Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 17

Tiệm trà dưới chân núi Ngư Công ngồi chật ních người, người người nhanh chóng chạy đi chạy lại hầu hạ nước trà.

Những vị khách uống trà tuy chỉ mặc những bộ quần áo thường ngày, nhưng mà bọn họ lại ngồi rất nghiêm chỉnh.

Động tác bưng cốc trà uống lại hiên ngang khác thường, dường như có thể tùy tiện rút ra binh khí chiến đấu với kẻ địch.

Đây là một đám thị vệ được huấn luyện bài bản, hoặc là nói, đây chính là quân đội.

Đám người đàn ông mỗi người để mắt tới động tác của một người đàn ông trung niên khác, hình như do hắn ta dẫn đầu.

Người đàn ông này khoảng chừng bốn hoặc năm mươi tuổi, đôi mắt sắc bén, giống như một con báo săn nhìn thẳng vào con mồi, ngửa đầu uống cạn nước trà trong cốc, người đàn ông kia hung hăng đặt cốc trà trên mặt bàn, còn phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

 "Tướng..." Một trong những người vượt trội vừa mới chạy từ trong núi xuống, xuyên qua một đám dân chúng, hắn quỳ gối thẳng lưng trước người đàn ông trung niên kia.

"Nói." Người đàn ông trung niên cắt ngang câu nói của hắn ta.

"Hả!" Người đàn ông ở trên núi ngay lập tức cất cao giọng nói: "Giặc cỏ trên núi đã bị bắt giữ! Có cần thêm một bước chỉ thị nữa hay không?"

"Có người nào bị thương không?" Người đàn ông trung niên liếc mắt hỏi.

"Không!"

"Tốt." Người đàn ông trung niên bước ra khỏi quán trà, thân hình ông ta cao lớn kiêu ngạo, mặt mũi và thân thể đều cường tráng, có thể nghĩ ra khi còn trẻ ông ta cũng không thua kém gì Tiêu Dạng.

Ông ta ngửa đầu nhìn những vải đỏ đang phiêu đãng bên trên núi Ngu Công, kiên định nói: "Phóng hỏa thiêu núi."

Yến vương Tiêu Dạng, giết hại tiên đế, truy giết cháu trai, là một người bất hiếu bất trung như thế, căn cơ của quốc gia giao vào tay người này, sớm hay muộn cũng lụi tàn.

Vì vậy, đại tướng quân cầm quyền của nhà Lương là Hoắc Tương Khinh nghe nói người này lên núi Ngu Công, chỉ một thân một mình tiêu diệt giặc cỏ, ông ta nghĩ làm hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến ý muốn cuối cùng.

Sau khi đại tướng quân có công lập quốc, còn sợ mấy người trên triều đình dùng nước miếng phỉ nhổ?

...

Núi Ngu Công, Bộ Thanh Vân và Tiêu Thập Thất tránh ở phía sau đống cỏ khô, lấy rơm rạ che lên trên người, lại tìm một chỗ yên tĩnh để đi.

Hơn nữa trước khi chạy trốn còn bố trí một trận địa để thu hút ánh mắt quân địch, hiện giờ hai người vẫn rất an toàn.

Bộ Thanh Vân than thở, đúng là dọa tới dồn dập nha.

Ai là biết được, cái đám dân chúng là bị giặc cỏ gọi lên trên núi, tất cả đều là cao thủ?

Còn đều là cao thủ đến để truy đuổi muốn giết chết Tiêu Thập Thất nữa?

Việc đã đến nước này.

Bộ Thanh Vân đã không còn có thể làm rõ ràng mối quan hệ giữa hắn ta và Tiêu Thập Thất nữa.

Nếu như hắn sớm biết trước thế này, Bộ Thanh Vân chỉ muốn tát thật mạnh hai cái lên trên má hắn.

Làm sao lại giữa lúc hai người đó giằng co nhau, hắn lại lựa chọn Tiêu Thập Thất vậy chứ?

Hai tay làm sao đánh lại bốn tay, Tiêu Thập Thất có võ công cao cường, nhưng trên người hắn cũng bị đánh thủng bốn năm lỗ kia kìa.

Máu loãng đang không ngừng chảy ra, Bộ Thanh Vân ngã lên trên đống cỏ khô, xé quần áo của chính hắn thành từng mảnh một, miễn cưỡng băng bó lại người Tiêu Thập Thất.

Nín thở, Bộ Thanh Vân dùng mảnh vải cầm máu, mục đích của hắn là định tạm thời không để máu tiếp tục chảy ra ngoài.

Từng phút từng giây đều khó có thể trôi qua  dễ dàng, trái tim Bộ Thanh Vân đập dồn dập như tiếng trống, hình như ngay cả Tiêu Thập Thất cũng đang thấy lo lắng.

Tinh thần Tiêu Thập Thất vẫn còn ở lại, hai người đàn ông rúc vào nhau, vị trí của đống cỏ khô này không chỉ nhỏ hẹp hơn nữa còn rất tốt tăm.

Ánh sáng ban ngày ở bên ngoài không thể chiếu vào đây, mùa đông khí lạnh như băng thẩm thấu vào trong đống cỏ khô, Bộ Thanh Vân chạm lên trên làn da ấm áp của Tiêu Thập Thất, thân thể hai người gần sát bên nhau quá thân mật.

Dường như chỉ cần chuyển động đầy là mặt hai người có thể dán leen nhau.

Bộ Thanh Vân nghiêng đầu, một bên giúp hắn cầm máu, một bên chú ý động tĩnh ở bên ngoài.

Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, một sơn trại to như vậy lại yên tĩnh như một ngôi chùa.

"Chờ." Giọng nói của Tiêu Thập Thất gần trong gang tấc, hơi thở tỏa nhiệt phun lên trên lỗ tai hắn.

"Ta biết rồi."

Hai người ngồi chờ đợi ở bên trong đống cỏ khô.

Bên ngoài tiếng cái kim rơi cũng có thể nghe thấy, ngẫu nhiên có tiếng gió lướt ngang qua, hai người không một ai nói gì.

Bộ Thanh Vân chép hàm răng trong miệng, bởi vì tiếp xúc thân mật thế này mà bất giác hắn có vài phần xấu hổ.

Hai người thật sự không quen biết.

Lại nói, Tiêu Thập Thất không hiểu vì lý do gì mà chạy lên núi cứu người.

Bộ Thanh Vân thì muốn tự cứu mình.

Tình cờ trùng hợp, hai người bọn họ giả vờ thân quen trước mặt những người khác, nhưng thực ra đó chỉ là giả vờ.

Hơn nữa...

Tiêu Thập Thất cũng không như Bộ Thanh Vân, trời sinh cho hắn có khuôn mặt khiến người khác thấy quen thuộc, nhưng hơi thở của hắn thì ngược lại, cách xa mọi người cả ngàn mét.

Xấu hổ và im lặng.

Vừa không thể nói chuyện, cũng không thể nhúc nhích.

Đương nhiên, Bộ Thanh Vân cũng không biết, cái cảm giác xấu hổ chỉ có ở một mình hắn, Tiêu Thập Thất chẳng cảm nhận được gì.

Ngược lại hắn đang nhắm mắt suy nghĩ, ai là đứng đằng sau ra tay cho tất cả những chuyện này.

Cuối cùng là ai đây?

Hoắc Tương Khinh?

Hay là Mạnh Triết?

Một lúc lâu cũng không thể động đậy, cổ phía sau của Bộ Thanh Vân có chút cứng ngắc, hắn nhẹ nhàng di chuyển cổ.

Vừa đúng lúc, mấy rơm rạ khô héo dừng ngay chóp mũi của Bộ Thanh Vân.

Một luồng hơi thở cùng mới mùi khói nồng nặc, còn không hiểu vì sao còn có mùi hương của rượu kém chất lượng, cổ họng Bộ Thanh Vân hơi ngứa.

Không thể hít thở, Bộ Thanh Vân cố nén sự ngứa ngái trong cổ họng.

Bên ngoài đang cháy, là muốn ép người đi ra bên ngoài.

Không thể ho khan.

Không thể ho khan.

Kìm nén thật sự là quá vất vả, Bộ Thanh Vân dùng sức nháy nháy mắt.

Thật là khổ nha.

Khi nào thì ngay cả việc ho khan bình thường hắn cũng phải nhịn thế này?

Đột nhiên một bàn tay lấy cọng rơm rạ ở trên chóp mũi của Bộ Thanh Vân ra, cái tay kia đẩy cỏ khô thay hắn, ánh sáng bên ngoài len lỏi chen vào.

"Muốn ho thì ho đi."

"Khụ khụ khu." Không thể kiềm chế nữa, Bộ Thanh Vân che miệng đứng dậy ho khan kịch liệt.

"Này, ngươi.." Cổ không còn bị ngứa nữa, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thập Thất, đang líu lo nói thì đột ngột dừng lại.

Đôi mắt đen bóng bừng lên giữa ánh sáng ngọn lửa, ngọn lửa vẫn tiếp tục lan tràn chiếu lên trên khuôn mặt trắng nõn của Bộ Thanh Vân.

Không biết từ khi nào sơn trại lại bừng lên một trận lửa hừng hực, ngọn lửa nuốt sống cả toàn sơn trại, thế lửa nhanh chóng lan lên trên đống cỏ khô được cất tại phòng ở.

Thân bị bị ngọn lửa chiếu vào nóng lên.

Nơi đặt chân duy nhất của cả sơn trại, thế mà chỉ còn lại có bên cạnh đống cỏ khô.

Bộ Thanh Văn chắn răng, hắn chống tay lên đống cỏ khô đứng ậy, bởi vì không giữ vững trọng tâm nên hơi lảo đảo, cũng may rất nhanh ổn định lại.

Hắn đi nhanh tới kéo qua Tiêu Dang còn đang không hiểu chuyện gì giật mình, trong mắt hắn xuất hiện vết máu đỏ sẫm.

Vết thương trên người Tiêu Thập Thất.... tình trạng vết thương quá nặng.

"Phiền phức." Bộ Thanh Vân hạ thấp giọng mắng: "Ngươi đang làm cái gì khi rảnh rỗi thế hả?"

Tuy hắn nói thế, nhưng Bộ Thanh Vân vẫn nửa ngồi xổm xuống, tạo một tư thế cõng một người, quay đầu vội vàng nói: "Ta cõng ngươi."

Tiêu Thập Thất quả thật đúng là tên đáng ăn đòn mà, thời khắc khẩn cấp như thế này mà hắn ta còn cúi đầu, cái loại ánh mắt này...

Bộ Thanh Vân không tìm được từ để diễn tả rõ ràng.

Quá bình tĩnh!

Phía bên kia thái độ đối phương không rõ ràng, còn Bộ Thanh Vân thì tức giận nói: "Nhìn cái gì nữa! Mau lên đây!"

Tiêu Thập Thất nhìn chằm chằm sau gái người thanh niên trẻ này, hắn lại cúi đầu dừng lại trên đôi mắt đen bóng đang ẩn chứa tức giận của hắn.

Trái tim hắn giống như bị một viên đá ném vào một hồ nước sâu phẳng lặng, nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.

Những cảm xúc do tác động này mang lại lập tức bị vẻ khinh bỉ xâm chiếm: "Với cái thân hình bé nhỏ này à?"

Đôi mắt xếch xinh đẹp hàm chứa ý tứ cảm xúc châm chọc, Bộ Thanh Vân có thể nhìn ra, trái tim hắn giống như bị bắn một mũi tên, lồng ngực Bộ Thanh Vân trong chớp mắt đau đến sốc hông, hắn nói: "Ngươi mang theo vết thương này là đủ rồi."

Thật sự đáng bị đánh.

Thật sự.

"Chờ chạy đi!" Bộ Thanh Vân lại giận giữ nói độc ác: "Ta đặt ngươi ở trên mặt đất đánh một lượt! Cho tới tận bây giờ ta chưa từng thấy qua người nào bị người khác oán hận như ngươi!"

"A." Tiêu Dạng nhỏ giọng châm biếm, thuận theo ý muốn của Bộ Thanh Vân, leo tùy ý lên lưng hắn.

Ngay tại lúc mà Bộ Thanh Vân đứng lên, Tiêu Dạng nhỏ giọng nói ở bên tai Bộ Thanh Vân: "Có bản lĩnh thì ngươi cứ làm."

Lòng dạ thư sinh này không hề xấu.

Vẫn là cứu hắn đi.

Yến vương điện hạ nghĩ như thế.

Bộ Thanh Vân cũng không hề biết, người người hắn đang cõng trên lưng, thực ra có khinh công vô cùng cao siêu.

Dưới tình huống hắn không có trói buộc gì, cho dù là có bị thương cũng có thể trong một giây chạy ra bên ngoài.

Chương kế tiếp