó đều cấm túc dưới hầm. Nhưng điều khiến Harry cảm thấy thực châm chọc đó là hầm của Snape, nơi được mệnh danh là nơi nguy hiểm khủng bố nhất Hogwarts lại khiến nó cảm thất thoải mái bình yên còn hơn cả ký túc xá Gryffindor ấm áp.

Kể từ sau giáng sinh quan hệ của Snape và Harry trở nên hòa hoãn hơn một chút. Ngẫu nhiên Snape cũng sẽ châm chọc nó vài câu nhưng Harry đều bao dung bỏ qua. Về phần lý do thì không phải do Harry tốt tính, thực tế là nó không theo kịp nghệ thuật ngôn ngữ hoa lệ đầy quý tộc của Snape. Tha thứ cho nó, một đứa trẻ lớn lên ở giới muggle, không thể trông mong dì dượng nó có thể dạy được thứ gì ra hồn , Harry chỉ được học vỡ lòng mấy năm, trước khi vào Hogwarts nó gần như mù chữ. Trước đây đối đầu gay gắt với Snape một phần do bị ảnh hưởng từ đám Gryffindor còn lại là nó cảm nhận được sự thù ghét khi Snape mắng chửi nó. Bây giờ, Snape cũng không còn công kích Harry như trước chỉ chua ngoa vài câu theo thói quen nên Harry cũng không để trong lòng làm gì, vì nó có hiểu ổng nói gì đâu. Đây có thể nói đây là một sự hiểu lầm đầy mỹ lệ.

Trong lúc Harry vui vẻcấm túc, đám học trò sợ hãi, thời gian từ từ nhích từng chút sang tháng 2.


Chương kế tiếp