Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 18

Một xô nước nhẹ nhàng đổ xuống, Bộ Thanh Vân và Tiêu Thập Nhất ngay lập tức bị ướt sũng.

Bộ Thanh Vân mang theo Tiêu Thập Thất bị thương nặng lảo đảo xuyên qua ngọn lửa, ngọn lửa đó khiến nước trên người họ dần dần bốc hơi. Bộ Thanh Vân cắn chặt răng, bước từng bước đi trong ngọn lửa để tìm kiếm lối ra.

Ngọn lửa như thể nuốt chửng từng mảnh đất, thiêu rụi và lấn chiếm mọi đường lui khiến cho bọn họ không thể nhận biết được gì.

Bộ Thanh Vân đổ mồ hôi trán vì lo lắng.

“Này.” Một luồng hơi nóng phả bên tai, Tiêu Thập Thất nói tiếp: “Xem ra không có đường đi.”

“Im đi!” Bộ Thanh Vân bỗng chốc trở nên cáu kỉnh vô cớ.

Tiêu Thập Thất nhìn chằm chằm vào gáy của Bộ Thanh Vân, trong con ngươi màu hổ phách dâng lên một tầng sóng đen. Hai bàn tay hắn nắm chặt lại. Thật đúng là nhân tâm khó dò, tâm tình thay đổi liên tục.

Ngọn lửa cao lớn ngút trời, cho dù khinh công có giỏi đến mức nào cũng khó có thể thoát ra.

Trong lòng Tiêu Thập Thất đột nhiên có ác ý.

Hắn không biết có nên giữ lại Bộ Thanh Vân không.

Tiêu Thập Thất hỏi: "Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?"

“Họ Bộ, tên là Thanh Vân.” Nam nhân kia trả lời.

Như thể Tiêu Thập Thất có chút hoang mang nào đó nên không ngừng nói.

"Để ta lại ở đây đi, sau đó ngươi cầm một chậu nước tiếp tục tiến vào trong đống lửa thì may ra mới có thể thoát được."

"Ngài thật ngốc."

“Ta không muốn chết cùng ngươi."

 "..."

Mặc dù Tiêu Thập Thất muốn Bộ Thanh Vân một mình chạy thoát nhưng những lời này lại khiến người ta phát cáu. 

Bộ Thanh Vân rốt cục cũng phá lệ nói: "Câm miệng! Tốt nhất ngài đừng có nói chuyện nữa.

Ta sợ ta bỏ ngài ở đây ngài sẽ biến thành quỷ trở về tìm ta tính sổ.”

Kỳ lạ thay, người phía sau cuối cùng cũng đã chịu im lặng.

Phía sau hắn là một nam nhân hư vô mờ mịt khiến cho người ta phát lạnh: “Ngươi nên biết ơn vì quyết định này của mình.”

Bởi vì quyết định này mà hắn không để cho Bộ Thanh Vân chết ở đây.

Bộ Thanh Vân không thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng ẩn chứa sự khinh thường trong đôi mắt hổ phách của Yến Vương điện hạ. Sự khinh thường đó không chỉ đối với bản thân mình mà còn đối với Bộ Thanh Vân.

Bộ Thanh Vân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì người phía sau đột nhiên từ trên lưng nhảy xuống.

Trong mắt Bộ Thanh Vân hiện lên sự tức giận, hắn cáu gắt nói: "Ta đã nói rồi, ngài đừng có mà lộn xộn!"

Mảnh vải mà Tiêu Thập Thất dùng để băng bó lúc này đã dính đầy máu, khi phải đối mặt với ngọn lửa, Bộ Thanh Vân mới phát hiện người này thực sự rất bình tĩnh. Bởi vì Bộ Thanh Vân đã nhìn thấy động tác của Tiêu Thập Thất.

Con ngươi màu hổ phách của hắn chứa đựng hình ảnh ngọn lửa đang bùng cháy, đôi môi cũng trở nên khô khốc vì sức nóng của lửa. Nam nhân đưa đầu lưỡi ra liếm một lượt, ngay lập tức đôi môi đã được thấm một tầng nước.

Tiêu Thập Thất ung dung sửa lại cổ áo đang lộn xộn của mình. Dường như hắn đang phải đối mặt với một việc hết sức bình thường. 

Sai!

Quá sai!

Trong lòng Bộ Thanh Vân bừng bừng lửa giận, hắn tiến đến nói: “Ngài…”

“Ồn ào.” Tiêu Thập Thất nói những lời này bằng giọng nói cao hơn Bộ Thanh Vân một quãng.

"Đừng lo lắng về nó.”

Khoé miệng Bộ Thanh Vân chợt co giật. Trước khi cơn tức giận ập xuống đầu, Bộ Thanh Vân đột nhiên cảm thấy thân thể mình trống rỗng, trời đất quay cuồng, hắn đang bị Tiêu Thập Thất cõng trên lưng!

Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ùa về trong tâm trí.

Biển lửa cứ lặp đi lặp lại quá trình từ nhỏ đến lớn, từ lớn về nhỏ, sức nóng cũng lúc mạnh có lúc yếu.

Bộ Thanh Vân cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể bỗng chốc vọt lên trời, nhảy vài cái.

Bọn họ ngày càng cách xa ngọn lửa, sức nóng cũng ngày càng yếu đi, cuối cùng hai người họ cũng tìm được một nơi vắng vẻ để nghỉ chân.

Lần đi này của bọn họ đã đi quá một nửa ngọn núi và hướng về phía Bắc.

Gió ngăn không cho ngọn lửa lan sang phương Bắc nên tạo được không gian thoáng đãng cho hai người. 

Sau khi thoát khỏi biển lửa, lúc này hai người mới phát hiện mình đã lên đến gần trời. Không có lửa, cái rét giống như con đỉa bám mãi không rời. 

Bộ Thanh Vân còn chưa kịp suy nghĩ thì lưng đã bị đập xuống đất.

"Ngài…" Bộ Thanh Vân bỗng chốc quên đi cơn đau đớn ở lưng và mông mình khi nhìn thấy Tiêu Thập Thất quỳ trên mặt đất.

Tất cả sự cáu kỉnh và tức giận lúc nãy đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là niềm vui vì bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm. Khi nhìn thấy Tiêu Thập Thất băng bó vết thương, niềm vui lại biến thành nỗi lo lắng.

Bộ Thanh Vân đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Thập Thất, sau đó nhanh chóng xé y phục và băng bó lại cho hắn.

Bộ Thanh Vân không kìm được ngẩng đầu hỏi: "Đau không?"

Tiêu Thập Thất hơi giật mình, đột nhiên hắn cảm thấy không đau nữa. Từ trước đến nay chưa từng có ai hỏi Yến Vương có đau không?

Hai chữ xa lạ kia làm cho nước hồ trong lòng của Yến Vương điện hạ chợt gợn sóng, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại.

Tiêu Thập Thất đang định mở miệng trả lời thì Bộ Thanh Vân đã hiểu ý, hắn xấu hổ che mặt ho nhẹ một tiếng rồi chuyển chủ đề: "Trước tiên chúng ta phải đi đến nơi khác đã, sau đó thì tìm đại phu.” 

Câu nói vừa rồi quả thực có chút xa vời. Bộ Thanh Vân nói xong thì ngồi xổm xuống bày ra tư thế muốn cõng hắn.

Tiêu Thập Thất cũng bỏ qua chuyện này một cách hợp lý.

——

Tấm ngọc bích ban đêm sáng ngời một cách hiếm thấy, ánh trăng không chỉ mang theo ánh sáng mà còn mang theo sự lạnh lẽo.

Hai nam nhân mặc trên mình bộ y phục bị cháy do lửa đang nắm tay nhau, vô định đi dọc theo con đường núi hiểm trở.

Hai người họ trò chuyện rôm rả với nhau.

Tiêu Thập Thất nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

“Xuống núi trước đi.” Bộ Thanh Vân lúc này tràn đầy cảm kích đối với hắn, nhẹ giọng nói: “Tìm y quán để băng bó vết thương cho ngài đã.”

"Được."

Núi Ngu Công tuy nhỏ nhưng nó được trải dài trên một khu vực rộng lớn.

Làn gió mát rượi xẹt qua góc tay áo khiến Bộ Thanh Vân không khỏi nhăn mặt.

Tiêu Thập Thất nhất thời cảm nhận được sự run rẩy của Bộ Thanh Vân, hắn vô tình nhướng mày nói: "Ngươi thật yếu đuối."

Mặc dù hiện tại trên người hắn đầy vết thương nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh.

Bộ Thanh Vân không có thời gian để nói chuyện với hắn nên đã trực tiếp bỏ qua lời chế giễu đó.

Khi bọn họ đang bước từng bước một trên rêu xanh thì không biết bụng ai đã kêu lên.

Bộ Thanh Vân đột ngột dừng lại, sắc mặt trắng bệch vì xấu hổ, máu ở toàn thân như tụ lại trên má hắn, mang theo sự nóng rực.

Kể từ khi hắn bị bắt lên núi làm nô lệ, những lời nói đó đều khiến hắn không hài lòng. Mỗi khi Bộ Thanh Vân nghe bọn họ gọi là ‘phu nhân’ thì tâm trạng lại không tốt, tâm trạng khó chịu, tự nhiên hắn sẽ không ăn uống đầy đủ.

Sau một cuộc “đào hôn”, sự đói khát là điều khó tránh khỏi. May mắn thay, người đứng sau hắn rất kiêu ngạo và lãnh đạm, cũng không có buông lời chế giễu. Hoặc là Tiêu Thập Thất có chút mệt mỏi nên không muốn chế giễu hắn.

Bộ Thanh Vân không thể không tăng tốc độ của mình. Hắn muốn đi tìm thức ăn nhưng thời tiết ở đây rất xấu.

Trận tuyết cuối cùng trong bốn năm ở Thiên Hi cũng đã đến. Những bông tuyết lững lờ trôi xuống, như thể có ai đó ở phía trên đang rắc muối xuống vậy.

Núi quá cao và tuyết rơi cũng rất dày. Chẳng mấy chốc dưới chân bọn họ đã có một tầng tuyết mỏng.

“Tuyết rơi đúng lúc quá.” Một giọng nói thở dài vang lên bên tai hắn.

Đó quả thực là mối lo cho đất nước và nhân dân.

Bộ Thanh Vân dừng lại, rồi thản nhiên đi xuống con đường núi.

Hắn nói: "Đối với chúng ta mà nói, trận tuyết này là quả thực đến không đúng lúc.”

“A.” Giọng nói lẽ ra phải chế nhạo nay đã yếu đi vì chóng mặt. Cho dù thân thể làm bằng sắt đá thì hắn cũng không thể liên tiếp chịu những đòn đả kích nặng nề như vậy.

Bị dao đâm, một trận lửa lớn, khinh công, tuyết rơi…

Đột nhiên Bộ Thanh Vân cảm thấy vai mình nặng trĩu, hắn nghiêng đầu sang một bên và cằm lướt qua đỉnh đầu của Tiêu Thập Thất.

Bộ Thanh Vân hạ má, sau đó áp nó vào má của Tiêu Thập Thất. Khi da thịt gần gũi với nhau, hắn cảm thấy Tiêu Thập Thất không nóng không lạnh, nhiệt độ cơ thể bình thường.

Bộ Thanh Vân cảm thấy người phía sau hơi buông lỏng, hắn ra lập tức quay đầu lại để nhìn.

Tuyết ngày một dày, đôi ủng của hắn để lại một vết hằn sâu trên đệm tuyết.

Tiêu Thập Thất không có tâm trạng để lên tiếng, còn Bộ Thanh Vân thì đang suy nghĩ lung tung.

Làm sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Tại sao khi đến thành Biện Kinh hắn không được trải qua những tháng ngày vui vẻ, được ăn uống đầy đủ mà lại gặp một loạt chuyện như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại thì những chuyện này đều có liên hệ với Tiêu Thập Thất.

Tiêu Thập Thất.

Tiêu Thập Thất.

Bộ Thanh Vân không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này.

Chương kế tiếp