Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 38
Tam Nương biết hắn nói lời này là cố ý để cho quán chủ nghe, nàng ta khẽ cười, nói: “Ngươi còn ở đó nghĩ đến những chuyện này, còn không bằng nhân dịp hôm nay là mười lăm kiếm thêm chút tiền đi”.

Từ khi thê tử của Hà thợ mộc mang cái bụng bầu ba tháng đến đạo quán của bọn họ tạ lễ, danh tiếng đạo quán của họ có thể cầu con dần dần lan rộng. Dẫn tới việc cứ ngày mùng một và ngày mười lăm mỗi tháng khách tới hành hương rất nhiều, hơn nữa trước mắt xem ra phạm vi không còn giới hạn ở làng xóm chung quanh, thậm chí còn có sự xuất hiện của người giàu có đeo vàng bạc. Hôm nay lại là ngày mười lăm, các khuê nữ của nhà Phương Nhị đã bày sạp nhang đèn ra từ rất sớm, y cũng phải tranh thủ kiếm thêm chút đỉnh mời được.

Chờ đến buổi sáng, khách hành hương lên núi quả nhiên đông hơn. Mà không phải là đi từng người, hầu như là đi theo nhóm. Hiện tại, vợ chồng Giang chưởng quầy đã rời đi rồi, chỉ còn một mình Triệu Hưng Thái bận rộn, hết giúp đỡ thắp hương, lại tới thu tiền bánh ngọt điểm tâm, căn bản vội đến chân không chạm đất.

Đến giữa trưa, khách tới hành hương đã thưa dần, Triệu Hưng Thái đang muốn nghỉ ngơi kiếm chút gì đó để ăn, lại thấy bên ngoài cửa đạo quán có hai người xuất hiện, một nam nhân gầy như cò hương, một nữ nhân béo như cun cút đang thở hổn hển.

“Nơi này chắc là đạo quán Thanh Tùng.” Gã cò hương nhìn lên trên cửa lớn, lau mồ hôi trên mặt, “Chỗ này đúng là hẻo lánh, nằm ở vùng núi xa xôi thế này, thảo nào tìm mãi không thấy”.

Mụ cun cút cũng nghỉ ngơi một chút rồi mới nhấc chân đi vào, “Miếu nào cũng phải bái, ai biết miếu ở núi nào linh. Ta có thể có con hay không, còn phải trông cậy vào bọn họ”.

“Bà có thể có con hay không, rõ ràng là phải trông cậy vào ta mới đúng.” Gã cò hương nói thầm một câu, sau đó đi mua nhang nến ở quầy bên cạnh đạo quán.

Hắn thấy tuổi của cô bé còn nhỏ, ăn mặc cũng không tươm tất cho lắm, liền đổi bó nhang trong tay thành bó lớn nhất, và ngọn nến cũng đổi thành cây nến dài nhất, “Chỗ này tổng cộng bao nhiêu tiền?”.

Nữ nhi Phương gia lần đầu tiên nhìn thấy khách nhân thành tâm như vậy, vội nói giá cả. Gã cò hương ném xuống mấy miếng bạc vụn, bảo con bé khỏi thối, “Lần sau lại đến khỏi đưa tiền nữa.”

Về việc còn có lần sau hay không, ông ấy thấy có đến chín phần là không có rồi.

Tiến vào bên trong đạo quán, châm nến thắp hương, không mắc một lỗi nào. Phu thê bọn họ đã thực hiện những động tác này trong nhiều năm và rất quen thuộc với chúng. Nhưng mà đạo quán này thật đúng là keo kiệt, đừng nói đến thân vàng tượng bạc, ngay cả một đạo sĩ ở bên trong cũng không có.

Gã cò hương thấy có chút kỳ quái, “Làm sao có thể thắp lên hương khói trong ngôi miếu này?”.

“Người có ước cầu, ắt sẽ cháy thôi” - Sau lưng ông ấy có tiếng người cất lên.

Cặp phu thê vừa xoay người lại liền thấy một nữ tử mặc một chiếc áo rộng hai vạt áo cân đối nhau đang đứng sau lưng họ, đôi mắt của nàng được che lại bằng một dải lụa màu trắng, trong tay cầm theo quạt xếp, trông như một nữ nhi của nhà giàu có, nhưng nghe những lời mà nàng nói lại có vẻ không phải.

“Cô nương là ai?”

“Ta là quán chủ của tòa đạo quán này” - Phó Yểu đặt chiếc quạt xếp trong tay lên bàn, sau đó chuyển ngọn nến trên bàn gần mình nhất lên giá nến cạnh tường. Mỗi động tác của nàng đều như nước chảy mây trôi, đến độ gã cò hương nhịn không được mà duỗi tay ra trước mắt nàng huơ huơ vài cái, muốn thử xem nàng có phải là mù thật hay không.

“Đôi mắt này của ta tuy mù, nhưng lòng ta sáng” - Phó Yểu dừng lại ở trước mặt gã cò hương rồi nói, “Hai vị tới cầu cái gì?”

“Đạo quán của các vị nổi tiếng nhất còn không phải là cầu con sao?”

“Cầu con?” - Phó Yểu một lần nữa cầm quạt xếp lên tay, mở ra, bề mặt quạt được làm từ ngọc thạch đã được mài giũa, dưới ánh nến mang lại cảm xúc ấm áp, “Trong bụng phu nhân không phải đã có một đứa đó sao, cần cầu gì nữa”.

“Có sao?” - Cặp phu thê sửng sốt, chợt hoài nghi nói, “Quán chủ đừng lừa chúng ta.”

Mụ cun cút lại nói: “Dọc đường tới đây, ta ăn cái gì cũng thấy ngon miệng, không hề ốm nghén. Ta nghe người khác nói, mới vừa có thai chắc chắn sẽ bị buồn nôn ốm nghén, ăn không ngon miệng, ăn cái gì cũng nôn hết ra”.

“Có lẽ đứa trẻ trong bụng đang chăm sóc người, không muốn để người vất vả đấy. Nếu hai vị không tin thì có thể đi thẳng xuống núi tìm đại phu bắt mạch thử xem. Ta mà có nửa lời gian dối, các ngươi cứ việc tới đập nát Đạo quán của ta” - Phó Yểu nói.

Lúc này cặp phu thê cũng có vài phần tin tưởng, nhưng mà cụ thể thế nào vẫn phải đi bắt mạch mới biết được.

“Được, chúng ta lập tức xuống núi”.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Tam Nương từ một bên đi tới, có hơi ngạc nhiên, “Thật không nghĩ tới, thế mà bọn họ có thể tìm được đạo quán của chúng ta.”

Phó Yểu lại cười, “Ngươi đi nói với Triệu Hưng Thái, đêm nay ta không có hứng ra ngoài, nên sẽ không đến Kim Lăng.”

“Đúng vậy.”

Áng chừng vào giữa buổi chiều, phu thê béo gầy lại quay trở lên Đạo quán. So với việc không thèm để tâm từ lúc ban đầu, lần này cả hai người họ đều căng thẳng, thậm chí lúc đi đường mụ cun cút còn cố bước đi nhẹ nhàng, chỉ sợ một khắc không cẩn thận làm rớt đứa con trong bụng.

Tiến vào đạo quán, một lần nữa nhìn thấy Phó Yểu, mụ cun cút lập tức kích động nói: “Ta thật sự có thai! Ta có con rồi!”

Bà ấy đã mong chờ mười mấy năm, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày hôm nay!

“Sao mà quán chủ có thể nhìn ra phu nhân nhà ta đang có thai?” - Gã cò hương không kìm được kích động, “Sau khi chúng ta xuống núi có đi tìm vài đại phu bắt mạch. Cuối cùng có hai vị đại phu già bắt được hỉ mạch, nói là còn quá ít tháng, bảo chúng ta chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi đi bắt mạch lại”.

“Chúc mừng, chúc mừng.” Phó Yểu nói, “Nhưng điều mà quý phu nhân cần làm nhất lúc này chính là an thai, không cần phải xa đến đây báo cho ta biết tin này đâu”.

Gã cò hương nghe nàng nói vậy, cũng không vòng vo nữa: “Chuyện là như thế này quan chủ ạ, cái thai này của chúng ta là cái thai khẩn cầu mười mấy năm mới có được, không dễ dàng gì. Quán chủ không cần bắt mạch là có thể biết thê tử của ta mang thai, chắc chắn là người có bản lĩnh. Cho nên ta nghĩ ta và thê tử muốn xin ở nhờ trong đạo quán một thời gian.”

Đây là chuyện mà ông ấy và thê tử đã bàn bạc sẵn. Lúc trước, có người đoán mệnh nói với bọn họ rằng, phu thê bọn họ cứ gặp miếu nào thì cúng bái miếu đó, nhất định có thể mang thai. Hiện tại, bọn họ thật sự nhận được tin vui ngay trong một đạo quán nhỏ vô danh, chuyện này khiến họ không thể không tin trên đời này thật sự có một thế lực huyền bí nào đó. Một khi đã như vậy, chi bằng bọn họ dứt khoát nán lại nơi đây để dưỡng thai, thuận lợi sinh đứa trẻ ra, coi như thuận theo ý trời.

“Ở nhờ thì có thể, nhưng mà bổn đạo quán không nuôi người rảnh rỗi” - Phó Yểu nói.

“Cái này không thành vấn đề, có chuyện gì ta có thể giúp đỡ nhất định sẽ làm.” Gã cò hương vội nói, “Quán chủ còn muốn dặn dò điều gì nữa không?”

Phó Yểu suy nghĩ rồi nói: “Còn nữa, cố gắng đừng ra khỏi phòng vào buổi tối”.

Cặp phu thê lập tức đồng ý.

Cứ như vậy, căn phòng mà Giang chưởng quầy ở trước đây lại mở cửa nghênh đón cặp vợ chồng mới. Triệu Hưng Thái rất vui vì điều này, ít nhất về sau y làm việc cũng có người phụ giúp một tay, không cần phải một mình đảm đương phần việc ba người. Sắp xếp cho đôi phu thê béo gầy xong không lâu thì trời cũng tối hẳn.

Cùng lúc đó, tại hậu viện của Tiểu Nguyệt Lâu bên sông Tần Hoài, Kim Thu nhìn con hạc giấy dưới ánh đèn, trong mắt tràn ngập giãy giụa. Sáng nay, nàng lại đi tìm một vài vị đại phu. Ban đầu những vị đại phu đó chỉ khám ra được những vấn đề nhỏ, nhưng sau khi nàng đặt kết quả chẩn đoán của bọn họ lại cùng một chỗ thì phát hiện ra kết quả không hề trùng khớp. Cuối cùng, mấy vị đại phu cùng nhau xem, bệnh tình trên người nàng mới dần rõ ràng.

“Bệnh này của cô nương, mấy người chúng ta đều không thể khám ra hết được. Hoặc là do vấn đề không lớn, hoặc là vấn đề quá lớn. Tóm lại, cô nương cần phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Nghĩ đến những lời nhóm đại phu nói ban sáng, nước mắt Kim Thu không ngừng tuôn rơi. Mỗi lần đều là như vậy, rõ ràng là có hi vọng, nhưng lại có tin dữ cuốn nàng vào trong cát bụi.

“Ông trời đối xử với ta đúng là bất công” - Nàng tự nói với lòng, đôi mắt rưng rưng thiếu cháy con hạc giấy kia.

Ngọn lửa màu xanh lá từ từ nuốt chửng hạc giấy, nhưng người nói sẽ xuất hiện cũng không thấy tới. Kim Thu đợi một lát, cũng không thấy thứ gì xuất hiện, nàng tự giễu rồi cười. Cảm thấy chính mình điên rồi, lại còn ôm ảo tưởng như vậy.

Trở lại trên giường, nàng lẳng lặng mà nằm ở đó, không buồn ngủ chút nào. Hồi tưởng lại cuộc đời của nàng, cả cuộc đời của nàng giống như một hồi bi kịch, vẫn luôn bị trêu đùa, sống không bằng chết. Cho đến khi nước mắt sắp cạn, nàng vừa mở mắt ra thì đột nhiên phát hiện bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Xung quanh nơi này có những đợt gió âm u, trong bóng đêm như có thứ gì đang cười và thì thầm hết sức rùng rợn. May mà còn có thể nhìn thấy đường núi dưới chân, và ở cuối đường núi là một ngôi miếu đèn đuốc sáng trưng. Con người luôn có xu hướng đến chỗ sáng, khi Kim Thu đến gần ngôi đạo quán kia, chỉ thấy bên trên viết ba chữ rất to - ĐẠO QUÁN THANH TÙNG.

Ở căn phòng phía sau, gã cò hương nhón chân đi ra bởi vì ông ấy hơi mắc tiểu. Mặc dù trong phòng có bô, nhưng mùi rất khó chịu. Ông ấy rón ra rón rén rời phòng, sau khi đi đến nhà xí giải quyết chuyện lớn của đời người, tình cờ nhìn thoáng qua cổng Đạo quán thì thấy có một cô nương trẻ tuổi đang đứng ở đó.

“Kỳ quái, khuya như này sao còn có người đến đây?” - Gã cò hương tự nói thầm một câu, lại có chút tò mò mà đi ra ngoài cửa.

Ông ấy vốn là đệ tử Thiếu Lâm nay đã hoàn tục, có sẵn lòng dũng cảm và tài cán, lúc này hoàn toàn không lo sợ bất kỳ điều gì.

“Cô nương, sao lại ở đây?” - Ông ấy tiến tới gần để hỏi.

“Nàng ta tới đây tìm ta” - Không biết Phó Yểu đã xuất hiện ở lối đi từ bao giờ, đứng đối diện với Kim Thu, nói: “Đi vào đây nói chuyện đi.”

Kim Thu nhìn thấy Phó Yểu, có chút nghi hoặc mà vào cửa đạo quán, hỏi: “Tại sao ta lại ở đây?”

“Hừm, do bản thân ta lười đi đến Kim Lăng nên làm cho ngươi đến chỗ này tìm ta” - Phó Yểu nói, “Ngươi thiêu hạc giấy là đã nghĩ kỹ rồi sao?”.

Kim Thu cúi thấp đầu xuống, thấp thấp giọng “ừm”.

Các nàng hai người vừa hỏi vừa đáp, cùng nhau hướng về phía đạo quán. Gã cò hương xoa xoa đầu, phát hiện không phải việc của mình. Ngay khi đang chuẩn bị trở về ngủ, bỗng nhiên phát hiện có cái gì không đúng, ông ấy không khỏi quay đầu lại chỗ của quán chủ và cô nương kia để nhìn kĩ lại, tức khắc tóc gáy phía sau đều dựng hết lên… Cô nương kia nhón mũi chân mà đi đường!

Sống lưng lạnh ngắt mà trở lại về phòng, ông ấy nhanh chóng chui vào trong lồng ngực của thê tử. Tuy rằng ông ấy võ nghệ cao cường, không sợ ai cả, nhưng ngoại trừ những thứ này.

Phía trước là gian thờ chính, lúc này Kim Thu cũng đã hiểu ra rốt cuộc là mình đang ở chỗ nào.

“Không nghĩ tới thế gian này lại có một nơi thần kì như vậy tồn tại, chỉ tiếc, ta phát hiện quá muộn.” Kim Thu cười khổ nói.

“Hiện tại biết cũng không muộn.” Phó Yểu nói.

“Đúng thật.” Kim Thu tán thành gật gật đầu, “Lúc trước người nói có thể giúp ta khôi phục âm thanh. Vậy thì xin hỏi, ta có thể đưa ra yêu cầu khác không?”

Phó Yểu ra hiệu cho nàng nói, “Ví dụ?”.

“Ví dụ như làm âm thanh của Hồng Châu trở nên khó nghe, lại làm khuôn mặt của nàng ta trở nên xấu xí một chút, không được xuất sắc giống hiện tại.”
Chương kế tiếp