Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 35
Dương Anh rời đi lúc nào phu thê Dương thị cũng không rõ. Có điều, lúc tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, đôi chân vốn đã mất cảm giác của Giang chưởng quầy bỗng có thể hoạt động trở lại. Giang trưởng quầy tự véo vào đùi một cái, sau khi chắc chắn chân của mình không còn vấn đề gì nữa thị mới nhớ lại sự xuất hiện của Dương Anh vào ngày hôm qua, ngay lập tức chợt hiểu ra điều gì đó. Thị tự nhận bản thân không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng lúc này trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Ít nhất Dương Anh vẫn chưa đến nỗi hết thuốc chữa.

Đúng lúc này, Dương đầu bếp nằm bên cạnh thức dậy, nhìn thấy thị đang ngồi, gã dụi mắt hỏi: “Nàng không ngủ thêm một lát à?”

Bên ngoài trời đã bắt đầu sáng, đạo quán của bọn họ rất ít người, không cần phải dậy sớm nấu cơm, có thể ngủ thêm một chút.

“Ta không ngủ được,” Giang chưởng quầy nhìn trượng phu rồi nói: “Chân ta khỏi hẳn rồi.”

Nói rồi, thị nhấc chân lên: “Chàng xem, có thể cử động bình thường rồi.”

“Thật sao?” Dương đầu bếp lập tức bật dậy, nâng chân thị lên quan sát cẩn thận: “Thật sự có thể cử động rồi sao? Chẳng lẽ quán chủ thay đổi tính nết rồi?”

“Chàng cảm thấy tính tình của quán chủ có thể thay đổi sao?” Giang chưởng quầy hỏi ngược lại gã.

Dương đầu bếp ngượng ngùng sờ đầu: “Vậy để ta đổi đề tài nhé?” Nhưng ngay sau đó gã lại nói: “Vậy thì tại sao…”

“Là Dương Anh.” Việc đã đến nước này, Giang chưởng quầy cũng không định chờ đến tận một năm sau mới nói: “Năm ngoái, sau khi chúng ta rời trấn Lý Thủy, Dương Anh bị người ta vu oan là hạ độc giết người, không chỉ mất tửu lầu mà bản thân cũng bị xử chém đầu. Ta biết hết tất cả những chuyện này, nhưng ta không nói với chàng, cũng không để ai khác nói cho chàng biết".

“Năm nay, sau khi gặp Đỗ huyện lệnh, ta lập tức biết cơ hội để cứu Dương Anh đã đến, nhưng người bình thường như chúng ta sao có thể nhúng tay những chuyện này, cho nên ta đã cầu xin quán chủ giúp đỡ. Hôm qua, Dương Anh đã được thả rồi. Nhưng mà có vẻ nó đã biết chuyện, sau khi nó đến đạo quán vào ngày hôm qua, hôm nay chân ta lập tức bình thường lại. Chàng biết đấy, quán chủ chưa bao giờ làm việc tốt không công.”

Nghe thị nói xong, Dương đầu bếp ngồi trên giường một hồi lâu sau gã mới lấy lại tinh thần rồi nói: “Ý nàng là…”

“Đúng vậy, có lẽ là Dương Anh đã giao kèo gì đó với quán chủ.” Giang chưởng quầy đáp.

Cơ thể Dương đầu bếp dựa vào cột giường, những chuyện vừa nghe có ảnh hưởng lớn đến gã. Nhưng gã cũng không có tư cách để trách móc thê tử vì đã giấu giếm mình, điều duy nhất gã có thể tự trách bản thân: “Đều là do ta không tốt, là ta vô dụng.”

Nhi tử có thể biết sai mà sửa chứng minh bản chất của nó không hề xấu.

“Nếu ngày trước ta quản giáo nó nghiêm hơn thì nói không chừng nó sẽ không đến mức như thế.” Dương đầu bếp tiếp tục: “Do ta quá kém cỏi, không biết cách quản lý việc gia đình nên mới khiến nàng phải chịu ấm ức như vậy.”

“Không đâu, ta cũng có lỗi mà.” Giang chưởng quầy cười khổ nói: “Lúc vừa theo chàng, ta đã biết đứa nhỏ này có ác cảm với ta, nhưng lúc ấy ta lại không nghĩ đến việc dạy dỗ nó mà luôn tỏ ra xa cách với nó. Bây giờ ngẫm lại, thật ra thì ta cũng có lỗi.”

Có rất nhiều chuyện lúc bắt đầu sẽ không cảm thấy gì, nhưng sau mọi chuyện đã kết thúc ta mới từ từ ngẫm lại.

Trong khi hai phu thê đang trò chuyện với nhau thì bỗng có tiếng gõ cửa: “Dương thúc, Giang chưởng quầy, ta có thể vào không?”

Là giọng của Tam Nương.

“Mời vào.” Giang chưởng quầy đáp, sau đó lập tức rời giường. Đúng lúc thị cũng có chuyện muốn hỏi Tam Nương.

Tam Nương vừa đi vào Giang chưởng quầy đã hỏi: “Tam Nương, ngày hôm qua Dương Anh đã nói gì với quán chủ vậy?”

“Bây giờ quán chủ đã có thể tự mình đi ra cửa rồi.” Tam Nương nói.

Ý tứ rất rõ ràng, thứ mà Dương Anh lấy ra trao đổi chính là hai chân của mình.

Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi nghe được đáp án, đầu óc Dương đầu bếp vẫn cảm thấy choáng váng: “Nếu không có đôi chân thì sau này thằng bé biết sống sao…”

Lúc trước, vì quá thất vọng nên gã mới lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với nhi tử, nhưng không có nghĩa là gã thực sự thờ ơ trước chuyện của nhi tử nhà mình.

“Đúng vậy, ta còn tưởng sẽ là thứ khác, không ngờ…” Giang chưởng quầy mím môi: “Cảm ơn Tam Nương.”

Sau đó, thị quay lại nhìn khuôn mặt xám xịt của trượng phu, nói: “Mỗi người đều nên có một cơ hội được tha thứ. Dương ca, chúng ta quay về Giang Nguyệt tửu lầu đi. Còn về đôi mắt…”

“Quán chủ nói, ngươi có thể dùng trước cũng được.” Tam Nương nói: “Muốn rời đi cũng không cần tạm biệt một tiếng đâu, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người. Dù sao thì sau này vẫn có cơ hội gặp lại nhau.”

Không ngờ quán chủ sớm đã nghĩ tới những chuyện này, Giang chưởng quầy nói một tiếng cảm ơn với người trước mặt, sau đó xoay người đi thu dọn đồ đạc.

Chẳng mấy chốc mọi thứ đã được thu dọn xong, Triệu Hưng Thái ở gian bên cạnh cũng tới. Tuy Phó Yểu nói không cần phải chào hỏi, nhưng phu thê Dương thị vẫn dập đầu ba cái trước pho tượng Tam Thanh sau đó mới xuống núi.

Triệu Hưng Thái và Tam Nương tiễn họ đến tận dưới chân núi, mãi cho đến lúc bóng dáng đôi phu thê biến mất ở cửa thôn, Triệu Hưng Thái hụt hẫng nhìn ánh mặt trời sắp ló dạng, y nói: “Đi thôi, mặt trời sắp lên rồi.”

“Chà. Từ nay về sau trong đạo quán chỉ có một mình ngươi thôi, hy vọng ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn.” Tam Nương nói.

“Không phải là còn có ngươi và quán chủ hay sao?” Triệu Hưng Thái nói: “Hơn nữa, ta tin trong tương lai nhất định sẽ lại có thêm người tới, chẳng qua là không thể ở lại lâu dài mà thôi.” Nói đến hai từ “lâu dài”, y xúc động nói: “Thật ra ta cũng chỉ là một vị khách qua đường.”

Chờ đến khi hắn học nấu nướng thành thạo thì vẫn phải quay về tửu điếm Thái An.

Không biết Tam Nương nghĩ tới điều gì, nàng ta nói: “Đúng vậy, chúng ta đều là khách qua đường.”

Sau khi trở về đạo quán Thanh Tùng, Tam Nương lập tức đi tìm Phó Yểu: “Phu thê Giang chưởng quầy đã đi rồi.”

“Ừ.” Phó Yểu khoanh chân ngồi ngắm vò rượu vừa lấy từ chỗ Chung Ly: “Hai người bọn họ đúng là không có một chút khúc mắc, nói đi là đi.”

Tam Nương nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Có lẽ là Giang chưởng quầy cảm thấy cứ giằng co mãi như vậy cũng có gì hay cho nên mới lựa chọn tha thứ.”

“Tha thứ?” Phó Yểu ngẩng đầu lên nhìn nàng ta.

“Vâng. Tha thứ cho người khác cũng là buông tha cho chính bản thân mình. Thay vì cả đời sống trong thù hận, không bằng cho đối phương một cơ hội, như vậy thì đôi bên đều vui vẻ.” Tam Nương nói.

“Xem ra lúc trước đưa ngươi đến Đại Từ Ân tự, ngươi đã được nghe không ít kinh phật nhỉ, nên mới có thể nói đạo lý trôi chảy đến vậy.” Phó Yểu cười nhạo một tiếng, vò rượu trong tay nứt ra: “Có điều có một số người không xứng nhận được sự tha thứ.”

“…” Tam Nương nhìn những mảnh sành rơi đầy trên mặt đất, mãi một lúc sau mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Quán chủ, vò rượu này ít nhất cũng có thể bán được mấy ngàn lượng…”

“…” Toàn thân Phó Yểu cứng đờ, ảo não mắng một câu: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại số tiền này từ họ!”

Tam Nương không hỏi “họ” là ai, nhưng có thể khiến cho quán chủ dù chết đi sống lại cũng không chịu tha thứ thì hẳn là trước đây những người đó đã làm ra chuyện gì đó rất quá đáng.

*****

Kể từ sau ngày hôm đó, đạo quán càng trở nên vô cùng yên tĩnh, Triệu Hưng Thái không phải người thích nói chuyện, cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng bếp. Hai người còn lại thì luôn xuất quỷ nhập thần, không biết đâu mà lần. Mà cứ đến buổi tối là họ lại kiên định đến Kim Lăng nghe hát và bán đồ ăn.

Tháng 5 tới, thời tiết trở nên oi bức. Hai bên bờ sông Tần Hoài lưu hành một loại trang phục gọi là y phục nguyệt quang, bên trong mặc một chiếc váy dài bó sát ngực, bên ngoài khoác một tấm áo khoác lớn màu trắng. Vải của áo khoác ngoài là loại vải xuyên thấu, tương tự như sợi tơ cực mỏng, có thể thấy vóc dáng yêu kiều thấp thoáng dưới lớp vải, cho nên nhận được rất nhiều sự yêu thích của mọi người.

“Loại quần áo này không tệ.” Lúc Phó Yểu nhìn thấy cũng cảm thấy bản thân nên thay một bộ xiêm y mới. Vì nên hiếm khi thấy nàng không đến thẳng Tiểu Nguyệt Lâu mà đưa mọi người đến cửa hàng tơ lụa: “Các ngươi cứ tuỳ ý mua gì cũng được, Chung Ly trả tiền.”

Nhưng họ vừa đến cửa hàng tơ lụa thì lại gặp Kim Thu dắt theo một tiểu nha đầu.

“Phó cô nương?” - Kim Thu hơi ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên người Chung Ly đứng bên cạnh, sau đó mới ngại ngùng nói: “Chung Ly công tử, không ngờ lại trùng hợp như vậy.”

Chung Ly vẫn không thèm để ý tới Kim Thu. Phó Yểu thì chào hỏi qua loa, sau đó dẫn theo Tam Nương và Triệu Hưng Thái lựa chọn xiêm y. Bọn họ tới cửa hàng tơ lụa lớn nhất Kim Lăng, chất liệu sản phẩm rất tốt, nhưng đồng thời giá cả cũng rất cao. Nhưng Phó Yểu là ai? Chỉ cần là thứ mà nàng nhắm trúng thì tiền không phải là vấn đề. Dù sao thì cũng đã nợ nần chồng chất rồi, thiếu mấy vạn lượng cũng là thiếu, mà thiếu mấy chục vạn lượng cũng là thiếu, cùng lắm thì từ từ trả dần. Vì vậy, Kim Thu chỉ có thể trơ mắt nhìn những loại vải có thể so với cống phẩm như lụa tuyết, nguyệt quang sa cùng với lụa ngọc trai đều được Phó Yểu lần lượt yêu cầu mang ra. Sau đó, Chung Ly vẻ mặt vô cảm đứng ở bên cạnh sẽ lấy ra một xấp ngân phiếu để trả tiền.

Sau khi mua vải xong, Phó Yểu dẫn mọi người đến hiệu trang sức ở kế bên. Đáng lẽ ra Kim Thu định nói lời tạm biệt, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy có chút tò mò. Vì thế, Kim Thu đứng đợi áng chừng một khắc ở cửa hàng tơ lụa, sau đó thấy Phó Yểu bước ra. Những thị nữ và tùy tùng của nàng ôm trên tay chừng hai mươi chiếc hộp lớn nhỏ, mà ông chủ hiệu trang sức lại bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt đưa bọn họ ra cửa. Nhìn thấy cảnh này, trái tim Kim Thu đập thình thịch. Đương nhiên là nàng ấy không nghĩ rằng người ăn mặc rẻ tiền như Phó cô nương lại có thể lấy ra nhiều bạc như vậy.

“Tiểu Hồng, ngươi mau đi hỏi thăm xem rốt cuộc lai lịch của vị Chung Ly công tử kia là gì.” Kim Thu nói.

Những cô nương sống trong thanh lâu không có nhiều lối thoát, đại đa số đều tranh thủ khi tuổi còn trẻ, nhan sắc vẫn còn xinh đẹp để tìm người chuộc thân rồi thoát khỏi nơi này. Không phải là Kim Thu chưa từng có ý tưởng này, chỉ là nàng vẫn luôn được người khác nâng niu, lại có thêm danh xưng đệ nhất ca kỹ trên sông Tần Hoài, cho nên mắt nhìn rất khắt khe, nếu là người bình thường thì nhất định không chịu để bản thân chịu thiệt thòi.

“Vâng ạ.” Tiểu Hồng không nói hai lời, ngay lập tức rời đi.

Tiểu Hồng đi theo phía sau bọn họ cả một đường, thấy bọn họ mua không ít đồ. Cuối cùng, nàng ta mệt đến mức thở không ra hơi. Không biết là do trưa nay chưa ăn gì hay sao mà nàng ta cảm thấy hơi choáng váng, đành phải ngồi ở ven đường nghỉ ngơi một lát.

“Ngươi có sao không?” Lúc này, bỗng có người hỏi nàng ta.

Tiểu Hồng ngước lên nhìn, phát hiện ra người hỏi nàng ta câu này là tuỳ tùng bên cạnh Phó cô nương. Nhìn lại, nhóm người Phó cô nương đều đang đứng ở bên cạnh nhìn nàng ta.

“Không, không sao cả.” Tiểu Hồng vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, nhưng vừa cử động, cơ thể lại lung lay như sắp ngã.

“Sắc mặt ngươi hơi kém.” Triệu Hưng Thái quan tâm nói.

“Không sao đâu, có thể là do cả chiều nay ta chưa ăn gì thôi” Tiểu Hồng đáp.

“Đúng lúc ta có chút đồ ăn.” Triệu Hưng Thái đưa cho nàng ta số điểm tâm chưa bán hết mà y mang theo trên người: “Ngươi cứ ăn no bụng trước đã. Mà chẳng phải vừa nãy ngươi còn đi theo Kim Thu cô nương hay sao, sao bây giờ lại ở đây?”

“Ta…” Tiểu Hồng nhanh nhảu nói: “Kim Thu tỷ tỷ sai ta tới hỏi Phó cô nương tối nay có đi nghe khúc không.”

“Tối nay sẽ không đi.” Phó Yểu trả lời: “Dù sao đi cũng chẳng có ích lợi gì.”

Tiểu Hồng không hiểu lắm, nhưng bây giờ đã bị phát hiện, nàng ta không thể ở lại được nữa, đành phải nói lời cáo từ rồi vội vàng rời đi.

Mà đến tối, Phó Yểu thật sự không đi. Nhưng Kim Thu mặc bộ trang phục lộng lẫy chuẩn bị tham dự yến hội lại phát hiện ra một chuyện khiến nàng hoảng sợ… nàng không nói chuyện được nữa.
Chương kế tiếp