Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 25
"Tam Nương?".

"Tam Nương đã trở lại? Nàng ta đang ở đâu?".

Tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi, đặc biệt là Phó Ngũ Nương và Kỳ Sương Bạch, suýt chút nữa là không kiềm nén được vẻ mặt sụp đổ của mình. Người khác có thể không biết, chứ hiện tại trong lòng bọn họ là rõ ràng nhất Tam Nương đang ở đâu.

Lúc này ngoài đại sảnh có một cơn gió lạnh nổi lên, đập vào khiến cửa sổ lung lay. Sau đó mọi người nhìn thấy một nữ nhân bước ra từ trong viện tối đen như mực. Nữ nhân đó mặc một thân quần áo màu xanh lá, dung nhan trông đã có tuổi. Thị đẩy một thứ gì đó đằng trước, chờ đến gần mới nhìn thấy đó là một chiếc xe lăn, có một người mặc cả y phục màu đen đang ngồi trên ghế. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía người mặc y phục đen, trong lòng bọn họ nghi ngờ, nhưng cũng chưa nói gì.

Không mất bao lâu, xe lăn đã được đẩy tới cửa đại sảnh, nhưng lại không đi vào. Còn trong nhà lại lặng im phăng phắc, mọi người, bao gồm cả thế tử phu nhân vẫn còn đang lau nước mắt đều nhìn người ở cửa đầy do dự.

"Là Tam tỷ đấy ư?" - Lúc này Phó Ngũ Nương vừa khóc thút thít vừa đi tới gần người ở cửa, "Tam tỷ, sao tỷ lại ăn mặc thế này..."

Lúc ả đi đến trước tiền thì đột nhiên người trên xe lăn lại nhúc nhích - nàng kéo mũ có rèm che trên đầu xuống. Trong khoảnh khắc tiếp theo, Phó Ngũ Nương chỉ thấy một gương mặt giống hệt như quỷ lộ ra.

"A!!!" - Ả nhất thời không kịp đề phòng nên bị dọa thét chói tai thất thanh, người cũng ngã ngồi dưới đất. Những người khác trong phòng cũng bị dọa sợ giống thế, tiếng la hét nối tiếp nhau, tuy nhiên bọn họ không bị sốc nặng như Phó Ngũ Nương thôi.

"Đây rốt cuộc là người hay quỷ?" - Phó tam gia bình tĩnh lại rồi nói.

"Đây là Tam Nương” - Phó thị lang trả lời xong, lại nói với Giang chưởng quầy: "Giang phu nhân, phiền ngươi nói hết những chuyện ngươi biết đi."

"Được thôi" - Giang chưởng quầy đã chuẩn bị xong từ lâu, thị nói: "Ta tình cờ tìm thấy vị cô nương này trên núi Nhạn Quy, lúc tìm thấy nàng thì hai đùi của nàng đã bị sói ăn mất rồi, tròng mắt và đầu lưỡi không còn, mặt bị hủy dung, trên ngực còn có một vết thương trí mạng. Thế nên ta phỏng đoán, chắc là có người đã giết nàng, sau đó vứt xác cho bầy sói, muốn hủy thi diệt tích."

Nói xong, thị lại lấy một cái tráp ra, "Đây là quần áo vị cô nương này mặc trên người lúc đó, bên trong có cả trang sức và ngọc bội mà nàng ta đã đeo từ trước, không thiếu một món nào."

Mọi người không dám nhìn thẳng người, nhưng để xác nhận trang sức trong tráp thì vẫn làm được. Có thể nhóm lão gia trong phòng không hiểu về chất liệu may mặc và vật phẩm trang sức, nhưng thế tử phu nhân lại là người lành nghề. Bà ấy mở tráp ra nhìn, chỉ thấy trên một đống vải dệt nhuốm màu máu khô là một miếng ngọc bội, một chuỗi ngọc đeo cổ, hai chiếc vòng ngọc màu huyết dụ, thêm một ít châu hoa và trâm ngọc. Những thứ khác xem như bình thường, nhưng chuỗi ngọc và miếng ngọc bội này chính là đồ cũ khi còn nhỏ của thế tử phu nhân, sau khi sinh đại nữ nhi thì đặc biệt dùng nó để áp hồn cho nữ nhi. cái này bà ấy chắc chắn không nhận nhầm được.

Xem hết chuỗi ngọc và vòng ngọc trong tay, lại nhìn về phía người ngồi trên xe lăn. Cho dù thế tử phu nhân không dám tin, nhưng bây giờ cũng nhịn không được chậm rãi đứng dậy, đi từng bước về phía cửa, hỏi với giọng run rẩy: "Ngươi là ai, sao lại có đồ tùy thân của nữ nhi ta?"

Chờ bà ấy đến gần, Tam Nương vẫn chưa từng nhúc nhích lại chậm rãi vươn tay về phía bà ấy. Thế tử phu nhân nhìn bàn tay bị bao phủ bởi dấu răng chi chít, cuối cùng ánh mắt dừng ở một vết sẹo trên ngón trỏ, cổ họng nghẹn lại, "Đình Nhi của ta cũng có một vết sẹo trên ngón trỏ, là vì năm xưa cắt táo cho muội muội nên để lại, vì sao ngươi cũng có?"

Tam Nương không đáp, bàn tay tiếp tục giơ lên cao, cuối cùng chạm vào mặt bà ấy, ngón tay vuốt ve từng chút dọc theo những đường nét trên khuôn mặt của bà ấy, như muốn khắc vào lòng dáng vẻ này vậy. Chờ đến khi chạm đến cầm, Tam Nương cảm nhận được từng giọt chất lỏng đang rơi lên mu bàn tay nàng ta, nóng hổi, thiêu đốt trái tim nàng ta đau lên từng cơn.

"Tam tỷ!" - Lúc này Phó Ngũ Nương cũng kịp lấy lại tinh thần, một lần nữa nhào tới, ôm chặt lấy Tam Nương rồi gào khóc, "Đều là lỗi của muội! Nếu lúc ấy muội tiếp tục ở lại Lý Thủy tìm tỷ thì tỷ đã không gặp những chuyện này rồi. Đều do muội, muội cho rằng tỷ động lòng với tên thư sinh kia, trong lòng chỉ muốn tác thành cho hai người, dù thế nào muội cũng không nghĩ rằng tỷ lại bị người ta bắt đi! Tam tỷ, tỷ giết muội đi, đều do muội nên tỷ mới ra nông nỗi này, tỷ giết muội đi!"

"Con nói bậy cái gì đó" - Phó Tam gia bên cạnh dụi mắt rồi khuyên nhủ, "Tam Nương là bị kẻ ác hại thành như vậy, chẳng liên quan gì đến ngươi. Cho dù chúng ta có muốn báo thù cho Tam Nương, vậy thì cũng phải tìm được người hại Tam Nương để tính sổ."

Phó Ngũ Nương vừa khóc vừa lắc đầu, "Kẻ đã hại tỷ chắc chắn phải bị chém ngàn vạn nhát dao, nhưng mà tỷ đã như thế này thì sau này biết phải làm sao? Đều do muội cả, nếu lúc đó muội cẩn thận hơn một chút thì tốt rồi."

Thấy các nàng như vậy, trong lòng những người đứng xem bên cạnh cũng vô cùng khó chịu. Đặc biệt là vốn tưởng nữ nhi làm mất danh dự của gia tộc, nhưng thật ra là bị người ta tàn nhẫn hại thành thế này, trong lòng vừa hổ thẹn vừa thấy giận dữ.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu" - Lúc này Kỳ Sương Bạch đứng ra, hắn ta quỳ xuống nói với Phó thế tử: "Tiểu tế có một yêu cầu quá đáng, kính xin hai người thành toàn."

"Con nói xem" - Phó thế tử lau mặt, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Lúc trước Tam Nương từng đính ước với con, nếu không phải vì việc này thì hôn sự đã không bị hủy bỏ. Bây giờ Tam Nương biến thành như vậy rồi, con vẫn muốn thực hiện hôn ước lúc trước, cưới Tam Nương làm vợ. Chuyện này con sẽ bẩm lên Hoàng Thượng, khẩn cầu Hoàng Thượng ban cho Tam Nương được làm bình thê (vợ ngang hàng với vợ cả), nhất định sẽ không khiến nàng tủi thân dù chỉ là một chút."

Phó thế tử không ngờ hắn ta lại chủ động ôm chuyện Tam Nương vào người, Tam Nương biến thành như vậy, chắc chắn sau này không thể gả cho ai được nữa.

"Phụ thân, mẫu thân! Con đồng ý với lời của Sương Bạch" - Lúc này Phó Ngũ Nương cũng đi đến cạnh Kỳ Sương Bạch rồi quỳ xuống, nói thành khẩn: "Con và Tam tỷ là tỷ muội ruột thịt, sau này phụ thân và mẫu thân cũng sẽ già đi, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc cho Tam tỷ chứ? Con gả cho Sương Bạch, vốn là chiếm danh phận của tỷ tỷ, con bằng lòng thờ chung một chồng với tỷ tỷ."

"Hai đứa các con... Hầy, quá hiểu chuyện, có tình có nghĩa" - Phó Nhị gia nghe xong thì thở dài, "Tam Nương có thể có được muội muội như con âu cũng là phước phần của nó."

"Ôi, vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao bây giờ cũng có những trưởng bối như chúng ta ở đây, hay là hôm nay bái đường thành thân luôn được không?" - Phó Tam gia lại nói những lời không đàng hoàng.

Có lẽ trong mắt bọn họ, đây ít nhất là một cách bồi thường cho Tam Nương, khiến bọn họ thấy dễ chịu hơn một chút.

Mắt thấy bọn họ sắp thương lượng tới chuyện thành thân, Giang chưởng quầy thu hết mọi chuyện vào mắt không khỏi cười lạnh. Trách không được Tam Nương sẽ chết trong tay muội muội nàng ta, cô muội muội này của nàng ta đúng là nhanh trí thật, mới đó mà đã chối bay tất cả những lời vu khống của mình lúc trước, giá họa cho một tên xấu xa nào đó đến từ hư vô. May mà Tam Nương gặp được Quán chủ, bằng không ngay cả cơ hội mở miệng giải thích cũng không có.

"Nhị ca, Tam ca" - Lúc này Phó thị lang mở miệng nói, "Chuyện thành thân cứ để sang một bên trước, Tam Nương còn chưa nói gì đâu đấy."

"Tam Nương?" - Phó Nhị gia nói, "Không phải đầu lưỡi của Tam Nương đã bị..."

Còn chưa nói dứt lời, bọn họ đã thấy một hồn phách hư ảo bay ra từ trong thân xác của người ngồi trên xe lăn, dọa bọn họ gần như ngã từ trên ghế xuống, làm trong đại sảnh vang lên những tiếng huỵch huỵch. Chờ đến khi bọn họ bình tĩnh lại, nhìn kỹ hồn phách này một lần nữa thì phát hiện đây không phải ai khác, mà đúng là Tam Nương hoàn hảo không tổn hao gì.

"Tam… Tam Nương?" - Phó Nhị gia nhìn nàng ta, đầu lưỡi như sắp xoắn lại. Còn Phó Ngũ Nương và Kỳ Sương Bạch bên cạnh đã sợ hãi đến độ lùi về phía sau.

"Ta không đồng ý" - Tam Nương nhìn muội muội của nàng ta đang trợn to mắt nhìn, cười một cái, "Hiểu chuyện, có tình có nghĩa cái gì, tỷ muội tình thâm chỗ nào, người giết chết ta còn không phải ngươi à."

Lúc này chân Phó Ngũ Nương đã mềm nhũn, cả người không kìm nén được mà co rúm ra sau, "Ngươi... Ngươi..."

"Không phải ngươi bị ta phát hiện ngươi qua lại lén lút với vị hôn phu của ta, thế nên mới nảy lên suy nghĩ muốn diệt khẩu sao?" - Tam Nương bước tới gần ả rồi nói.

"Cái gì? Là Ngũ Nương hại Tam Nương thành như vậy sao?" - Lời này khiến tất cả mọi người kinh ngạc, bọn họ muốn nghe Ngũ Nương giải thích, nhưng lúc này Phó Ngũ Nương đã sợ đến nỗi không phản bác được nữa rồi, chỉ lo trốn ra sau lưng Kỳ Sương Bạch, nói với giọng run lẩy bẩy: "Ngươi đừng tới đây!"

"Ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng, con dao ngươi dùng để đâm vào ngực ta chính là món quà sinh nhật ta tặng ngươi" - Sao mà Tam Nương có thể bỏ qua ả được chứ, một bàn tay bóp lấy cổ ả, từ từ siết chặt lại, "Giết ta còn chưa đủ, còn quăng ta cho sói ăn, ngươi đúng thật là muội muội tốt của ta."

"Muội sai rồi, muội chỉ tạm thời bị ma quỷ ám ảnh thôi. Tam tỷ, muội thật sự sai rồi. Sau khi giết tỷ, không có lúc nào là muội không hối hận" - Phó Ngũ Nương trợn trắng mắt biện bạch.

Vừa nghe thấy Ngũ Nương thừa nhận, không nói đến những người khác, thế tử phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người ngã ra sau, "Ngũ Nương, con..."

"Nghiệp chướng!" - Phó thế tử ngồi trên ghế, nhìn hai nữ nhi đằng trước, ánh mắt dại ra.

Mắt thấy Phó Ngũ Nương sắp ngất xỉu rồi, đột nhiên Tam Nương buông ả ra, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Sương Bạch, cười nói: "Đột nhiên ta nhớ ra, hôm nay là đêm tân hôn của các ngươi đúng không. Dù sao ta làm tỷ tỷ thì cũng phải tặng một phần lễ cho các ngươi. Thế này nhé, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa. Trong hai người các ngươi, chỉ cần có một người đền mạng cho ta, thì ta sẽ bỏ qua cho người còn lại."

Vừa nói xong lời này, những người khác đã không dám nói gì nữa. Phó thế tử có tính mở miệng, nhưng lại bị Phó thị lang cản lại, "Đây là ân oán giữa bọn chúng, chúng ta đừng nhúng tay vào thì hơn."

"Thế nào, quyết định xong ai chết ai sống chưa?" - Tam Nương nói mà trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Lúc này Phó Ngũ Nương đã bình tĩnh lại, ả chủ động quỳ xuống trước mặt Tam Nương, mở miệng sám hối: "Tam tỷ, chuyện này đúng là muội có lỗi với tỷ. Nhưng nếu không phải lúc trước Kỳ Sương Bạch lén lút dụ dỗ muội thì muội đã không làm theo âm mưu của hắn ta rồi."

"Trong nửa năm mà tỷ đính hôn với hắn ta, muội luôn thường xuyên gặp được hắn ta. Một lần hai lần còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng số lần nhiều quá muội mới biết là do hắn ta mua chuộc được nha đầu bên cạnh muội. Sau đó cũng là hắn ta nói với muội rằng mẫu thân chỉ thương tỷ, cho tỷ những thứ tốt nhất. Cho dù tỷ có khuyết tật trong lời ăn tiếng nói đi chăng nữa, mẫu thân cũng sẽ giúp tỷ sống nửa đời không phải lo nghĩ. Sau khi muội nghe nói thế thì trong lòng mới sinh ghen ghét, vậy nên mới xúc động làm ra việc này. Muội nhận muội có tội, nhưng mà Kỳ Sương Bạch cũng đừng hòng thoát tội."

Thật không ngờ Kỳ Sương Bạch từ trước đến nay trông quân tử dịu dàng lại lén lút nói được những lời như thế, Phó thế tử tức giận đến nỗi ném một cái chén về hướng hắn ta.

Nếu đã xé rách mặt, Kỳ Sương Bạch cũng không cần phải ngụy trang nữa, "Chỉ vì những chuyện này mà ngươi có thể ra tay tàn nhẫn thế sao? Ta lại thấy không phải đâu. Rõ ràng là ngươi ghen tị với dung mạo của Tam Nương, ghen tị đến phát điên, thế nên mới muốn chiếm hết những thứ của nàng để làm của riêng, bao gồm cả vị hôn phu của nàng cùng và đống của hồi môn đáng ra phải có. Sau khi tới Lý Thủy thì Tam Nương biết chuyện của chúng ta, ta vốn định thẳng thắn với Tam Nương, là ngươi nói không muốn thêm chuyện nên mới nảy sinh sát tâm với Tam Nương."

"Không phải lúc ấy ngươi cũng sợ Phó gia chúng ta cản trở tiền đồ của ngươi vì chuyện này sao?" - Phó Ngũ Nương nói, "Chẳng lẽ không phải là do ngươi tham lam quyền thế của Phó gia ta, lại chê Tam Nương không thể mang lại thể diện cho ngươi nên mới cố ý đến dụ dỗ ta à?"

"Đủ rồi!" - Phó thị lang mở miệng kêu bọn họ dừng lại, nói tới nước này rồi, thật ra nói tiếp cũng chỉ khiến người ta thấy ghê tởm hơn thôi, "Tam Nương, con muốn xử lý thế nào? Giết người thì đền mạng, là đạo lý từ xưa đến giờ. Chỉ cần con muốn, ta sẽ báo án này lên Hình bộ."

Tam Nương hai người đang đâm chọt nhau trên mặt đất, cười nhạo một tiếng, cảm thấy đúng là hồi xưa bản thân ngốc nghếch thật, vậy mà lại chết dưới tay những kẻ như thế. Nàng ta nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người mẫu thân đứng một bên đã chết lặng từ lúc nào rồi.

"Lúc nãy Ngũ Nương có nói một câu rất đúng, tuổi của mẹ ta ngày một lớn dần. Bà ấy mất một đứa con gái là ta rồi, không thể mất đi một đứa khác nữa. Mẫu thân, là nữ nhi bất hiếu" - Tam Nương quỳ xuống trước mặt mẫu thân, "Là nữ nhi khiến mẹ thương tâm khổ sở. Ân tình của mẹ, kiếp sau nữ nhi sẽ báo đáp."

Nói xong, nàng ta dập đầu ba cái với thế tử phu nhân, sau đó dần dần biến mất tại chỗ.

"Đình Nhi!" - Thế tử phu nhân muốn níu giữ nàng ta, nhưng cuối cùng chỉ vồ vào khoảng không, bà ấy quỳ rạp trên mặt đất, bất lực khóc nói: "Nữ nhi của ta..."

Tiếng nức nở của nữ nhân khiến bầu không khí trong đại sảnh trở nên vô cùng nặng nề, còn Phó Ngũ Nương may mắn tránh được một kiếp thì ngồi tê liệt tại chỗ, mặt mũi tái nhợt. Về phần những người khác, bọn họ nhìn đôi phu thê mới tân hôn này, chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào từng cơn. Ở cửa, không biết Giang chưởng quầy đã đẩy xe lăn đi từ bao giờ, chỉ để lại cảm xúc hỗn loạn của mọi người trong đại sảnh.

* * * * *

Ngoài cổng Kỳ gia, sau khi Tam Nương đi ra thì thấy Phó Yểu ngồi trên tường viện của nhà đối diện.

"Quán chủ" - Nàng ta kêu một tiếng, sau đó lại dập đầu với Phó Yểu, "Cám ơn người."

Phó Yểu nhìn nàng ta một cái rồi nhảy xuống từ tường vây, "Xem ra đã hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc rồi, không còn cà lăm nữa. Bây giờ trong đó đã biết rõ ràng chân tướng, thù của ngươi cũng được báo nên giao dịch giữa chúng ta xem như thành công. Từ nay về sau, thân thể của ngươi hoàn toàn thuộc về ta."

"Vâng." Tam Nương mỉm cười nói, "Cả người của Tam Nương cũng là của người."

"Thôi đừng, ta không có đam mê đồng tính." Phó Yểu từ chối.

Lúc này Giang chưởng quầy đã đẩy thân thể ra, Phó Yểu lại quay về trong đó lần nữa, sau đó cởi mũ xuống, nói: "Cuối cùng ta cũng được đổi gương mặt rồi. Các ngươi cảm thấy gương mặt này thế nào?"

Tam Nương và Giang chưởng quầy vừa nhìn thì thấy gương mặt xấu xí vốn bị hủy hoại kia bây giờ đã biến thành một đại mỹ nhân chim sa cá lặn. Còn không chờ các nàng lên tiếng thì Phó Yểu lại đổi một gương mặt khác, "Không được không được, trông cái kia phổ biến quá, gương mặt này có đẹp hơn chưa?"

Lần này là một gương mặt thiếu nữ trong sáng động lòng người.

Tam Nương và Giang chưởng quầy: "..."

Còn chơi kiểu này được luôn à.
Chương kế tiếp