Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 28
Gã cò hương an ủi mụ cun cút một lúc rồi hai người nhanh chóng rời khỏi sân sau. Bọn họ tới là để cầu con, thế nên đi ra trước quỳ lạy Quan Âm.

Thấy bọn họ đã đi, Bạch Quả mới xuất hiện dưới tàng cây. Mặc dù đã cách nhiều năm rồi, nhưng loại cảm giác quen thuộc này không thể sai được.

"Không ngờ rằng tới đời này phụ mẫu ta vẫn là vợ chồng." Hắn vừa cười vừa khóc nói, "Tốt quá, ta được gặp lại bọn họ rồi."

"Bọn họ tới để cầu con." Phó Yểu nói.

"Vậy thì càng tốt." Bạch Quả nói, "Đời này, nhất định ta phải hết lòng báo hiếu bọn họ."

"Nếu đời này ngươi muốn đầu thai thành con của bọn họ, thì chắc chắn sẽ không tốt được như đời trước. Đời này, cha ngươi là đệ tử Thiếu Lâm nhưng đã hoàn tục, mẹ ngươi là nữ thổ phỉ sơn trại, trong tay hai người đều dính mạng người, mặc dù đã rửa tay gác kiếm nhưng cũng không sống giàu có gì, có đôi khi còn phải lo lắng quan phủ sẽ tra xét bọn họ, sống mà cả ngày phải trốn đông trốn tây." Phó Yểu nói.

"Vậy không phải vừa lúc sao." Bạch Quả nói, "Vừa lúc để ta tới chăm lo bọn họ an hưởng lúc tuổi già."

Phó Yểu gật đầu.

Cái này là sự khác nhau giữa người với người, điều nàng thích ở Bạch Quả cũng là điều đó, rộng rãi, phóng khoáng.

"Có chuyện này, ta nghĩ rồi vẫn thấy nên để ngươi tự quyết định thì tốt hơn." Phó Yểu nói xong lại đưa cho hắn một quyển ghi chép đã ố vàng.

"Đây là cái gì?" Bạch Quả khó hiểu.

"Ngươi xem xong sẽ biết."

Bạch Quả mở tư liệu ra, sau khi nhìn thấy mở đầu, đầu tiên là ngẩn ra, đến lúc đọc nhanh hết nội dung bên dưới, hắn lại bắt đầu luống cuống. Chuyện Tam Nương nghĩ đến thì hắn cũng có thể nghĩ đến. Con trai của Phùng Niên không phải con ruột của y, sau đó y cũng chẳng còn đứa con nào nữa, lúc trước cưới vợ là vì thương hại, vậy có phải điều này chứng tỏ thật ra Phùng Niên cũng không thay lòng đổi dạ không?

Vừa nghĩ rằng thật ra người kia không hề thay lòng, nhưng bởi vì hiểu lầm nên mới chết dưới tay phụ mẫu của mình, Bạch Quả cảm thấy trái tim quặn thắt đau đớn. Rõ ràng đã quyết định không nghĩ tới người kia nữa, phân rõ giới hạn với y mà.

"Vậy tại sao, người kia lại nói huynh ấy đã hẹn thề ba kiếp với người khác rồi?" Bạch Quả hỏi. Điều này khiến hắn không thể buông bỏ được.

"Người mà đời trước bị độc chết ở tuổi trai tráng, còn không được sống thọ và chết tại nhà thì lấy đâu ra phúc khí mà nhiều con nhiều phúc, hẹn thề ba kiếp với người khác cơ chứ?" Phó Yểu nói.

"Ý ngươi là..." Bạch Quả hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kẻ lừa đảo đó!"

"Bây giờ biết rồi thì vẫn còn kịp để hành động đó." Phó Yểu nhắc nhở, "Vậy thì ngươi muốn tiếp nối tiền duyên với Lê Phùng Niên, hay là muốn đi chuyển thế đầu thai một lần nữa, báo hiếu cho phụ mẫu ngươi?"

Nếu như chuyển thế đầu thai, hắn quay về làm người, vứt bỏ những ký ức khi xưa để bắt đầu lại một lần nữa thì không thể tiếp tục tiền duyên với Lê Phùng Niên; nhưng nếu không đầu thai, có thể ở cạnh Lê Phùng Niên, song lại phụ ân phụ mẫu. Chuyện thế gian này, phần lớn không thể vẹn cả đôi đường.

Lúc này trong lòng Bạch Quả hơi rối loạn, "Ta cần suy nghĩ cẩn thận."

Phó Yểu và Tam Nương tỏ vẻ tùy ý ngươi.

Lần này Bạch Quả suy nghĩ mất một đêm. Sương sớm đọng lại trên chồi non của Bạch Quả, ánh mặt trời sáng sớm vắt trên cành khô cứng rắn của nó, Bạch Quả đứng dưới tàng cây, nói với Phó Yểu: "Ta nghĩ kỹ rồi."

Nói xong, hắn đứng dậy đi về đại điện phía trước. Duyên phận giữa hắn và phụ mẫu chỉ có một lần này thôi, bỏ lỡ rồi, ai biết còn lần sau nữa không. Còn Phùng Niên thì kiếp sau hắn có thể đến chờ ở bên cầu Nại Hà sớm một chút. Phương trượng trong chùa đã nói rồi, kiếp này Phùng Niên là người mạng lớn, nhất định y có thể sống rất lâu. Nếu lần này không thể gặp nhau, vậy hắn có thể đứng bên cạnh cầu Nại Hà chờ một ngàn năm, mãi đến khi gặp được y mới thôi.

Xác định xong ý muốn, Bạch Quả cũng không kéo dài nữa. Khi hắn bước nhanh về phía Đại Hùng Bảo Điện thì đột nhiên bị người ta nắm lấy cánh tay từ bên cạnh. Hắn quay người thì thấy, là Lê Phùng Niên với vết thương vẫn còn trên cổ đang nhìn hắn bằng vẻ mặt không biểu cảm.

Không ngờ lại đột nhiên gặp lại y, Bạch Quả lập tức ngây người. Rồi nhớ đến chuyện lúc trước hiểu nhầm y, cảm giác chua xót trong lòng trào ra ngoài từng chút.

"Huynh là ai? Sao lại muốn giết ta? Những lời huynh nói hôm đó là có ý gì?" Lê Phùng Niên lại không chú ý đến tâm tình của hắn, mở miệng ra là hỏi ba câu liên tục. Sau khi y tỉnh lại đã đứng chờ ở đây ba ngày, cuối cùng hôm nay cũng chặn được người lại, dù thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng chuyện hôm đó mới được.

Có điều sau khi hỏi xong, y lại phát hiện không hiểu sao người trước mắt lại rơi lệ rồi.

"Khóc cái gì?" Y hơi mất kiên nhẫn, đại nam nhân mà sao lại mít ướt như nữ nhân thế.

Bạch Quả lau mặt, quay người tới gần y, hỏi: "Nữ nhân ở cùng huynh hôm đó là ai?"

"Chuyện này có liên quan gì tới huynh." Lê Phùng Niên chỉ cảm thấy khó hiểu.

"Là vị hôn thê của huynh sao?"

"Không phải."

"Vậy huynh thích nàng à?" Bạch Quả nói.

"Liên quan gì tới huynh."

"Vậy là thích rồi."

"Không thích." Lê Phùng Niên cảm thấy người này đúng là có bệnh, mà bệnh hơn là mình còn trả lời hắn nữa chứ.

"Vậy là tốt rồi." Lúc này Bạch Quả đã hài lòng, đột nhiên hắn đè Lê Phùng Niên lên cây cột sơn đỏ bên cạnh, dùng miệng chặn kín môi y. Trước khi Lê Phùng Niên kịp phản ứng lại, Bạch Quả đã nhanh chóng cắn một cái ở khóe môi của y, "Lê Phùng Niên, chờ ta thêm mười sáu năm nữa thôi. Mười sáu năm sau, nhất định ta sẽ tới tìm huynh, từ bây giờ đến lúc đó không cho huynh thích người khác, có nghe không!"

Nói xong, Bạch Quả đã bước nhanh vào Đại Hùng Bảo Điện. Lê Phùng Niên vẫn còn đứng như trời trồng tại chỗ. Cách chỗ y năm bước, phu thê hai người béo gầy cũng đang ngây ra như phỗng.

Một hồi lâu, gã cò hương mới lấy lại tinh thần rồi nói: "Đúng là mở mang kiến thức, đây là Kim Lăng sao?"

Mụ cun cút lại cảm thấy khá thú vị, "Không nói cái khác, hai người tuấn tú đứng cạnh nhau trông cũng khá xứng đôi."

"Vậy nếu như nhi tử tương lai của chúng ta cũng như thế thì sao?" Nam nhân hỏi.

"Nó vui là được. Cũng không biết khi nào thì hai ta mất mạng, nếu có người có thể thay chúng ta chăm sóc nó cũng không tồi."

Phu thê hai người vừa nói, vừa cầm cây nhang to nhất bước vào Đại Hùng Bảo Điện.

Mắt thấy một quầng sáng tràn ra từ trong chùa, Phó Yểu cười, ngồi trên cỗ kiệu chậm rì rì ra khỏi Đại Từ Ân tự. Đắm chìm dưới nắng mai, cảm nhận được nhân gian qua lại bận rộn, Phó Yểu cảm thấy có lẽ thành kiến của mình dành cho thế gian này có thể giảm bớt một chút.

*****

Sau khi trở lại Đạo quán, mọi người ở Đạo quán đều khá tò mò với chuyện của Bạch Quả. Biết Bạch Quả chọn đi đầu thai chuyển thế, cả đám người tỏ vẻ muốn sau này mời Bạch Quả tới Đạo quán để bọn họ gặp mặt một lần.

"Đừng trách ta nói thẳng, mười sáu năm sau, Đạo quán này của các ngươi có bị bán đi gán nợ không cũng là một vấn đề." Chung Ly đến thu tiền nợ theo ngày đã định, dội nước lã nói.

Chàng nói như thế, thật ra là muốn nhắc nhở Phó Yểu, "Hưng Thái, đêm qua ngươi bán vịt thế nào?"

Triệu Hưng Thái thở dài, "Không có người mua. Hôm nay ta tính cắt nhỏ ra xem sao."

Kết quả này hoàn toàn không giống với dự đoán của y.

"Hầy." Lúc này Giang chưởng quầy thở dài, "Nếu không thì thế này đi, thật ra ta có một người tỷ muội ở sông Tần Hoài, ta sẽ viết cho người một phong thư giới thiệu, ngươi cầm rồi đi tìm nàng."

Thị cảm thấy tay nghề của Triệu Hưng Thái hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ thiếu một cơ hội mà thôi. Đương nhiên, quan trọng nhất là, bây giờ Đạo quán bọn họ nghèo đến nỗi sắp không có gì để ăn rồi.

Sau khi Giang chưởng quầy viết thư xong, nghĩ một lúc rồi vẫn nói trước với Triệu Hưng Thái rằng: "Tính tình vị tỷ muội này của ta có hơi xấu, miệng còn rất hư, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước đấy. Nếu không có lời thì nàng sẽ không làm, chỉ cần ngươi có thể giúp nàng kiếm tiền thì nàng sẽ bằng lòng giúp ngươi một lần."

Mọi người nghe xong lời này, thoáng rơi vào yên tĩnh. Xem ra là tỷ muội thật không thể nghi ngờ rồi.

"Cảm ơn chưởng quầy." Triệu Hưng Thái nói, "Vậy đệ đi đâu để tìm tỷ ấy đây?"

"Chuyện này thì đơn giản, thanh lâu lớn nhất ven sông Tần Hoài, chính là Tiểu Nguyệt Lâu." Giang chưởng quầy nói, "Ngươi đi vào, nói rõ mục đích đến thì sẽ có người dắt ngươi tới gặp nàng."

"Được." Triệu Hưng Thái đáp.

"Đợi đã." Đột nhiên Phó Yểu nhìn về phía Chung Ly, "Hàng xóm tốt ơi, có tiện cho ta mượn thêm chút bạc nữa không?"

*****

Buổi tối, Triệu Hưng Thái cầm thư giới thiệu của Giang chưởng quầy, đi tìm dọc theo sông Tần Hoài, cuối cùng cũng dừng lại trước một thanh lâu náo nhiệt nhất.

"Tiểu Nguyệt Lâu, chắc hẳn là nơi này." Triệu Hưng Thái nói, sau đó nhìn Quán chủ bên cạnh, "Người thật sự muốn vào?"

Bây giờ Phó Yểu không mang mũ có rèm che nữa, vết thương trên mặt cũng đã biến mất, nhưng trên đôi mắt lại được che lại bởi một tấm tơ lụa màu đen, nhìn kiểu nào cũng có thể nhìn ra là một nữ nhân. Nữ nhân mà lại vào nơi như thanh lâu này, sợ là sẽ bị đuổi ra thôi...

Phó Yểu không để ý tới y, để người giấy nâng mình vào cửa, trước khi ma cô mở miệng đuổi người thì nàng đã ném một thỏi bạc lớn qua, sai khiến: "Gọi ca kĩ có giọng hát dễ nghe nhất ở chỗ các ngươi tới đây."

Có tiền mở đường, ma cô nào dám chậm trễ. Lập tức vừa thu xếp đưa người lên lầu, vừa bảo người mời cô nương tới. Sau khi Triệu Hưng Thái đứng sau nghe thấy thì trong lòng đã có suy đoán mơ hồ rồi, chỉ sợ là lần này Quán chủ tới là vì giọng nói của nàng.

Có thư tay của Giang chưởng quầy, Triệu Hưng Thái nhanh chóng được gặp tú bà của Tiểu Nguyệt Lâu. Tú bà đánh giá y một phen, rồi lại hỏi kỹ càng tỉ mỉ xem Giang chưởng quầy sống thế nào, nhưng sau khi biết nay Giang chưởng quầy đã gả cho một đầu bếp không tên không tuổi, thì lại vui vẻ đến độ bảo ma cô thông báo toàn bộ rượu đêm nay đều giảm nửa giá.

Triệu Hưng Thái: "..."

"Mùi vị món ăn này của ngươi không tệ, sau này mỗi ngày đưa hai mươi con tới." Tú bà cười tủm tỉm rít tẩu thuốc, sau đó vặn eo, phong tình vạn chủng bỏ đi.

Cứ như vậy, vịt sốt tương ngọt của Triệu Hưng Thái đã có một vị trí nho nhỏ ở Tiểu Nguyệt Lâu. Hằng ngày vào lúc y đưa vịt tới thì đồng thời Phó Yểu cũng kiên trì tới cửa nghe hát. Cứ thế đã qua nửa tháng, mỗi lần Triệu Hưng Thái dọn quán xong và tới Tiểu Nguyệt Lâu tìm Phó Yểu là có thể nhìn ra nàng đã chỉ cố định một ca kĩ để nghe.

Buổi tối, lúc quay về Đạo quán, Triệu Hưng Thái nói: "Người nhìn trúng giọng nói của nàng ta sao?"

"Nghe có hay không?" Phó Yểu hỏi.

Điều này thì Triệu Hưng Thái không thể phủ nhận, "Trong sự dịu dàng có ngọt ngào, rất êm tai." Đến cả y, có đôi khi cũng bị tiếng ca này hấp dẫn, "Có vài lúc, ta thật sự cảm thấy Quán chủ như một yêu quái chuyên môn mê hoặc lòng người. Cũng có lúc ta sẽ nghĩ, có phải một lúc nào đó trong tương lai ta sẽ không cưỡng được dụ hoặc rồi là giao dịch với người hay không."

"Điều này khó mà nói." Phó Yểu nói, "Nhưng cũng không cần phải bài xích chuyện này. Là người thì sẽ có dã tâm, đây không phải chuyện xấu xa gì. Dùng thứ của mình để đổi lấy thứ mình muốn, cũng giống như dùng bạc trong tay mình đi mua đồ vậy. Bản chất của bạc là sạch sẽ, biến nó thành tốt hay xấu là do con người. Giao dịch với ta, cũng giống như thế thôi."
Chương kế tiếp