Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 26
Đến cuối cùng, Phó Yểu đổi một lượt hơn mười gương mặt, mãi cũng không nhìn trúng cái nào. Vì thế nàng quyết định: "Ta vẫn nên đi tìm một họa sư vẽ cho ta một bức thôi. Các ngươi có nghe qua tên họa sư nổi tiếng nào không, không biết cũng không sao, có thể hỏi thăm giúp ta."

"Bây giờ chúng ta đi đâu? Chuyện của Tam Nương kết thúc rồi sao?" - Giang chưởng quầy hỏi.

"Kết thúc? Bây giờ mới là bắt đầu thôi" - Phó Yểu nói: "Không cần mạng bọn họ, không có nghĩa là để bọn họ thoát được kiếp này. Dùng thủ đoạn mềm mỏng cắt người ta mới đau đấy, từng nhát từng nhát, để bọn họ đau đớn cả đời."

Hôm sau, đột nhiên trong triều có người buộc tội Phạm đại nhân, một trong số những quan chủ khảo thi hội bán đề, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực. Việc này khiến long nhan giận dữ, ra lệnh cho tam ty* điều tra rõ chuyện này ngay lập tức, đồng thời tuyên bố tổ chức lại kỳ thi Hội năm nay.

(*Tam ty: bao gồm Đô ti (phụ trách quân đội), Thừa ty (phụ trách các việc dân sự) và Hiến ty (phụ trách việc thanh tra, giám sát các quan lại địa phương mình, thăm nom tình hình đời sống nhân dân).)

Tổ chức thi lại đồng nghĩa với việc bảng xếp hạng trước đó trở thành phế thải. Trong tiếng vui mừng khôn xiết của nhóm học sinh không trúng cách thì Trạng Nguyên Kỳ Sương Bạch lại bị đưa tới tam ti. Hóa ra trong số hối lộ mà Phạm Minh Sơn nhận cũng có một phần của Kỳ Sương Bạch. Tất nhiên Kỳ Sương Bạch không chịu nhận, nhưng có cả nhân chứng lẫn vật chứng, không có đường cho hắn ta chối cãi nữa.

Sau một hồi thẩm vấn, lúc trước khi Liễu Phú Vân biết chuyện hắn ta xúi giục người Liễu gia đi mua đề, trái lại cho người "lỡ miệng" nói cho Kỳ phu nhân nghe. Kỳ phu nhân biết con trai có thể kết thân với Phó gia hay không còn phải trông chờ vào kỳ thi này, bởi vậy đã lấy tiền dành dụm mua quan tài của mình ra để mua đề. Bây giờ tất cả chứng cứ vô cùng xác thực, Kỳ Sương Bạch thân là Trạng Nguyên, lại có hiềm nghi gian lận. Việc này truyền vào cung khiến thánh thượng trong cung mở miệng vàng, cấm ba đời Kỳ gia tham gia khoa cử. Nói cách khác, không chỉ có Kỳ Sương Bạch cả đời này không xoay người được, mà cả con cháu sau này của hắn ta cũng không thể trở mình.

Sau khi biết chuyện này, dù cho tâm trí Kỳ Sương Bạch có thâm trầm bao nhiêu cũng bị đả kích. Về phần Kỳ gia, Phó Ngũ bị Tam Nương dọa một trận nên đi đâu cũng nghi thần nghi quỷ, ả vừa hay tin đã lập tức chạy về Phó gia, muốn đường ai nấy đi cùng Kỳ Sương Bạch. Nhưng mà, khi ả quay về Phó gia thì ánh mắt mọi người nhìn ả đều mang theo chán ghét và khinh bỉ, thậm chí còn không dám lại gần ả. Chuyện ả giết chết Tam Nương, Tam Nương nói không muốn khiến mẫu thân lại mất đi nữ nhi, là vì “dân không báo thì quan không xử'”. Phó thị lang không xen vào nữa, phu thê Phó thế tử thì nhốt mình trong viện vài ngày không lộ mặt, nhưng lại không quản được Phó nhị gia và Phó tam gia nói ra chuyện này.

Bên trong phủ đệ thế gia nào có bí mật gì, vì thế chỉ thoáng chốc đã lan truyền rầm rộ, đến trên phố cũng đang bàn tán về nó. Phó Ngũ Nương nhìn thấy những ánh mắt này thì lập tức hiểu ra, sợ là sau này ả cũng không còn mặt mũi để về cái nhà này nữa rồi. Ả chán nản quay về Kỳ phủ, từ nay về sau không nhắc tới chuyện đường ai nấy đi nữa. Nhưng mà những ngày tháng tra tấn lẫn nhau giữa ả và Kỳ Sương Bạch chỉ mới bắt đầu.

Hai ngày sau, Liễu Phú Vân mời Phó thị lang uống rượu. Sau chuyện Tam Nương, Phó thị lang cũng hiểu được tâm ý của hắn dành cho nàng. Nhưng mà Tam Nương đã đi rồi, ngài ấy chỉ có thể khuyên giải vị hậu bối tính tình chính trực này, vì thế vui vẻ đồng ý.

Phó thị lang rời khỏi quan nha, Liễu Phú Vân dắt ngài ấy đi thẳng một đường ra khỏi thành, tới một thôn trang thuộc sở hữu của cá nhân nào đó. Rồi hắn đẩy cửa ra, Phó thị lang hơi kinh ngạc phát hiện bên trong thôn trang được sắp xếp y hệt một ngôi Đạo quán. Lúc này trong Đạo quán đã bắt đầu bận rộn, có thể nhìn thấy bên trong nhà bếp đang chuẩn bị rượu và thức ăn. Giang chưởng quầy nhìn thấy khách đã đến thì xoay người nói:

"Người đến rồi, các ngươi bắt đầu đi” - Nói xong, thị đi ra sau rót rượu.

"Cũng đến lúc ta nên thực hiện lời hứa của mình rồi." Bên cạnh Phó Yểu là Triệu lão gia tử nóng lòng muốn ra trận, "Cũng vài chục năm không chạm vào nồi muôi rồi, bây giờ trong lòng còn thấy hơi kích động."

Lúc trước Phó Yểu cho lão chọn một trong hai, cuối cùng lão chọn tự tay làm một bữa toàn những món ruột của lão cho cháu trai. Còn cái giá lão phải trả cũng là làm một bữa tiệc nhỏ cho Phó Yểu.

"Không hối hận chứ?" - Phó Yểu nói, "Nếu lão nhập vào cơ thể của người sống thì cần dùng đến tinh khí, làm xong một bữa này, có thể lão sẽ thật sự hoàn toàn biến mất đấy."

"Đúng là tồn tại thì rất tốt" - Lão gia tử nói, "Nhưng ta của kiếp sau đã không còn là ta ở đời này nữa rồi. Với ta, ở thời khắc này, cho dù có đi đầu thai thì cũng là chết mà thôi. Một khi đã như vậy, còn không bằng làm xong chuyện mà lòng ta muốn làm nhất, lại vui vẻ mang theo rượu của ta rời đi."

Nói rồi, lão đã nhập vào cơ thể Dương đầu bếp bên cạnh.

Triệu Hưng Thái vốn đang xắt rau, lúc này lại nghe thấy Dương đầu bếp gọi y, "Hưng Thái, nhìn sang đây."

Triệu Hưng Thái không khỏi ngẩng đầu nhìn sang, lại thấy Dương đầu bếp đổ dầu vào nồi sắt, vừa nói: "Bây giờ con phải nhìn cho thật kỹ, đây là buổi biểu diễn mà con chỉ có thể xem một lần trong đời thôi", vừa bỏ những nguyên liệu nấu ăn trong tầm tay vào.

Đây là lần đầu tiên Dương đầu bếp tự tin như thế, Triệu Hưng Thái thấy hơi bất ngờ. Nhưng rất nhanh, y đã phát hiện hôm nay Dương sư phụ khác với thường ngày. Dương sư phụ trong quá khứ chất phác, nhưng Dương sư phụ của tối nay lại vô cùng chuyên chú. Gã tập trung làm nguyên bộ động tác nấu, chiên, hất, xào nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát như đã thay da đổi thịt. Cứ như nồi sạn trong tay không còn là công cụ, mà điều khiển chúng nó đã là bản năng gã có sẵn từ lúc sinh ra, thậm chí ngọn lửa dưới nồi cũng lúc cao lúc thấp giống như có thể tự điều chỉnh theo ý muốn trong lòng gã.

Vừa điều khiến những dụng cụ làm bếp, Dương sư phụ còn truyền lại kinh nghiệm nấu nướng, "... Thời gian xào những món đã giòn trong lửa lớn không được để lâu, tốt nhất là cho vào nồi đảo một lần rồi lấy ra ngay, vậy thì hương vị sẽ vừa mềm bên trong giòn bên ngoài... Mọi người đều nói hương vị của cá sóc là nhờ vào cá, nhưng phần nước xốt cũng quan trọng không kém, một phần nước xốt chua ngọt ngon miệng đủ khiến món ăn này thành công một nửa rồi. Nước xốt mà mọi người thường làm có bỏ giấm vào, nhưng ta lại thích dùng nước xốt trái cây hơn..."

Từng món ăn được làm xong, Triệu Hưng Thái vừa nhìn chằm chằm vào tay Dương sư phụ, vừa cố gắng nhớ kỹ những lời gã nói. Tất bật một hồi, đến khi hoàn thành cả năm món ăn, Dương sư phụ mới buông cái muôi trong tay xuống, nhìn y, cười nói: "Con phải nhớ kỹ, kỹ năng nấu nướng không phải gánh nặng, nó là một loại hạnh phúc, là hy vọng."

Triệu Hưng Thái còn hơi ngơ ngác, nhưng hiếm khi nào y thấy Dương sư phụ lại nghiêm túc như thế, nên vẫn đáp: "Ta nhớ rồi."

Lúc này Dương sư phụ mới hài lòng nói: "Đồ ăn có hai phần, một phần trong đó là dành cho con nếm thử đấy. Ông nội đi ngủ một lúc." Sau đó, gã nằm bò ra bàn.

Sau khi gã ngã xuống, ở nơi Triệu Hưng Thái nhìn không thấy được, một lão gia tử gần như trong suốt đi ra từ cơ thể của Dương đầu bếp. Lão nở nụ cười với Phó Yểu, nói câu "Ta đi đây", thân thể hóa thành nhiều điểm sáng, dừng lại trên người Triệu Hưng Thái. Mà lúc này, Triệu Hưng Thái đã ngồi xuống, nhấm nháp từng chút phần đồ ăn thuộc về y.

Sau khi miếng thịt viên hầm đầu tiên được cho vào miệng, vị chua ngọt hòa vào nhau trượt xuống dạ dày, còn có một loại cảm động khó nói nên lời không biết xuất hiện từ đâu ra.

"Hương vị này... Quen thuộc quá." Y nhìn những món ăn trước mắt, để mặc cho vị ngon độc đáo này dẫn dắt y hồi tưởng lại. Cuối cùng, đột nhiên y nhớ ra vào lúc y còn rất nhỏ, thường xuyên mơ thấy một gia gia hiền lành thường hay nấu cho y ăn. Sau đó y lớn dần lên, mặc dù ký ức này vẫn còn, nhưng đã sớm quên hương vị trong giấc mộng đó rồi. Mà nay, nhưng món ăn này lại giúp y tìm về ký ức đó.

Thưởng thức từng miếng cho đến khi nếm hết toàn bộ những món ăn ở đây, Triệu Hưng Thái mới đặt đũa xuống, lúc bấy giờ trên mặt y đã thấm đẫm nước mắt. Y cũng không biết tại sao mình lại khóc, có điều lại cảm thấy trong lòng như mất đi một phần.

* * * * *

Tam Nương bên cạnh, nhìn Triệu Hưng Thái khóc trong phòng, nói: "Người bảo Triệu tiền bối chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ cho người, và người sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của lão để trao đổi. Nhưng người lại nói, nếu nhập vào cơ thể người sống sẽ làm tiêu hao tinh khí của lão, vừa thoát ra ngoài sẽ hoàn toàn biến mất. Những lời này của người, có mâu thuẫn."

Phó Yểu xoay người đi ra ngoài, "Không phải ta có mâu thuẫn, mà là vị lão gia này vốn không tính đi đầu thai rồi."

"Vậy người thì sao? Bàn tiệc nhỏ này làm vì ai chứ?" - Phó Yểu sải bước đi theo, "Chủ tử không giống kiểu người sẽ ban phát lòng tốt bừa bãi, không thể nào vì tâm trạng vui vẻ nên dùng một nguyện vọng đắt giá như thế, niềm nở chiêu đãi tứ thúc và biểu ca của Tam Nương được."

"Không được sao?" - Bước chân của Phó Yểu cũng không ngừng, "Sau khi tật nói lắp của ngươi khỏi thì nói nhiều hơn hẳn, ồn ào quá. Mang rượu và thức ăn lên cho bọn họ nhanh đi, ăn xong rồi nhanh chóng bảo bọn họ đi đi."

Tam Nương dừng bước lại, cười nói: "Vâng."

Lúc Giang chưởng quầy đưa rượu và thức ăn lên thì Phó thị lang nhận ra thị. Ngài ấy kính một chén rượu với Giang chưởng quầy, Giang chưởng quầy rất biết điều rời đi. Giang chưởng quầy đi rồi, Phó thị lang nhìn xung quanh, nói: "Lúc trước ngươi nói, manh mối về Tam Nương được tìm thấy ở một tòa Đạo quán ở trên núi Nhạn Quy đúng không. Vậy đây là tòa Đạo quán ấy sao?"

Liễu Phú Vân sửng sốt, nói: "Ngài nhìn ra được sao?"

Phó thị lang nhìn thế giới bên ngoài tường viện, "Nơi này không giống như kinh thành lắm. Chuyện kỳ diệu như thế, vậy mà khoảng thời gian gần đây ta đã gặp liên tiếp mấy chuyện."

"Ta cũng không ngờ tới." Liễu Phú Vân rót rượu cho bọn họ, "Chuyện lần này của Tam Nương, đa tạ Phó đại nhân."

"Đó là chất nữ của ta, nên để ta cảm tạ ngươi mới đúng." Nói tới chuyện này, Phó thị lang cũng có chút phiền lòng. Có điều ngài ấy cũng lớn tuổi rồi, rất nhanh đã nhìn thoáng hơn, "Nếu trên đời này thật sự có luân hồi, thì người có tâm tính thiện lương như Tam Nương, nhất định kiếp sau sẽ được đầu thai vào nhà người tốt."

"Đúng vậy, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp lại nàng." Liễu Phú Vân ngửa mặt uống rượu, chớp mắt nói.

Hai người bắt đầu dùng bữa, Phó thị lang nếm thức ăn trên bàn, "ồ" một tiếng, "Hương vị này..."

"Hương vị này thế nào?"

"Không có gì, chẳng qua là không ngờ lại được nếm hương vị này ở đây thôi." Phó thị lang nói, "Năm đó đại ca cưới cô cô của ngươi, ta có đi theo đón dâu. Khi đến thành Dương Châu thì bụng đói kêu vang, vì thế vào tạm một tửu lầu để ăn lót dạ trước. Ai ngờ khả năng nấu nướng của đầu bếp ở tửu lầu đó lại vô cùng tuyệt vời, sau khi ăn bữa cơm đó khiến ta vẫn nhớ mãi không quên. Không ngờ rằng hôm nay lại được nếm lại ở đây."

"Thì ra là thế."

Một già một trẻ, thật ra chuyện có thể tán gẫu cũng không nhiều. Sau khi cơm no rượu say, Phó thị lang đi loanh quanh nhìn Đạo quán một vòng, rồi đứng dậy đi trước một bước. Ngài ấy đi rồi, Liễu Phú Vân muốn quay về Đạo quán, nhưng sau khi quay người thì phát hiện Tam Nương đang đứng ở chỗ cách mình không xa. Hai người đứng nhìn nhau, Liễu Phú Vân muốn nhìn nàng ta rồi cười, nhưng cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng tạo thành một nụ cười khó coi.

"Biểu ca." Vẫn là Tam Nương mở miệng nói trước, "Dắt muội đi dạo kinh thành đi."

Liễu Phú Vân đáp, "Được."

Hai người đi dọc theo đường chính, đi thẳng một đường đến kinh thành đèn đuốc sáng trưng. Dọc theo đường đi, Liễu Phú Vân kể cho Tam Nương nghe những điều đã nghe và nhìn thấy ở trong thành và ngoài thành, Tam Nương nghe vô cùng thỏa mãn, còn người đi đường đi ngang qua lại chỉ thấy Liễu Phú Vân đang lầm bầm lầu bầu gì đó một mình thôi. Hai người bọn họ đi mãi từ cổng Đông Hoa đến con đường lớn náo nhiệt nhất Trường An, nếm thử những món ăn bình dân mà trước kia chưa từng thử, mãi đến khi chợ đêm đã tan, bọn họ lại tới Hồ Ánh Nguyệt ngoài thành để ngắm sao. Rồi phía Đông đã hửng sáng, Tam Nương mới đứng dậy nói: "Biểu ca, muội phải đi rồi."

Liễu Phú Vân nói ngay: "Vậy ngày mai chúng ta lại gặp nhé?"

Tam Nương nhìn hắn mỉm cười nói: "Huynh biết mà, muội đã chết rồi. Chúng ta cách biệt âm dương, sẽ không có ngày mai. Sau hừng đông, muội sẽ đi đến nơi muội nên đến; còn biểu ca huynh, sau này sẽ đề danh bảng vàng, sẽ thành thân thuộc với người có tình, nhiều con nhiều phúc."

Đôi mắt Liễu Phú Vân ửng đỏ, nắm chặt lấy tay nàng ta, thể hiện rất rõ suy nghĩ không muốn để nàng ta đi. Thế nhưng người ma khác biệt, lúc mặt trời lên cao, bên Hồ Ánh Nguyệt chỉ còn phản chiếu mỗi cái bóng của hắn trên mặt hồ.

* * * * *

Chuyện ở kinh thành xong xuôi, đoàn người Phó Yểu lại quay về Lý Thủy. Đối với Tam Nương mà nói, đời này nàng ta và Liễu Phú Vân không gặp lại nhau nữa mới là tốt nhất. Nếu được thì nàng ta sẽ tích lũy nhiều công đức một chút, ở đây chờ biểu ca cùng đi đầu thai, chỉ mong rằng khi đó, hắn chưa định duyên mấy kiếp cùng nữ nhân khác là được.

Từ sau ngày được nếm thức ăn của Triệu lão gia tử, Triệu Hưng Thái vẫn ở mãi trong bếp không chịu ra. Dương đầu bếp nói đây là y đã tiến vào một loại cảnh giới ảo diệu, tốt nhất là mọi người đừng đi quấy rầy y, chờ y đi ra, chắc chắn sẽ có đột phá về khả năng nấu nướng.

Lời Dương đầu bếp nói vô cùng chính xác, ba ngày sau, đột nhiên trong nhà bếp lan ra một mùi hương vô cùng quyến rũ. Đầu tiên, mùi hương ấy chỉ lượn lờ trong Đạo quán, sau đó lại bay cả ra ngoài. Trong lúc những người ở Đạo quán đang đắm chìm trong mùi hương này, thì Đạo quán của bọn họ lại đón một vị khách có dung mạo cực kỳ xuất chúng.

Vị khách này mặc y phục màu xanh, thân thẳng như trúc, dung mạo vô song, dùng lời của người đã duyệt qua vô số người như Giang chưởng quầy thì là: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy nam nhân đẹp như thế đấy."

"Công tử tìm ai?" - Giang chưởng quầy nói nhiệt tình.

Nam tử hơi ngẫm nghĩ rồi nói: "Tên nàng ấy là gì thì ta không biết, ta chỉ biết rằng nàng ấy là chủ nhân của tòa Đạo quán này thôi."

"Tìm Quán chủ sao?" - Giang chưởng quầy hơi tỉnh táo lại, "Cho hỏi công tử là ai?"

"Chủ nợ của nàng ấy."
Chương kế tiếp