Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 27
Lúc Giang chưởng quầy dắt chủ nợ tới nhà bếp thì Phó Yểu đang chờ Triệu Hưng Thái mở vung mang thức ăn lên, thấy chưởng quầy dắt người nào đó tới, nàng cũng không thấy bất ngờ, nói với nam tử: "A, cuối cùng cũng nỡ bò ra từ nấm mồ của ngươi rồi à."

"Hôm nay là ngày trả nợ theo ước định của người nào đó, nhưng chờ mãi cũng không thấy có động tĩnh gì nên ta chỉ đành tự mình tới cửa đòi nợ thôi." Nam tử vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh Phó Yểu, đồng thời không biết lấy từ đâu ra một quyển số và bắt đầu tính toán.

Phó Yểu: "..."

Nàng vỗ trán mình, nói: "Xem ta này, trong khoảng thời gian này bận quá nên quên khuấy đi mất."

"May mà chỉ là quên, chứ không phải cố ý không trả." Nam tử nói, mở sổ sách ra, "Ngươi mượn ta tổng cộng 34,000 lượng bạc trắng, trước mắt cộng thêm tiền lãi thì tổng cộng là 34,996 lượng. Khoản tiền này, ngươi muốn trả cả vốn lẫn lãi, hay là trả tiền lãi trước?".

"Tiền lãi nhiều đến thế à?" - Phó Yểu líu lưỡi, "Ngươi nói thật cho ta biết, có phải đống vàng trong kho vàng của ngươi là kiếm được bằng cách này đúng không?"

Nam tử nhìn nàng, "Ngại đắt thì ngươi có thể không mượn mà."

"Chậc chậc chậc." Phó Yểu lấy tờ giấy nợ lúc trước từ trong hà bao ra, "Cho ngươi cho ngươi. Hơn 35,000 lượng đấy, dư bao nhiêu thì cứ xem như ta thưởng cho ngươi."

Nam tử liếc mắt nhìn giấy nợ một cái, từ chối nhận, "Ta chỉ muốn vàng thật bạc trắng thôi."

"Tại sao?" - Phó Yểu bất mãn nói, "Chẳng lẽ cái này không phải là tiền à? Người khác nợ ta, ta lại nợ ngươi. Ta đưa luôn tờ giấy nợ này cho ngươi xem như ta đã thanh toán xong."

"Ngươi có thấy ai lấy giấy nợ để trả nợ cho tiền trang (ngân hàng) chưa." Nam tử vừa nói, vừa gảy bàn tính thử, "Nói nhiều như vậy làm gì, vậy là hôm nay không trả nợ được đúng không?"

"Ngươi không cần giấy nợ, vậy thì không có." Phó Yểu nói.

"Không có tiền vốn, vậy tiền lãi thì sao?"

"Nhiều nhất chỉ trả được số lẻ của tiền lãi thôi."

"Lấy ra hết đi." Nam tử nói.

"Ít bạc như vậy mà ngươi cũng muốn?" - Phó Yểu bó tay, đành bảo Tam Nương mang số bạc lúc trước thắng được từ chỗ Triệu Hưng Thái ra trả cho chàng, bao gồm là tiền lãi bán điểm tâm của Đạo quán.

"Còn nữa không." Nam tử nói.

"Hết rồi." Tam Nương trút hộp đựng tiền xuống, "Hết sạch."

"Vậy trong thùng công đức kia là cái gì?"

"..."

"Cái tên cầm thú nhà ngươi." Phó Yểu phun nước bọt, "Đến cả thùng tiền của Tam Thanh thượng tiên mà ngươi cũng không tha."

"Thứ cho ta nói thẳng, ngươi nợ ta nhiều bạc như vậy, nếu sau này không trả được thì chỉ có thể lấy Đạo quán này ra để gán nợ thôi. Đến lúc đó đừng nói là thùng tiền này của Tam Thanh, đến chuyện tượng Tam Thanh này có giữ được không cũng là vấn đề." Nam tử nói không thèm nháy mắt.

Cuối cùng, thùng tiền trước Tượng Tam Thanh vẫn bị dọn ra. Một đống tiền xu rơi xuống mặt bàn, phát ra những tiếng leng keng nho nhỏ dễ nghe.

Nam tử đếm tiền xong rồi bỏ vào tráp, nói: "Ở đây có tổng cộng 36 lượng 7 đồng lớn, cộng thêm 1,936 văn tiền. Ta ghi lại trước, sau đó gộp lại thành số nguyên rồi từ từ trừ bớt."

Tính toán sổ sách xong, nam tử lại nói: "Được rồi, chuyện thứ nhất giải quyết xong. Chuyện thứ hai, con vịt được nấu đặt trên bệ bếp này, ta ngửi thấy có mùi rượu làm say lòng người. Mà không khéo là cứ ba ngày hai bữa rượu trong hầm rượu của ta lại ít đi, thế nên ta muốn biết, có phải giữa hai chuyện này có mối liên hệ gì đó hay không."

"Không có!" Phó Yểu phủ nhận ngay, "Mấy ngày nay chúng ta đi một chuyến tới kinh thành, rượu nấu ăn này là rượu cống phẩm thượng hạng do chúng ta cố ý mang từ kinh thành về. Chúng ta là hàng xóm mà, ngươi hoài nghi ta như thế khiến ta cảm thấy khổ sở lắm đấy."

"Đừng nói như quan hệ giữa hai ta tốt lắm vậy, quan hệ của chúng ta là chủ nợ và con nợ thôi." Nam tử phủi sạch, nói. Chàng nhìn quanh nhà một vòng, đứng dậy nói: "Chuyện rượu cứ như thế đi, tạm thời ta không truy cứu. Xét thấy ngươi thiếu nợ quá nhiều, mà ta lại thấy cực kỳ không tin tưởng ngươi, thế nên về sau cứ mỗi ba ngày thì ta sẽ tới cửa thu nợ một lần, ngươi nên tự giác chuẩn bị tiền trước đi."

Nói xong, chàng tiếp tục nhìn về phía Triệu Hưng Thái vừa mới mang con vịt ra đặt trên bệ bếp, "Mặc dù món ăn này của ngươi vẫn chưa thoát khỏi hiềm nghi trộm rượu của ta, nhưng vì ta chưa từng ăn món này bao giờ nên có thể tạm thời đặt chuyện rượu sang một bên. Món ăn này, 12 lượng bạc có bán không."

Triệu Hưng Thái không phải người chưa thấy qua tiền, so với tiền, y càng hy vọng để nó cho những người ở Đạo quán thưởng thức hơn, "Không được..."

"Một trăm lượng." Nam tử tăng giá nói.

"Ơ..."

"Một ngàn lượng."

"Thành giao!" - Triệu Hưng Thái lập tức nói, thậm chí cuối cùng còn đưa cái cái nồi đựng vịt luôn cho chàng.

Sau khi nam tử nhận thì chỉ vào Phó Yểu, "Nàng trả tiền."

Nói xong, chàng rời khỏi Đạo quán nhẹ nhàng như một vị tiên.

Triệu Hưng Thái nhìn Phó Yểu với vẻ mặt chờ mong, "Quán chủ..."

Phó Yểu vỗ tờ giấy nợ kia lên mặt y, "Sau này kêu ta là chủ nợ, cảm ơn."

Không nói tới chuyện Triệu Hưng Thái kinh ngạc sau khi nhìn thấy giấy nợ, thì chủ nợ đột nhiên xuất hiện hôm nay cũng khiến cho mọi người có nhận thức mới về độ nghèo của Quán chủ.

"Sao Quán chủ lại thiếu nhiều bạc như thế?" - Điều này khiến mọi người nghĩ mãi không ra.

Bọn họ đều thấy rõ năng lực của Quán chủ, cao nhân như thế, sao mà thiếu tiền được chứ? Chỉ cần nàng muốn, chắc chắn sẽ có cả đống người mang bạc tới cửa.

Đối với vấn đề này, Phó Yểu nói hiên ngang rằng: "Bởi vì ta sẽ không khom lưng chỉ vì năm đấu gạo, phép thuật của ta từ chối bị những thứ mang hơi tiền đó làm bẩn."

Mọi người: "..."

Xem như bọn họ đã nhìn ra, sợ là sau lưng chuyện này vẫn còn lý do khác.

Từ sau ngày hôm đó, đúng là cứ cách ba ngày thì chủ nợ của Đạo quán sẽ tới cửa thu nợ một lần. Sau khi nhìn thấy nhiều rồi, ngẫu nhiên mọi người sẽ nghe thấy Quán chủ gọi chàng là Chung Ly keo kiệt, thế mới biết vị chủ nợ này họ kép là Chung Ly, là hàng xóm ở bên dưới bọn họ.

Quán chủ thiếu nhiều tiền như thế, Giang chưởng quầy và Dương đầu bếp vốn định giúp nàng cùng trả, nhưng Chung Ly lại từ chối bọn họ: "Oan có đầu, nợ có chủ, ai thiếu thì người đó trả."

Cũng vì thế mà Dương đầu bếp có thiện cảm với vị Chung Ly công tử này hơn, còn mời người ta ở lại ăn cơm.

"Vừa đúng lúc tới giờ cơm." Dương đầu bếp nói, "Không bằng ở lại ăn chung đi, đồ ăn hôm nay có đủ."

Chung Ly ngẩng đầu nhìn lại, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn chàng, vẻ mặt giống như rất chờ mong.

"Trong bọn họ một người muốn nghe ngươi đánh giá tay nghề của y, một người đơn giản chỉ là muốn ăn chung với nam tử tuấn tú một bữa thôi." Lúc này Phó Yểu từ bên ngoài đi vào nói, "Nếu ngươi cảm thấy ngại vì ăn không uống không, vậy thì sau đó tính tiền lãi của ta ít lại là được."

"Không có."

"Cái gì?"

"Ta không cảm thấy ngại." Chung Ly nói.

"..."

Sau khi Chung Ly ngồi xuống, Triệu Hưng Thái tự mình bưng cơm lên để trước mặt chàng, nói: "Chung Ly công tử, ngài cảm thấy hương vị món ăn hôm trước như thế nào? Bởi vì ngài là vị khách đầu tiên nếm thử, thế nên ta rất để ý đánh giá của ngài."

Trên thực tế là, sau đó y có làm lại rất nhiều lần, nhưng lại không có loại rượu tốt như lần đầu tiên để dùng.

"Mùi vị không tệ." Mặc dù vẻ mặt Chung Ly lãnh đạm, nhưng lại không phải người keo kiệt lời khen của mình, "Món thịt vịt ấy được xử lý mọng nước một cách hiếm thấy, hương vị mặn ngọt rất độc đáo, chỉ cần một món này thôi, ngươi cũng đã vượt qua phần lớn những đầu bếp khác rồi."

"Ta đã biết, cám ơn ngài." Sau khi nhận được sự khẳng định của mọi người, Triệu Hưng Thái tuyên bố: "Tối hôm nay, ta sẽ làm mười con rồi mang tới Kim Lăng bán."

"Kim Lăng là nơi chuyên ăn thịt vịt, nếu món này có thể tiêu thụ tốt ở Kim Lăng, vậy là ngươi đã thành công rồi." Dương đầu bếp cũng vui mừng thay y.

"Hưng Thái, có thể chuẩn bị nhiều thêm một con được không?" Tam Nương nói, "Ta muốn mời Bạch Quả nếm thử tay nghề của ngươi."

"Bạch Quả là ai?" Giang chưởng quầy hỏi, "Bằng hữu mà ngươi mới quen sao?"

"Cũng không phải." Tam Nương nhìn thoáng qua Phó Yểu bên cạnh, thấy nàng không có ý kiến gì, vì thế đã kể chuyện của Bạch Quả cho mọi người nghe. Mọi người nghe xong, thoáng chốc trở nên bùi ngùi, "Đứa nhỏ này cũng thành thật, một lần chờ đã chờ nhiều năm như thế."

"Chuyện này muốn trách Lê Phùng Niên sai, thì thật ra y cũng không sai. Y đã chết một lần rồi, sau đó cũng đã trả thù người bạn cùng trường đã gây chuyện năm đó. Điều y phải xin lỗi Bạch Quả chính là đã thay lòng, trong lòng có người khác, còn hẹn thề ba kiếp với người khác nữa. Có điều khi y ở độ tráng niên thì lại bị phụ mẫu của Bạch Quả giết bằng thuốc độc, vậy cũng xem như đã trả lại cho Bạch Quả rồi." Giang chưởng quầy nói.

Ngay lúc mọi người đang tán gẫu về chuyện này thì Chung Ly đã ăn cơm xong, buông đũa xuống, và dùng nước trà để súc miệng, sau khi lau khô miệng thì nói: "Lê Chiêu Lê Phùng Niên, ta có một phần hồ sơ về y."

"Hửm?" - Tin tức ngoài dự đoán này, khiến mọi người không khỏi nhìn về phía chàng.

Chung Ly cũng không để bọn họ tò mò lâu, bình thản nói: "Nội dung trong hồ sơ là, sau khi Lê Phùng Niên bị giết bằng thuốc độc rồi bỏ mạng, tộc nhân tranh đoạt di sản của y, bẩm báo góa phụ và con trai độc nhất của y với quan phủ, rằng Đại Lang của Lê gia không phải là thân sinh của Lê Phùng Niên, mà là lúc trước Lê Phùng Niên không đành lòng nhìn Lê phu nhân đã có thai lại muốn tự sát nên mới cưới nàng làm vợ, thế nên gia sản của Lê gia không thể chia cho họ được."

"..."

"Sao ngươi lại có phần hồ sơ này?" - Phó Yểu có chút tò mò. Nàng biết vị hàng xóm này của nàng không đơn giản chút nào, nhưng chuyện này không khỏi quá khéo rồi.

"Bắt đầu từ thời Chu Anh Tông, ta đã xem qua từng hồ sơ án kiện lớn của mỗi một triều đại. Những hồ sơ này còn ly kỳ thú vị hơn tiểu thuyết truyền kỳ nhiều," Chung Ly nói.

Tam Nương kịp phản ứng, "Nếu thế thì, chẳng phải thật ra Lê Phùng Niên chưa từng làm chuyện có lỗi với Bạch Quả sao?"

* * * * *

Chạng vạng, Phó Yểu mang theo Tam Nương và Triệu Hưng Thái tới Kim Lăng giống như trước. Triệu Hưng Thái vẫn tới sông Tần Hoài, còn Phó Yểu thì đi đến Đại Từ Ân tự. Có chừng mười ngày không gặp, Bạch Quả vẫn là Bạch Quả trước kia, cũng không u ám vì chuyện cũ. Vịt sốt tương ngọt mà Tam Nương mang đến cho nó khiến nó ăn vô cùng thỏa mãn, "Cuối cùng bây giờ ta cũng biết, tại sao lại nói không có con vịt nào có thể sống mà rời khỏi Kim Lăng. Cái này ngon quá đi."

"Khẩu vị tốt như vậy, xem ra trong khoảng thời gian này ngươi sống rất ổn." Phó Yểu nói.

"Ừ, ta đã suy nghĩ cẩn thận, thật ra y cũng không nợ gì ta. Ta tính ở đây chờ đến khi phụ mẫu xuất hiện thì sẽ đi." Bạch Quả rộng rãi nói.

"Nghĩ thông rồi thì tốt." Phó Yểu nói, "Còn muốn ăn gì nữa không?"

"Rất nhiều là đằng khác, ngươi muốn mua cho ta sao?" - Bạch Quả chờ mong nói.

"Ta không có tiền." Phó Yểu nói, "Có điều có người có đấy."

Đang nói thì bên ngoài tường vây ở hậu viện truyền tới động tĩnh, sau đó bọn họ nhìn thấy hai người một béo một gầy trèo tường từ bên ngoài vào.

"Sao có cửa lớn lại không đi, cứ muốn trèo tường là sao?" Nữ nhân oán giận nói, "Khiến quần áo của ta bẩn hết rồi."

"Còn không phải do thường ngày đi đường ngang ngõ tắt mãi nên quen rồi sao." Gã cò hương nói đúng lý hợp tình.

Sau khi hai người bọn họ xuống đất thì nhìn thấy cây Bạch Quả to lớn bên cạnh, "Chậc chậc, cái cây này cao như thế, chắc là sống được mấy trăm năm rồi."

"Chắc vậy."

Hai người tò mò đi vòng quanh cây, "Có hơi kỳ quái, sao ta cứ thấy dáng vẻ cái cây này hơi quen thế nhỉ?" - Nữ nhân nói, đưa tay lên sờ thân cây.

Nam nhân lại nói: "Mấy cái cây trong thiên hạ này cũng đâu khác nhau mấy?"

Hắn nói xong, đợi một hồi lâu cũng không thấy thê tử đáp lời, không khỏi bước tới gần nói: "Sao thế, sao không nói gì?"

Lúc này nữ nhân mới chậm rãi thu tay lại, hít mũi, nói: "Không biết vì sao, vừa mới chạm vào gốc cây này, lại đột nhiên thấy rất đau lòng."
Chương kế tiếp