Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 34
Sau nửa năm giãy giụa trong tuyệt vọng, Dương Anh không còn ngây thơ nửa. Vụ án của hắn bỗng nhiên được lật lại, cuối cùng còn được rửa sạch oan khuất, hắn thầm phỏng đoán có lẽ là các đại nhân đang đánh một ván cờ, còn bản thân hắn thì may mắn trở thành quân cờ để Huyện lệnh đại nhân quật ngã Huyện úy đại nhân. Thế nhưng bây giờ nghe Triệu Hưng Thái nói vậy, dường như phía sau chuyện này còn có những nguyên do khác.

- Ở ngọn núi phía sau thôn Phương gia có một ngôi Đạo quán tên là Đạo quán Thanh Tùng. Quán chủ của đạo quán có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngươi, nhưng ngươi cần ngươi phải trả một cái giá tương ứng. Ba mươi vạn lượng bạc dùng để trả nợ cờ bạc của ngươi lúc trước là do Giang chưởng quầy lấy đôi mắt mình ra trao đổi đấy - Triệu Hưng Thái thấy hắn ta rót cho mình chung trà, y nói xong bèn nâng chung trà lên uống một hớp nhỏ.

- Chuyện này thì ta có biết - Dương Anh nghĩ ngay tới vị khách nữ mặc y phục màu đen toàn tới tửu lầu bọn họ vào lúc nửa đêm.

- Ngươi đang muốn nói với ta rằng đôi mắt của kế mẫu ta lành lại là nhờ có vị quán chủ kia. Đồng thời, ta có thể ra khỏi nhà lao cũng là bởi vì có người đã tới cầu xin nàng ta, thậm chí là đã trao đổi gì đó với nàng ta sao?

- Đúng vậy.

- Nhưng mà người bình thường thì lấy đâu ra năng lực lớn đến như vậy cơ chứ? Huống chi chỉ là Quán chủ ở một Đạo quán nhỏ vô danh.

- Người bình thường đúng là không có năng lực ghê gớm đến vậy, nhưng có thể chữa khỏi đôi mắt của Giang chưởng quầy thì làm sao là người bình thường cho được.

Triệu Hưng Thái quan sát vẻ mặt của Dương Anh rồi tiếp tục nói:

- Tuy rằng chuyện này nghe xong cảm thấy hết sức mơ hồ, nhưng hôm nay ta đến đây cũng không phải là để thuyết phục ngươi. Ta chỉ nghĩ rằng cần phải cho kẻ hưởng lợi biết được có người đã hy sinh những gì ở sau lưng mình.

Dương Anh hết sức phối hợp, bày ra vẻ chăm chú lắng nghe.

- Giang chưởng quầy là một trưởng bối mà ta vô cùng kính trọng, ta chứng kiến tỷ ấy mất đi một đôi mắt vì ngươi, bây giờ tiếp tục mất thêm một cái chân nữa, mà ngươi chẳng hay biết gì, cho nên ta không khỏi cảm thấy bất bình thay tỷ ấy. Thôi, ta uống trà xong rồi, cũng nên đi đây - Nói xong, Triệu Hưng Thái đứng dậy, để lại tiền trà và cầm lấy mũ rồi ra khỏi tửu lầu.

Dương Anh đứng dậy tiễn y, chờ đến khi chàng thiếu niên ấy đi xa rồi, hắn ta mới chậm rãi ngồi xuống chỗ cửa lớn của tửu lầu. Ngắm nhìn dòng người qua lại trên đường, trong mắt tràn ngập mờ mịt.

* * * * *

Đạo quán Thanh Tùng

Giang chưởng quầy từng bước vịn bàn đứng dậy, thử xem có thể dùng một chân để di chuyển hay không. Mặc dù cái chân còn lại của thị trông chẳng khác gì trước giờ, nhưng lúc này đã không còn một chút cảm giác nào. Chân thị tàn phế rồi, có lẽ Dương An đã bình an rời khỏi nhà lao.

Lúc Dương đầu bếp vào cửa, gã nhìn thấy thê tử nhích từng bước một thì vội vàng chạy tới đỡ thị, nói:

- Nàng bị sao thế? Tê chân phải không?

Giang chưởng quầy cười đáp:

- Hình như vậy, chắc là tối qua lúc ngủ nằm đè lên nó.

- Để ta xoa bóp cho nàng - Dương đầu bếp đã quá quen với những chuyện này rồi.

Giang chưởng quầy không có từ chối, có điều trong lúc xoa bóp, thị hỏi:

- Nếu cái chân này của ta què luôn thì phải làm sao? Ta cũng ngày một lớn tuổi, sớm muộn gì cũng sẽ thành tật, ai biết chuyện gì không hay sẽ xảy ra tiếp theo.

- Nàng đừng nói bậy - Dương đầu bếp nói.

- Chúng ta không bệnh không gặp tai ương, đang yên đang lành làm sao lại què được chứ?

- Còn không phải là đang nói chuyện giả sử sao?

- Nếu ngày đó đến, ta sẽ đi xin Phó cô nương giúp đỡ, đổi cái chân này của ta cho nàng - Dương đầu bếp nói.

- Vẻ ngoài của nàng xinh đẹp nhường nào, bắt nàng làm người què đúng là thiệt thòi cho nàng.

Trái tim Giang chưởng quầy trở nên ấm áp, trên mặt vẫn treo nụ cười, dùng tay khẽ nhéo gã một cái.

- Nếu chàng thành người què thì nấu nướng sẽ rất bất tiện, hai chúng ta sẽ bị đói chết mất. Để ta què cho, sau này chàng không làm nổi nữa thì ta sẽ đổi với chàng.

- Nghe nàng nói mấy lời này, ta có cảm giác cứ như cái chân này của nàng thật sự sắp què vậy.

Dương đầu bếp vốn định khuyên nhủ Giang chưởng quầy đừng suy nghĩ linh tinh, nhưng gã lại loáng thoáng nhận ra có điều không đúng. Gã phát hiện cho dù gã có ấn mạnh hay ấn nhẹ, thê tử của gã đều không có phản ứng. Thê tử là người rất sợ nhột, bên ngoài trông có vẻ rất khôn khéo, nhưng thực ra thị mực thước lắm. Mỗi lần chạm vào chân thị, thị sẽ la oai oái, không được quá mạnh cũng không được quá nhẹ. Dương đầu bếp hầu hạ thị biết bao nhiêu năm rồi, gã hiểu rất rõ con người của thị và cũng khá hưởng thụ điều đó. Thế nhưng hôm nay thê tử chẳng có phản ứng gì.

- Ta xoa bóp có được không? - Gã định hỏi thử, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thê tử đang nhìn mình bằng vẻ mặt dịu dàng. Trong khoảnh khắc đó, nội tâm của gã trào dâng một dự cảm bất thường.

- Nàng…

- Hình như cái chân này của ta tiêu rồi - Giang chưởng quầy cố dùng giọng khẽ nhất để nói: - Sau này có lẽ ta sẽ trở thành gánh nặng cho chàng, chàng đừng chê bai ta nha.

- Nhưng mà không phải hôm qua vẫn còn rất ổn sao? - Dương đầu bếp không nghe ra lời nói hóm hỉnh của thị - Sức khỏe của nàng vẫn luôn tốt mà, không thể nào nói què là què được. Nếu thật sự có vấn đề gì thì chúng ta lập tức đi đến đại phu xem thử. Chuyện này không có khả năng vô duyên vô cớ xảy ra.

Nói đoạn, gã lập tức muốn cõng thê tử xuống dưới chân núi.

- Vô ích thôi! - Hai tay Giang chưởng quầy bám chặt lấy bàn, thị giãy giụa không cho gã bế mình lên - Có tuổi thôi mà, chân cẳng không linh hoạt là chuyện bình thường. Có phải chàng chê bai ta không? Nếu chàng chê bai ta là kẻ què thì cứ nói sớm, bây giờ ta sẽ dọn dẹp đồ đạc đi ngay.

- Sao ta có thể chê bai nàng chứ, chẳng qua là ta… - Dương đầu bếp giải thích được một nửa, bỗng nhiên đầu óc nảy số, gã chợt nghĩ tới điều gì đó. Rồi gã lại nhìn thê tử, nói: - Nàng… Quán chủ… Nàng… Hai người…

Giang chưởng quầy nằm nhoài người ra bàn mà không nhìn gã. Phu thê hai người lâm vào thế giằng co, Dương đầu bếp xoay người vội vã đi đến gian thờ chính. Năng lực của Quán chủ cao cường, mà người còn đang thiếu mất hai chân, hoàn toàn có thể làm cho chân của Tiểu Uyển tàn phế ngay lập tức.

Ngày thường Đạo quán không có nhiều khách dâng hương, chỉ có mùng một ngày rằm là hơi náo nhiệt chút. Hôm nay không phải mùng một, cũng chẳng phải ngày rằm, đằng sau tượng Tam Thanh, Tam Nương đang luyện chữ, còn Phó Yểu thì đang nghỉ ngơi. Lúc Dương đầu bếp xông vào, Tam Nương nhìn thấy gã thì dùng tay ra hiệu cho gã giữ im lặng. Sau đó nhìn sang Quán chủ đang nằm trên ghế, rồi mới đi đến trước mặt gã và khẽ hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Đôi chân của Tiểu Uyển là sao? - Dương đầu bếp vội nói: - Có phải nàng ấy đã trao đổi thứ gì với Quán chủ không?

- Chuyện này thúc nên đi hỏi Giang chưởng quầy thì hơn - Tam Nương nói.

Nghe Tam Nương trả lời xong, Dương đầu bếp lập tức ngộ ra.

- Tam Nương, ngươi có thể đi nói với Quán chủ là đổi chân của thúc cho Tiểu Uyển không? Coi như là thúc cầu xin ngươi.

Thấy gã như vậy, Tam Nương thở dài rồi nói:

- Dương thúc, ta có thể thông cảm cho tâm trạng của thúc lúc này. Có điều thúc nên bàn bạc chuyện này lại với Giang chưởng quầy mới được. Nếu không chỉ cần hai người thay phiên nhau đưa ra điều kiện, Quán chủ chẳng cần phải đi tìm người khác giao dịch nữa, cứ lấy từ trên người hai người là đủ để ghép thành một cơ thể hoàn chỉnh rồi.

Lúc này Dương đầu bếp đã bình tĩnh lại, gã cũng hiểu đạo lý này. Gã từ từ trượt xuống mặt đất, chán nản nói:

- Nàng ấy chẳng nói cho thúc biết gì cả, cho rằng làm vậy có thể khiến thúc an tâm. Nhưng nhìn thấy nàng ấy sống không tốt thì làm sao thúc có thể vui vẻ cho được.

- Đây là lần cuối - Giang chưởng quầy đã vịn vào ghế và đi tới thềm nhà. Thị nhìn trượng phu và ôn tồn nói: - Ta hứa, đây là lần cuối. Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ta đều sẽ cho chàng biết, được không?

- Thế nhưng…

- Hoặc là chờ thêm một năm nữa rồi ta sẽ kể cho chàng nghe chuyện này - Giang chưởng quầy lùi về phía sau một bước - Ta không giấu chàng, ta chỉ muốn từ từ mới nói. Đến lúc đó chàng muốn biết cái gì ta đều có thể nói cho chàng nghe tất, được không?

- Ta… - Thấy ánh mắt của thê tử như thể quyết tâm không nói, Dương đầu bếp biết nếu mình hỏi tới chỉ càng khiến thị khó xử hơn mà thôi. Gã bèn đứng lên, xem như thỏa hiệp - Thật sao?

Chỉ cần một năm, gã có thể từ từ chờ thê tử cởi bỏ khúc mắc và nói ra hết tất cả mọi chuyện cho gã được tỏ tường.

- Giang Tiểu Uyển ta nói chuyện luôn rất giữ lời - Giang chưởng quầy nói.

- Tiểu Uyển… - Dương đầu bếp tiến lên ôm lấy thê tử.

- Dương ca…

Nhìn thấy hai người ôm nhau, bầu không khí dần dịu đi, Tam Nương cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện có liên tục quan đến Dương Anh, cũng rất khó mà nói, cho nên từ từ tốt hơn.

- Xin cho hỏi các ngươi đã gần xong chưa? - Lúc này giọng nói của Phó Yểu từ phía sau tượng Tam Thanh vang lên - Thật sự cho rằng ta không có tròng mắt là không thể mở to mắt mà nhìn sao? Có chuyện gì thì về phòng mà nói, đừng cản trở ta mở cửa làm ăn buôn bán.

Lời này không khỏi làm cho sắc mặt phu thê Dương thị đỏ lên. Lúc Dương đầu bếp muốn bế thê tử ra ngoài thì lại nhìn thấy một người từ ngoài cửa vào - một người nằm ngoài dự đoán của gã.

Dương Anh nhìn người phụ thân đã lâu không gặp, rồi nhìn kế mẫu đang được phụ thân ôm trong lòng, nhất thời không biết nói gì cho phải nên đành hỏi:

- Đây có phải là Đạo quán Thanh Tùng không?

Dương đầu bếp thả thê tử xuống, nghĩ rằng Dương Anh tới tìm mình, gã hung hăng nói:

- Ngươi tới đây làm gì, chỗ này không chào đón ngươi. Chúng ta đã cắt đứt quan hệ cha con rồi.

Trái tim Dương Anh đông lại, nói:

- Con biết, còn chỉ muốn…

- Dương ca - Giang chưởng quầy cất tiếng gọi Dương đầu bếp - Chàng bế ta về phòng đi.

Dương đầu bếp nhìn đứa con trai bất hiếu của mình, rồi bế thê tử đi ra ngoài sau.

Dương Anh chứng kiến kế mẫu khập khà khập khiễng khuất dần trong tầm mắt mình, hắn ta hít vào một hơi thật sâu rồi cất bước đi vào Đạo quán.

Bên trong Đạo quán, Tam Nương vẫn vậy. Dương Anh bước tới và chăm chú nhìn nàng ta hồi lâu, trong lòng đã có ba phần tin cậy những lời Triệu Hưng Thái nói.

- Quán chủ của các vị có ở đây không?

Tam Nương còn chưa kịp trả lời, Phó Yểu bên trong đã nói:

- Có ta đây, tới đây đi!

Dương Anh đi vòng qua tượng Tam Thanh, nhìn thấy đúng là vị khách nữ mặc đồ đen lúc trước. Chẳng qua là bây giờ nàng không có đội mũ che, cho nên có thể ngắm được khuôn mặt của nàng.

- Ngươi tìm ta à? - Phó Yểu hỏi: - Đến vì chuyện của Giang chưởng quầy đúng không?

Dương Anh không thể phủ nhận, hắn ta gật đầu rồi nói:

- Đúng. Triệu Hưng Thái nói lần này tại hạ có thể ra khỏi nhà lao là vì kế mẫu của tại hạ có giao dịch với Quán chủ, bà ấy đã dùng đôi chân của mình để đổi lấy sự tự do cho tại hạ.

- Hắn nói là ngươi tin ngay à? - Phó Yểu nói.

- Tại hạ cũng không tin lắm - Dương Anh thành thật đáp lời - Nhưng không hiểu vì sao tại hạ vẫn muốn tìm đến đây. Tại hạ không muốn nợ bà ấy quá nhiều.

- Ồ - Phó Yểu gật đầu, nói: - Nếu là thật thì sao? Đúng là Giang chưởng quầy đã giao dịch với ta, và đúng là ta có cách có thể thoả mãn nguyện vọng của bất kỳ ai. Rồi ngươi định thế nào?

Dương Anh mấp máy môi, hồi lâu còn chưa lên tiếng. Phó Yểu cũng chẳng gấp, nàng chỉ lắc lư ghế nằm một cách chậm rãi và chờ đợi câu trả lời của hắn ta.

Thật lâu sau đó, Dương anh giống như đã hạ quyết tâm, nói:

- Nếu như có thể, xin hãy làm một vụ giao dịch với tại hạ.

- Hửm? - Phó Yểu hiểu được - Ngươi muốn dùng chân của ngươi thay cho chân của Giang chưởng quầy sao? Chuyện này không thành vấn đề, ta có thể thỏa mãn yêu cầu của bất kỳ kẻ nào. Có điều… với điều kiện của ngươi thì một chân e rằng không đủ".
Chương kế tiếp