Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 37
Nghe tú bà nói vậy, Kim Thu biết nàng bị phát hiện rồi. Nàng biết Tiểu Hồng là lúc Tiểu Hồng vừa bị mua về chưa được bao lâu. Ngày ấy nàng tình cờ nghe được tiếng hát của Tiểu Hồng, chất giọng rất thu hút người khác. Vì vậy nàng nhân lúc bản thân được phép tuyển nha hoàn, rồi đưa Tiểu Hồng đến bên cạnh mình hòng quấy nhiễu cơ hội trở thành ca kĩ của Tiểu Hồng. Không ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng Tiểu Hồng vẫn được người ta nâng đỡ lên. Nàng nhìn chằm chằm Tiểu Hồng một lúc rồi mới xoay người trở về. Chuyện đã đến nước này, không còn gì để nói.

Sau ngày đó, Kim Thu thường xuyên nghe thấy tiếng Tiểu Hồng ca hát, tiếng hát của nàng ta từ ngập ngừng đến thuần thục, dần dần trở thành tiếng mọi người hò reo ở ngoài đại sảnh. Còn nàng thì vẫn không thể mở miệng hát. Bữa tiệc ở phủ Thái thú ngày một đến gần, tất cả ca kĩ và nhóm múa đều đến dự tiệc, hai bên bờ sông cũng mất đi một nửa sự náo nhiệt.

Kim Thu dựa sát bên cửa sổ, nàng có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đàn tiếng sáo bên sông truyền đến. Lẫn trong đó là tiếng hoan hô ủng hộ, chỉ nghe thôi cũng có thể tưởng tượng được bữa tiệc hôm nay sôi động đến nhường nào. Nếu như giọng nói của nàng không bị thương, hẳn là những âm thanh hò reo cổ vũ đó bây giờ đã phải thuộc về nàng. Kim Thu cười khổ, vừa định uống rượu thì thấy ma cô dưới lầu đã chạy một đường vào đến hậu viện.

“... Thái thú rất hài lòng, còn chỉ đích danh Hồng Châu của chúng ta ở lại tiếp khách.” Tiếng nói vui rạo rực của ma cô vang lên, Kim Thu không nhịn được mà quăng vỡ nát bầu rượu trong tay.

Dù cảm xúc trong lòng có rối loạn thì Kim Thu cũng biết rất rõ, sau tối nay, Tiểu Hồng sẽ thực sự lột xác trở thành Hồng Châu. Nàng từ từ trượt xuống cửa sổ, dựa vào vách tường và lặng lẽ khóc. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên người nàng, bóng tối trên mặt đất bao phủ nàng.

“Ngay cả khóc cũng phải khóc trong im lặng, cảm giác này khó chịu nhỉ.” Lúc này, có người nói ngoài cửa sổ.

Kim Thu giật mình, vội lau khóe mắt. Vốn nàng muốn hỏi ai đó, nhưng chợt nhớ ra Phó Yểu đang ở trên lầu trên. Nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, không biết từ khi nào, có một bóng người đã ngồi ở đó. Nhìn từ dưới lên trên, tình cờ nhìn thấy… hai nọng cằm của người kia.

“...”

Phó Yểu lấy một tay che cằm, nhanh chóng đổi mặt. Tại Chung Ly hết, chủ nợ cho nàng vay tiền đi ăn uống thả ga nên mặt mới bị béo tròn lên thấy rõ như thế này.

“Là ta.” Phó Yểu dứt khoát nhảy vào.

Bấy giờ Kim Thu mới nhận ra nàng: “Phó cô nương?”

Vừa nói ra, nàng kinh ngạc nhận ra thế mà mình lại có thể mở miệng nói chuyện.

“Đừng vội mừng, cái đó chỉ là để tiện cho chúng ta có thể giao lưu thôi, để ngươi hồi phục giọng nói tạm thời.” Phó Yểu dội một gáo nước lạnh.

“Tạm thời?” - Kim Thu nghiêng đầu, không hiểu Phó Yểu đang nói cái gì.

Phó Yểu búng tay một cái: “Ngươi nói lại thử xem.”

Kim Thu há miệng định nói gì đó nhưng lại phát hiện ra mình không thể nói tiếng nào nữa. Nhận ra người trước mặt thế mà có thể làm như thế, Kim Thu không khỏi lùi về sau một chút, đề phòng hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?’

“Ta là ai không quan trọng.” Phó Yểu nói: “Quan trọng là mục đích ta đến đây.”

“Vậy ngươi muốn làm gì?”

“Rõ ràng mà, ta đến đây vì ngươi.” Phó Yểu nói: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta có thể cứu lấy giọng nói của ngươi. Đương nhiên, trong quá trình này, ngươi cần phải trả một cái giá nào đấy.”

“Ta không cần.”Kim Thu từ chối.

“Ta không cần thứ đó.”

“Vậy cũng được.” Phó Yểu rất tiếc nuối, nàng để lại một con hạc giấy: ‘Vậy lúc nào ngươi cần thì hãy đốt nó ta sẽ xuất hiện ngay lập tức.”

Nói xong, nàng đi ra phía ngoài. Sau khi đi khỏi, nàng lại đẩy cửa ra lần nữa, nói với Kim Thu: “À đúng rồi, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một chuyện. Giọng nói của ngươi bị hỏng chỉ mới là bắt đầu thôi, sau đó tóc của ngươi sẽ dần rụng sạch, mắt càng ngày càng mờ đi, lục phủ ngũ tạng thối rữa, lúc chết sẽ khổ không nói thành lời. Hãy thật trân trọng thời gian ba tháng cuối đời mình đi.”

Nói xong, cửa lại bị đóng lại một lần nữa, lần này nó không còn bị mở ra nữa. Nhưng đã có một cơn sóng ngầm nổi lên trong lòng Kim Thu. Nàng nhìn bàn tay mình, đưa tay lên vuốt tóc. Chỉ cần dùng sức nhẹ, một đống tóc đã rụng xuống…

*****

Đạo quán

“Người đã sớm nhìn thấu tuổi thọ của Kim Thu cô nương sắp tận rồi ư?” Tam Nương bưng lên cho Phó Yểu một tách trà nóng hổi.

“Nhìn thấu thì lạ lắm à?” Phó Yểu lại cầm giấy cắt kéo, đi ra khỏi đạo quán.

Tam Nương tò mò đi theo sau, thấy Phó Yểu đã đến trước cái cây thứ tư bên bồn hoa. Nàng nhớ lại lần trước đã dùng một chiếc lá cây của loại cây này để chữa khỏi đôi mắt của Giang chưởng quầy.

“Đừng sợ.” Phó Yểu đưa tay sờ lên cái cây: "Ngươi đã hưởng nhiều hương khói ở chỗ ta như vậy rồi, hôm nay ta xin ngươi một cái lá cũng không gọi là quá đáng đâu đúng không. Ngoài kia mà muốn ở nhà của người khác thì phải trả tiền đấy.”

Sau đó, "xoẹt", Phó Yểu đã cắt một cái lá non trên cây kia xuống.

“Được rồi, ta đã thu xong tiền thuê nhà năm nay, ngươi tiếp tục đợi đi.”

Nàng đưa lá non lên trước mũi, ngửi ngửi rồi giao cho Tam Nương đem đi cất đi.

Tam Nương tò mò: “Đây là…”

“Thược dược tím.”

Nghĩ đến tác dụng khi dùng cho Giang chưởng quầy, Tam Nương cũng đã hiểu gì đó: “Người đang chuẩn bị cho Kim Thu cô nương sao?”

“Ai mà biết. Nếu như nàng ta không chịu đồng ý làm giao dịch, vậy thì cái lá này để dùng cho người đến sau cũng được. Đương nhiên là dùng để pha trà cho ta thì đúng là không còn gì bằng.”

Tam Nương vội cất cái lá cây đó đi.

Ngày hôm sau, lúc Triệu Hưng Thái đang tưới nước cho hoa cỏ thì phát hiện bồn hoa có thêm một cái hố, một gốc cây hoa đã biến mất.

“Hôm qua có ăn trộm ghé thăm à?” - Y hỏi Tam Nương,

Tam Nương lắc đầu, nói: “Chắc là nó đã thu thập tay nải và chạy đi ngay trong đêm…”.

Triệu Hưng Thái: “?”.

“Đúng rồi, Giang chưởng quầy gửi tin tới, nói là báo ngươi làm thêm mấy con vịt sốt tương ngọt nữa. Đợi Phương Nhị tới, cho hắn lấy mang vào thành bán đi - Tam Nương nhắc nhở.

Từ lúc Đạo quán bắt đầu bán điểm tâm và mấy món ăn vặt của Kim Lăng, mỗi ngày Phương Nhị đều chọn vài thứ đi bán, cũng có thể kiếm được chút tiền. Bây giờ Giang chưởng quầy đã trở về huyện thành rồi, có việc gì sẽ gọi Phương Nhị giúp thị làm trung gian đi truyền tin.

“Ờ được” - Triệu Hưng Thái không hỏi lý do.

Có điều y và Dương sư phụ ở chung với nhau đã một thời gian rồi, chắc chắn Dương sư phụ biết các bước làm món vịt sốt tương ngọt, nhưng lại không tự mình làm ở tửu lầu, mà muốn Phương Nhị tới Đạo quán lấy, điều này cho thấy bọn họ không có cố tình chiếm món này làm của riêng.

Hắn không hỏi, song Tam Nương vẫn muốn nói cho hắn biết: “Lần này là chuẩn bị cho Đỗ huyện lệnh. Mặc dù vị Tri huyện đại nhân này không quá đáng tin, nhưng có một số chuyện vẫn cần phải nhờ vả ông ấy mới được. Món này của ngươi cứ để mai một thì tiếc lắm đấy”.

Nàng ta và Giang chưởng quầy đã bàn bạc với nhau rồi, định bụng dùng món này tăng thêm một chút doanh thu. Bằng không dựa vào tốc độ tiêu tiền của quán chủ, nói không chừng bán mình mấy trăm năm còn chưa trả hết nợ.

“Chuyện này hai ngươi cứ tính là được” - Triệu Hưng Thái không quá để ý mấy chuyện này, “Chỉ cần cho ta số bạc mà ta đáng được nhận thì cái gì cũng được”.

Cuối cùng, y không quên bổ sung một câu: “Nhớ là len lén đưa thôi”.
Chương kế tiếp