Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 6
Một tràng những lời khuyên nhủ từ Ninh Tuân cũng không thể khiến tôi và Ninh Hàn “tự sửa đổi, làm người lần nữa” được.

Ham chơi thì vẫn là ham chơi, thích buông thả thì vẫn là thích buông thả.

Nửa năm sau, trong một nhà hàng sang trọng ở khu nhà giàu của thành phố Nam, đang tổ chức một buổi dạ tiệc.

Buổi dạ tiệc này là một tay Ninh Hàng tổ chức.

Mục đích chủ yếu là để chúc mừng sinh nhật hai mươi sáu tuổi của tôi, mục đích ít quan trọng hơn chính là thoát khỏi cuộc hôn nhân khổ sở, khôi phục trạng thái độc thân.

Nhưng không biết vì sao, tôi lại gặp được Phó Tư Lâm trong buổi tiệc sinh nhật của mình.

Nhìn thấy tên chó chết này, tôi lại giống như vừa nuốt phải một con ruồi sống vậy, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn nôn.

Giữa tôi và anh ta có ba bốn người, tôi nhìn thấy anh ta, anh ta cũng nhìn thấy tôi, anh ta hơi nhíu mày, đang định đi tới nói gì đó với tôi.

Tôi vừa nhìn thấy hình ảnh này, lập tức quay đầu rời đi.

Tôi cho rằng cách thức chung sống tốt nhất giữa tôi và anh chồng trước này chính là, gặp mặt không cần chào hỏi, cứ xem đối phương như người xa lạ là được.

Ngay khi tôi đi tới trước bàn ăn cầm một ly rượu vang, sau lưng đột nhiên có người gọi tôi: “Em gái! Anh mặc bộ âu phục này trông thế nào, có đẹp trai không?” Ninh Hàng được nước lấn tới, nhướng mày với tôi.

Tôi dựng thẳng ngón tay cái lên: “Đẹp trai, vô cùng đẹp trai!”

Tiệc sinh nhật của tôi, bởi vì bố Ninh và mẹ Ninh đã ra nước ngoài du lịch mấy tháng, thế nên không thể đến tham dự buổi tiệc này được. Còn về phần vị cán bộ kỳ cựu Ninh Tuân kia, anh ấy phải quản lý tập đoàn Ninh Thị, quý nhân bận việc, ra nước ngoài bàn dự án rồi.

Cho nên, Ninh Hàng cũng xem như đại diện phụ huynh, một tay tổ chức và tham dự buổi tiệc sinh nhật của tôi.

Đương nhiên, trong buổi tiệc sinh nhật của tôi, người chơi vui vẻ nhất cũng là anh ấy.

“Em gái, sinh nhật vui vẻ.”

Tôi vốn muốn mở miệng nói với Ninh Hàng một tiếng cảm ơn thật trịnh trọng, bởi vì lúc trước, khi tôi chưa hoá thân thành Ninh Duệ, chưa từng có ai quan tâm tới sinh nhật của tôi cả.

Đừng nói tới việc tổ chức sinh nhật, ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ, bố mẹ tôi chưa từng nói với tôi. Tôi chỉ nhớ bọn họ từng vô cùng nghiêm túc nói với tôi, đối với bọn họ mà nói, sự tồn tại của tôi không phải là con gái của bọn họ, mà giống như một kẻ thù đòi nợ.

Nhưng ai ngờ tôi còn chưa kịp nói cảm ơn, Ninh Hàng nghiêm túc chưa tới hai giây đã đưa cho tôi một tấm thẻ: “Em gái, tiền trong thẻ, em tự cầm lấy rồi đi mua quà sinh nhật đi, mật mã chính là sáu số đếm ngược từ thẻ căn cước của em.”

Sau khi nói xong, người này cũng rời đi mà không hề quay đầu lại.

Ở nơi tôi không nhìn thấy, Ninh Hàng cầm lấy ly rượu, lao vào sàn nhảy, tận tình chè chén say sưa, đánh mất chính mình.

Trước khi xuyên sách, nhìn thấy tận mắt cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi thất bại thế nào, cũng vô cùng thất bại trong việc làm bố mẹ, thế nên bây giờ quan điểm tình yêu và hôn nhân của tôi chính là đi con mẹ nó meo meo.

Trong vòng nửa năm này, tôi trước sau quen với ba người bạn trai chính thức.

Mỗi lần cảm giác mới mẻ tôi dành cho bọn họ vừa qua đi, lập tức đá bọn họ ngay. Bọn họ đều nói tôi, ngủ xong thì trở mặt vô tình, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Mỗi lần trước khi bắt đầu một mối quan hệ với người bạn trai chính thức tôi đều sẽ nói rõ với bọn họ, tôi không qua lại với bọn họ vì mục đích kết hôn, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc sẽ có tương lai với bọn họ, thế nên đừng đặt quá nhiều tình cảm vào tôi.

Chỉ là, thường thường, mặc dù đã biết rõ điều này, thế nhưng bọn họ vẫn cứ vùi sâu vào.

Vì để phòng ngừa tôi nói gì đó với bọn họ, bọn họ sẽ liều chết với tôi. Thế là, trước khi bọn họ vui sâu hơn, tôi sẽ nói chia tay trước, dừng suy nghĩ muốn bước vào con đường hôn nhân với tôi của bọn họ.

Tôi sẽ không kết hôn.

Sẽ không có con.

Tôi có thể có vô số người bạn trai, nhưng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một người đàn ông nào có thể trở thành chồng của mình.

Tôi không có chí hướng gì xa vời, không có nghề nghiệp gì. Từ đầu tới cuối tôi luôn mong muốn trở thành một người phụ nữ giàu có, rồi sống một cuộc đời giàu có, ăn uống vui đùa, cô đơn suốt quãng đời còn lại.



Có rất nhiều người đến buổi tiệc tối nay, có rất nhiều anh đẹp trai, nhưng tôi lại không có tâm trạng nhìn mấy anh đẹp trai.

Bởi vì tên chó chết Phó Tư Lâm này cứ đi theo tôi, tôi đi đâu anh ta đi theo đó, khiến người khác cảm thấy phiền phức giống như một con chó pug.

Cuối cùng tôi thật sự không chịu nổi anh ta nữa, chỉ còn thiếu chỉ vào mũi anh ta hỏi có phải anh ta bị động kinh không: “Theo theo theo… theo ông đây làm gì, có chuyện gì cứ nói.”

“Ninh Duệ, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Tôi không nhịn được hỏi: “Nói chuyện gì?”

Anh ta nói: “Nói một chút về chuyện giữa chúng ta.”

Tôi dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn Phó Tư Lâm: “Giữa chúng ta cũng đã kết thúc rồi, có chuyện gì hay để nói?”

“Bây giờ em trở nên rất kỳ lạ, Ninh Duệ.”

“Tổng giám đốc Phó, bây giờ giữa chúng ta cũng không có mối quan hệ nào bị ràng buộc bởi luật hôn nhân, tôi có trở nên kỳ lạ hay không, liên quan quái gì tới anh?”

“Ninh Duệ, tôi và Địch Na sắp kết hôn rồi.”

Mặt tôi tràn đầy vẻ cao hứng, thật lòng thật ý nói: “Thế tôi chúc anh và Địch Na trăm năm hoà hợp, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử, con cháu đầy cả sảnh đường.”

Phó Tư Lâm nói: “So với chúc phúc, tôi lại càng hy vọng đến lúc đó, em có thể xuất hiện tại hiện trường hôn lễ của tôi và Địch Na.”

Tôi vô cùng nghi ngờ: “Ý anh là, anh hy vọng tôi sẽ tham gia hôn lễ của anh và Địch Na á?”

“Ừ.”

Sau khi nghe thấy câu trả lời của anh ta, tôi càng nghi ngờ hơn: “Tại sao tôi phải đi?”

“Bởi vì nếu như em xuất hiện vào ngày đó cũng đồng nghĩa với việc mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ và chúc phúc. Giống như đưa ra một tín hiệu đối với bên ngoài, cho thấy việc tôi và em chia tay hoàn toàn không phải bởi vì sự xuất hiện của Địch Na, chúng ta là chia tay trong hoà bình. Tôi không hy vọng có người sẽ mắng Địch Na những lời không hay bởi vì việc tôi và cô Ninh đã từng qua lại.

“…” Tên họ Phó chết tiệt này chỉ giỏi suy nghĩ theo ý mình, nhưng lòng tôi lại không có tình người như thế, dứt khoát từ chối: “Không đi.”

“Tại sao lại không đi, Ninh Duệ, không phải em vẫn còn yêu tôi đó chứ?”

Dáng vẻ mất não kia của Phó Tư Lâm thật sự khiến tôi không thể chống đỡ nổi.

Tôi cố nén ý muốn bùng nổ trong lòng, cố nén tính tình nóng nảy kia của mình, giữa sự thanh lịch, cong môi hơi mỉm cười nói: “Tôi không có bệnh, cũng không mù, sẽ không còn suy nghĩ đấy với anh đâu, anh cứ yên tâm đi.”

“Thế tại sao em lại không đồng ý tham dự hôn lễ giữa tôi và Địch Na?”

Tôi cũng không viện vớ, nói thẳng ra với Phó Tư Lâm: “Tôi không muốn đi, bởi vì tham dự hôn lễ của anh sẽ khiến tôi lãng phí thời gian vô duyên vô cớ.”

Có nhiều thời gian như thế, ở nhà ngủ không phải hay hơn sao.

“Ninh Duệ, tôi cho em một trăm triệu, xem như phí xuất hiện.”

Ôi, đại gia trong thị trường thức ăn cũng không hào phóng như Phó Tư Lâm, nhưng hiện giờ tôi cũng chẳng thiếu tiền, tôi để lại một câu: “Chị đây cũng chẳng thiếu chút tiền lẻ đó của các người.” Sau đó tôi nghiêng đầu, xoay người, lười nói nhảm với anh ta.

Phó Tư Lâm nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa, trong lòng vô hình có cảm giác như rơi xuống vực thẳm.

Cảm giác như rơi vào vực thẳm đó giống như một món đồ vốn đang thuộc về mình, sau đó lại chẳng biết vì sao, món đồ đó lại mọc chân, chạy xa khỏi mình.

Vô cùng kỳ lạ.

Từ tận đáy lòng anh ta cảm thấy dường như mình bị mất thứ gì đó…

Từ đây trở đi không còn thuộc về mình nữa.

Ngày Phó Tư Lâm kết hôn, tôi nhận được thư mời đám cưới của anh ta, tôi nói không đi thì thật sự sẽ không đi, lựa chọn lờ tấm thiệp mời đi, chuyển tay ném vào thùng rác.

Một tháng sau, có một số phương tiện truyền thông chụp ảnh Phó Tư Lâm đi cùng mợ chủ Phó ra vào một bệnh viện tư nhân, hơn nữa bụng của mợ chủ Phó còn hơi nhô lên, người ngoài rối rít suy đoán, mợ chủ Phó đang mang thai sao?

Sau đó, mấy chữ quan trọng như tập đoàn Phó Thị, tổng giám đốc Phó và mợ chủ Phó trở thành hot search.

Có một vài cư dân mạng thích ăn dưa còn đặc biệt chạy tới comment vào bài đăng mới nhất trên weibo của tôi.

Thỏ thỏ không ăn đồ đồ: [Chị à, đừng đau lòng, chia tay thì chia tay, người tiếp theo sẽ tốt hơn, người tiếp theo sẽ ngoan hơn, người sau này sẽ có tiền hơn!]

Chó ZZZG lưu manh mê mang: [Em cảm thấy chị vẫn phù hợp với tổng giám đốc Phó hơn.]

Run Thổ Quân, người sống tại ruộng dưa: [Kết hôn một tháng đã để lộ bụng bầu, hẳn là trước khi lên xe hoa đã làm việc rồi nhé! Giữa bọn họ, ai cũng biết đã qua lại từ trước, theo tôi thấy, bọn họ chính là cưới chạy bầu…”

Tôi không xem những bình luận này một cách nghiêm túc, sau khi lướt qua những bình luận gắn thẻ mình trên weibo, sau khi đăng một album mới nhất về rap trên weibo, tôi offline, ngủ bù.

Mười một giờ tối, trong một quán bar có vẻ bề ngoài được sửa sang lại trông rất công nghiệp tại thành phố Nam.

Trước đó mười phút, tôi đang nói bái bai với người bạn trai thứ tư của mình, đá anh ta, quay đầu đã phát hiện có một người đàn ông đang tỉnh bơ ngồi bên cạnh chiếc ghế chân cao của tôi.

Đó là một người đàn ông đeo mắt kính, mũi vô cùng cao, góc cạnh rõ ràng, gọng kính màu vàng được ánh đèn chiếu xuống nhưng không hề loá mắt, trái lại trông không khác gì dáng vẻ của một tên cặn bã giả danh tri thức.

Ừ, là kiểu tôi thích.

Một mỹ năm xuất hiện ở bên cạnh, không đến trêu chọc một chút dường như không cam lòng đâu nhỉ.

Tôi buông ly whisky còn lại một ít trong tay xuống, nghiêng người chậm rãi đi đến tên đàn ông có vẻ là cặn bã giả danh tri thức trong suy nghĩ của mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi dưới, dùng giọng điệu quyến rũ nhất để nói những từ mà tôi nghĩ có thể phản ánh rõ nhất sự thân thiện của tôi: “Anh trai nhỏ, môi của anh thật quyến rũ, thật sự muốn hôn một cái.”

Tôi có hơi say nhưng người vẫn còn tỉnh táo, chỉ có bản chất một người phụ nữ lưu manh đã bị lộ.

Người đàn ông cầm ly rượu lập tức sửng sốt, quay lại kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi.

Sau đó, vẻ mặt người đàn ông chuyển từ trạng thái khiếp sợ sang trầm tư, vẫn chưa trả lời.

Được rồi…

Dáng vẻ đẹp trai như thế, nhưng lại bị câm sao?

Thật đáng tiếc.

Nhưng ngay sau đó, ngay khi tôi vừa xoay người đi, tay của người đàn ông rơi trên cổ tay tôi, tiếng nói của anh ta vô cùng êm tai: “Thế… thế cô muốn hôn thế nào?”

Ồ, hoá ra không phải là người câm.

Tôi cười vô cùng dịu dàng, hỏi ngược lại anh ta: “Thế anh sẽ hôn thế nào?”

Người đàn ông ung dung, thong thả tháo kính xuống, cười như không cười nói: “Nói miệng không có bằng chứng, cô có muốn thử một chút không?”
Chương kế tiếp