Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 16

Mới vừa rồi, những người dân thường còn đứng thành nhóm chặn ngang hắn, lúc này lại cúi đầu khuất phục.

Mà nhóm giặc cỏ vừa mới đuổi theo Bộ Thanh Vân, vậy mà bị một đám dân chúng bắt lại.

Tiếng náo động ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Bộ Thanh Vân nhìn hai gò má của người đàn ông đang đứng phía xa.

Hình như bởi vì nghe thấy giọng nói quen thuộc, khiến trong lòng Bộ Thanh Vân xuất hiện một trực giác kỳ lạ.

Người đàn ông này, sẽ không cấu kết với đám giặc cỏ kia để làm việc xấu.

Bộ Thanh Vân hồi phục lại hít thở bình thường, hắn lướt ánh mắt bình tĩnh đảo đến trên người đàn ông ở chỗ xa kia.

Nhìn thấy người đàn ông nhàn nhã lững thững bước đến chỗ của hắn, bên duoiws  khóe miệng Bộ Thanh Vân hiện lên một lúm đồng tiền mờ nhạt.

Thật không hiểu là người to gan lớn mật hay vẫn là kiểu người ngu ngốc có phúc đây.

Nếu không phải phía trên quần áo của hắn còn mang theo vết máu, dường như Bộ Thanh Vân không có chuyện gì xảy ra, giống như một người đang đứng đợi một người bạn tốt từ xa đang đến thăm.

Người thanh niên trẻ từ từ đi lên phía trước.

Cây quạt xếp từ từ lay chuyển, mang theo một làn gió nhẹ.

Hai người từ từ di chuyển, cuối cùng còn cực kì ăn ý đứng cách người đối diện ba bước chân.

Càng đi tới gần, trực giác kia càng trở lên rõ nét hơn.

Nhìn khuôn mặt người đàn ông này, khí chất, chậm chí còn vừa mới ra tay lúc trước, tuyệt đối không cấu kết với đám giặc cỏ để làm chuyện xấu.

Bộ Thanh Vân cẩn thận cân nhắc kỹ càng kẻ địch của bản thân.

Ngay lập tức lúm đồng tiền càng sâu hơn.

Mạnh Minh, một nhân vật có cử chỉ nghiêm nghị vương giả như vậy tuyệt đối không thể nào có mối liên hệ với đám giặc cỏ kia.

Hắn thả nhiên học tập bộ dạng chắp tay của người trong giang hồ, nói: "Công tử, có thể kể lại. Nhưng trước tiên ta có thể tắm rửa một cái không?"

"Không thể." Người đàn ông dùng ngữ điệu lạnh lùng nói những lời khiến cho người khác muốn nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như sau khi ngươi tắm rửa, ta lại không còn hứng thú nữa thì ta nên làm như thế nào?"

Những cảm xúc phập phồng không ổn định quá lớn lúc trước, nhưng chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi, tức giận từ trong tim của Bộ Thanh Vân nổi lên như một gợn sóng nhấp nhô rồi chợt biến mất.

Hắn cười nhu thuận: "Hiện tại ta chật vật như vật, lúc mà kể lại chuyện đó ngươi xem cũng không thấy thoải mái."

Người đàn ông tiếc chữ như vàng: "Ta là người thô thiển, ta không ngại."

Đúng là không nghe theo sẽ không chịu buông tha.

Bộ Thanh Vân hít một hơi lạnh thật sâu, lúm đồng tiền ở khóe miệng biến mất.

Cười đến mệt mỏi.

Hắn nói thẳng thừng một cách đơn giản: "Ngươi có giết ta không? Nếu không giết thì để ta tắm rửa một cái."

"A." Cánh môi mỏng của Tiêu Dạng cong lên, lộ ra một giọng nói mang theo biểu cảm châm biếm, hắn không trả lời mà lại nói: "Ngươi và Yến vương được Tịnh Nhất tiên đoán có duyên phận?"

"Phải." Bộ Thanh Vân dường như còn đào thêm cái hố khi nhắc lại: "Ông ta nói mệnh của hai người chúng ta có duyên phận, trời đất tạo thành một đôi."

"Ngươi từng cứu hắn một mạng?"

Bộ Thanh Vân chưa từng thấy mệt mỏi như vậy, cả xương cốt và thân thể đều thấy mệt nhọc trầm trọng, người này lại còn cứ đứng như vậy rối rắm chuyện của hắn và Yến vương nữa chứ?

Hắn nói: "Đúng."

Người đàn ông làm ra một dấu chỉ tay, chỉ vào một đường nhỏ dưới chân núi: "Ngươi cứ chạy dọc theo con đường này thì có thể nhìn thấy một lối thoát."

Ánh mắt Bộ Thanh Vân lóe lên ánh sáng nhỏ, hắn nghĩ nhiều lần nhưng lại nhanh chóng phủ phận: "Ngươi sẽ giết ta đúng không?"

Nếu như hắn để một thân máu me như này chạy xuống núi, thứ chào đón hắn chắc chắn là nha dịch của quan phủ. Tuy nói rằng hắn có thể nhờ cậy vào danh tiếng Đoạn học sĩ để tự cứu lấy mình, nhưng trước mắt có một phương pháp còn đơn giản hơn.

Hiện tại ở đây là sơn trai, nhìn người đó là biết nắm giữ những người ở đây, tắm rửa một cái là chuyện có thể làm.

Làm gì phải bỏ gần tìm xa.

Khuôn mặt hắn căng chặt lại, Tiêu Dạng nhìn chằm chằm Bộ Thanh Vân một lúc lâu.

Khi mà thư sinh nói ra tên của Kê Minh Tự, còn nhắc tới Bộ Kinh Yến vương, lúc ấy Tiêu Dạng vô cùng kinh hãi nhưng lại có phần khen ngợi.

Tuy hắn nói ra không biết là sai ở chỗ nào, nhưng có thể đoán ra thân phận của mình, chắc chắn là đáng khen.

Tiêu Dạng dừng lại cách thư sinh ba bước chân, đôi mắt xếch hẹp dài, đuôi mắt từ từ nhìn về người phía trước cong lên: "Ngươi đi tắm rửa đi."

Dứt lời, một ông lão đầu trọc đứng hầu hạ phía sau Tiêu Dạng cẩn thận đi tới trước mặt của Bộ Thanh Vân, ông ta vẫn cúi đầu lộ ra cổ mình nói: "Xin công tử đi theo sau lão."

Bộ Thanh Vân nhìn vào ông lão chằm chằm.

Chỉ mấy giây sau, hắn cảm thấy một loại cảm giác may mắn đã chạy thoát.

"Cảm ơn."

Tiêu Dạng đem cây trường kiếm cất vào trong vỏ, lại vứt cả cây kiếm sang một một, quay người trên khóe mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia sắc lạnh.

"Đứng lại!" Động tác toàn thân thể Tiêu Dạng đột nhiên dừng lại, nhìn ông lão đang dẫn đường cho Bộ Thanh Vân ở đối diện, hắn vươn tay ra, nói: "Giao ra đây."

Tia sắc lạnh ở nơi khóe mắt vừa rồi kia, chính là vũ khí sắc bén.

Từ đáy mắt Tiêu Dạng dần dần nổi lên ánh mắt nghiêm nghị, đôi mắt nhìn chằm chằm kéo căng vào hình dáng ông lão lưng còng.

"Làm sao lại quay về..."

Thư sinh giả vờ như trong lòng hắn tràn ngập thắc mắc, hắn chưa xoay người người hoàn toàn chỉ nói mấy câu đơn giản rồi im bặt lại.

Ông lão lưng còng từ từ đứng thẳng dậy, là một người đàn ông có thân hình cao gầy ngang bằng với thư sinh.

Đôi bàn tay khô đét ấy chuyển động linh hoạt, một cảm giác lạnh lẽo khiến da đầu người ta run lên vừa hiện lên trên mặt gầy gò nhạt nhẽo.

"Ngươi sẽ không nhân lúc ta đang tắm rửa bỏ lại ta ở chỗ này chứ. Ngươi phải ở lại đây cùng ta."

Thư sinh nói một câu không đầu không đuôi, thành công hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Dạng lại chỗ hắn.

Đôi mắt đen của Tiêu Dạng chộp lấy hai gò má đang phủ kín vết máu của người thanh niên trẻ, mắt hắn nhìn thấy khuôn mặt kia càng ngày càng tới gần, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên tạo thành vòng cung: "Hóa ra cũng có chút thông minh."

Lần trước ở Kê Minh Tự cũng như thế này.

"Ha." Tâm trạng tích cực của thư sinh cũng không biết là thật hay giả, hắn khoanh tay, bước đi thong thả chậm rãi cuốc bộ về phía Tiêu Dạng, cây quạt xếp mở ra còn muốn học đòi văn vẻ: "Tạm thời có thể..."

Nhìn vẻ mặt đầy máu, thật sự có phần xấu mặt.

"Ồn ào." Tiêu Dạng lạnh nhạt nhìn về đôi mắt màu hổ phách, nheo mắt đánh giá người đàn ông lão lớn tuổi vừa mới từ từ đứng thẳng người kia.

Gần như là đứng thẳng lưng, một ông lão vừa mới gần đất xa trời bỗng nhiên tinh thần khỏe mạnh, đôi mắt tàn nhẫn như rắn độc thay thế.

Dao găm đúng là dễ dàng mang theo bên người mà.

Tiêu Dạng không để ý đến suy nghĩ.

Hơi nghiêng đầu, Tiêu Dạng dò xét ông lão kia, trường kiếm trong tay chỉ thẳng về phía ông lão không rõ lai lịch.

"Ngươi là ai?"

Dường như không khí ứ đọng lại không còn di động nữa, những nhóm dân chúng vừa mới rồi vô cùng bận rộn lúc này đều dừng lại công việc trong tay.

Ánh mắt mọi người đều đặt lên trên người con trai trẻ tuổi và ông lão trọc đầu kia, vô hình thế giằng co giữa hai người phóng ra.

Cũng không biết là do thần kinh hắn lớn, hay là do còn trẻ hết sức khinh thường, giữa bầu không khí giằng co nghiêm trọng của hai người này, thư sinh không coi ai ra gì, hắn từ từ cất bước đi về phía Tiêu Dạng.

Cuối cùng hắn đứng ở bên cạnh người Tiêu Dạng.

"Bay giờ ta và ngươi cùng là châu chấu buộc trên cùng một sợi dây nha."

Tiêu Dạng tùy ý liếc mắt nhìn thư sinh đang đứng ngay bên cạnh người hắn, hàng lông mày đậm như nhuốm đẫm màu mực khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe sáng hơi kinh ngạc.

Tuy nói thân thể thư sinh gầy yếu rất phản cảm, nhưng không nghĩ tới, khi mà hai người đứng chung một chỗ, lúc ấy hình dáng cả hai không khác biệt nhiều.

"Tùy ngươi." Tiêu Dạng nói không để ý.

"Cảm ơn nhá." Nghe thấy thế thư sinh bèn trả lời.

Trên mặt Bộ Thanh Vân vẫn là vẻ nhẹ nhàng như mây gió thoảng, nhưng trái tim hắn lại bị "Họa đến dồn dập", "Một lúc yên bình, một lúc lại nổi sóng gió" chiếm lấy.

Đời người như trò đùa.

Thật đúng là một vòng tròn này sang vòng tròn khác.

Hắn liếc mắt sang người đàn ông ở bên cạnh, khửu tay khẽ huých vào người đó, Bộ Thanh Vân nói: "Huynh đệ, cho xin cái tên để gọi?"

"Tiêu Thập Thất."

Nếu như giờ phút này Bộ Thanh Vân để tâm chí hắn dốc lòng cân nhắc cẩn thận ba chữ này, chỉ sợ là sẽ ngay lập tức nhận ra người đàn ông này.

Tuy nhiên, Bộ Thanh Vân lại cực kỳ chăm chú đánh giá ông lão ở trước mặt, cười lên liền lộ ra cái lúm đồng tiền mờ nhạt: "Người anh em, làm sao ngươi lại chạy đến sơn trại này? Rất không tốt."

Ông lão đứng ở phía đối diện xem như không thấy gì.

Bộ Thanh Vân khép cây quạt xếp lại, ngón tay cọ nhẹ vào chóp mũi, cười đến không có ác ý: "Hẳn là ngươi biết..."

"Câm miệng!" Ông lão lớn tiếng quát hắn.

Rõ ràng là giọng của một người đàn ông trung niên.

Khóe miệng Bộ Thanh Vân khẽ cong lên, đào lại kiến thức nông cạn mỏng manh của mình, một lúc sau hắn đầy hứng thú nói: "Thuật dịch dung?"

Vẻ hứng thú tò mò còn đang kéo đến, ai ngờ đột nhiên cánh tay bị người khác túm chặt, Bộ Thanh Vân đang định giãy ra, bất ngờ bên tai đột nhiên truyền tới tiếng xé gió.

Đôi mắt Bộ Thanh Vân co rút lại, thân thể bị một lực lượng mạnh mẽ lôi kéo, sau đó Bộ Thanh Vân đụng vào bả vai một người đàn ông.

Vù...

Một đầu mũi tên xuyên qua chỗ Bộ Thanh Vân vừa mới đứng lúc nãy.

Chương kế tiếp