Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 9: Kỳ thi kết thúc
Hai ngày thi đại học trôi qua thật nhanh, Tạ Tri Phồn thi xong môn cuối cùng rời khỏi phòng thi, nhìn thấy bạn học trong trường ném giấy bay đầy trời, thanh xuân của họ cũng giống như những trang giấy kia, tùy ý tung bay giữa ánh mặt trời rực rỡ.

Nhưng anh cũng không có cảm xúc gì lớn. Thời gian chung đụng cùng bạn học và giáo viên có thể đếm trên đầu ngón tay, anh cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác thời học sinh.

Thi đại học kết thúc, cuộc sống của anh vẫn giống như thường ngày.

Cho dù có đôi khi anh cũng cảm thấy tiếc nuối nhưng anh biết, làm người không thể quá tham lam.

Xe ở cổng trường chờ anh, anh khom người lên xe, người đại diện nói với anh đã đặt vé máy bay, chờ anh thi xong sẽ lập tức bay đi Bắc Kinh.

Tuy rằng sớm nghĩ đến sau khi thi đại học kết thúc anh sẽ lại bắt đầu hành trình khua chiêng gõ mõ, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, một chút thời gian cũng không giữ lại cho anh.

Anh nghĩ nghĩ, muốn vãn hồi: “Tôi còn muốn về nhà lấy vài thứ.”

“Mẹ cậu đã giúp cậu thu dọn hết cả rồi, những gì nên lấy đều lấy rồi, không cần lãng phí thời gian.”

Người đại diện của Tạ Tri Phồn là một người phụ nữ tầm 40 tuổi, tên là Diệp Hân, người trong giới đều gọi bà một tiếng chị Hân, làm việc giỏi giang nhanh nhẹn, sấm rền gió cuốn.

“Có thể cho tôi chút thời gian không, tôi còn muốn …. Gặp lại một người.”

Diệp Hân tháo kính râm xuống: “Chúng tôi có thể chờ cậu nhưng máy bay thì không, đạo diễn bộ phim sắp tới cũng sẽ không chờ cậu.”

Tạ Tri Phồn không nói gì thêm nữa.

Diệp Hân chăm chú nhìn anh một cái, ám chỉ nói: “Tôi mặc kệ trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, tôi chỉ biết hiện tại đang là lúc sự nghiệp của cậu thăng hạng, hết thảy đều lấy công việc làm chủ. Có biết không?”

Tạ Tri Phồn trầm giọng “Ừm” một tiếng, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Diệp Hân có đứa con trai, cũng chạc tuổi Tạ Tri Phồn, bởi vậy khi đối mặt với Tạ Tri Phồn bà cũng không thể nhẫn tâm giáo huấn như khi đối xử với các nghệ sĩ khác.

Huống hồ gì từ đáy lòng bà cũng thích Tạ Tri Phồn, anh là diễn viên chân chính có thiên phú, làm người lại có lễ có tiết, nhìn thì đạm mạc kỳ thật luôn đối xử với người khác rất chân thành, đây đều là những tính cách đáng quý trong nghề này.

Qua một lát, ngữ khí bà chậm lại: “Chờ đến khi cậu lên cao rồi, dùng thực lực phong bế miệng người, khi đó cậu muốn làm cái gì cũng chẳng ai dám nói.”

Ven đường đều là các học sinh vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, bọn họ có người nói nói cười cười, có người thất hồn lạc phách. Nhưng mặc kệ như thế nào, tương lai bọn họ đều còn có vô vàn con đường để đi.

Nhưng anh thì chỉ có một.

Tầm mắt anh dời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại: “Tôi biết rồi.”

Từ sau khi kết thúc thời gian làm bài môn thi cuối, Lâm Yểu Yểu ghé vào ban công thời thời khắc khắc nhìn về hướng Tạ Tri Phồn trở về.

Nhưng đợi mãi đợi mãi cũng chẳng thấy được bóng dáng anh.

Cô còn muốn là người đầu tiên nói chúc mừng anh cơ.

Lâm Yểu Yểu có chút kìm nén không được, giày cũng chưa đổi liền chạy đến đối diện ấn chuông cửa.

Người mở cửa chính là Quách Nhã.

Lâm Yểu Yểu ngó đầu vào trong xem xét: “Dì, anh trai đã về chưa ạ?”

Quách Nhã cười lắc lắc đầu: “Thằng bé không về nhà, trực tiếp đi Bắc Kinh rồi.”

Lâm Yểu Yểu dừng một chút, há miệng thở dốc: “…… Nhanh như vậy sao.”

“Đúng vậy,” Quách Nhã vỗ vỗ bả vai cô, “Cảm ơn con trong khoảng thời gian này luôn cùng thằng bé học tập.”

Lâm Yểu Yểu cười khô khốc: “Dì không cần khách sáo ạ, con về trước đây.”

Lâm Yểu Yểu thất hồn lạc phách đi về nhà.

Kỳ thật vào khoảng khắc biết được anh không về nhà kia, mọi chuyện cũng vẫn nằm trong dự liệu của cô. Trước đây anh vốn vẫn luôn bận rộn như vậy, vẫn luôn không có thời gian về nhà. Khi kết thúc kỳ thi đại học, đương nhiên sẽ lại phải tiếp tục công việc, đây cũng là điều bình thường.

Chỉ là……

Chỉ là một tháng này, cô giống như lại lần nữa quen có sự tồn tại của anh. Lần này không giống với trước đây, càng thêm làm người ta dễ dàng nhớ anh.

Lâm Yểu Yểu có chút muốn khóc, nhưng sau đó lại cảm thấy như vậy quá không kiên cường, mạnh mẽ đem nước mắt nghẹn trở về.

Về đến nhà, cô nằm trên sô pha, lấy di động ra muốn dời lực chú ý đi một chút, nhưng mở Weibo ra nhìn đến tên Tạ Tri Phồn trên hot search vẫn nhịn không được nhấn vào.

Là hình ảnh Tạ Tri Phồn đi ra khỏi trường học, cao cao gầy gầy, di động của người qua đường không hề canh góc chụp gì đnags nói vậy mà vẫn đẹp đến thế.

Thi đại học kết thúc, cô lại chỉ có thể nhìn trộm cuộc sống của anh từ trong thế giới Internet, anh lại biến thành tồn tại xa xôi nào đó mà cô không thể với tới.

Kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, ngay sau đó lứa học sinh của Lâm Yểu Yểu cũng bước vào lớp mười hai. Cuộc sống lại một lần nữa trở nên bình đạm như nước ngày qua ngày, cô lại bắt đầu quen với cuộc sống không có Tạ Tri Phồn.

Cô không thường nhắn tin với Tạ Tri Phồn, bởi vì không biết khi nào anh có thời gian. Hai người rất ít có thể cùng rảnh rỗi, dần dà cô cũng không nhắn nữa.

Ngày có kết quả kỳ thi đại học, từ hot search cô mới biết được điểm của Tạ Tri Phồn, cho dù là các môn như văn, hóa, sinh cũng đều có thể vững vàng vượt qua.

Bình luận thuần một sắc màu, đều là sự khích lệ của người qua đừng và niềm kiêu ngạo của fans.

Cô cảm thấy so với tự mình thi còn vui vẻ hơn.

Nhưng Tạ Tri Phồn cũng không gửi tin nhắn báo tin vui cho cô biết, bởi vì cô không được xem như người quan trọng, không cần phải cố ý báo một tiếng sao?

Cô đang miên man suy nghĩ, cuộc gọi video của Tạ Tri Phồn ập đến.

Cô vui mừng ra mặt, nhưng trong khoảng khắc ấn nút nghe vẫn cố gắng ép khóe miệng đang cong xuống.

Video được chuyển, Lâm Yểu Yểu mở miệng trước, ngữ khí bình thường: “Chúc mừng nha.”

Cô mặt vô biểu tình, lời nói cũng không giống cô.

Tạ Tri Phồn trực tiếp hỏi: “Không vui sao?”

Lâm Yểu Yểu không nghĩ tới một giây đã bị nhìn thấu, cũng không quanh co lòng vòng, dẩu miệng: “Thành tích thi đại học của anh mà em còn phải tra mạng mới thấy được đấy.”

Tạ Tri Phồn cười: “Tức giận chuyện này à?”

Lâm Yểu Yểu không nói lời nào.

“Thực xin lỗi, không phải anh cố ý không nói với em mà là mấy điểm đó ở trong mắt em cũng không có gì là ghê gớm.”

Ở trước mặt Lâm Yểu Yểu, anh thường xuyên cảm thấy tự ti, cho dù là bất luận phương diện nào.

Lâm Yểu Yểu nháy mắt càng tức giận: “Chẳng lẽ là em muốn nghe xem anh ghê gớm ra sao à? Em chỉ là…”

Cô bỗng nhiên có chút không biết nói từ đâu, tức giận làm cô không cách nào sắp xếp được từ ngữ trong đầu mình.

Lại nói, rõ ràng nếu cô giống Tạ Tri Phồn đi làm việc bên ngoài, chỉ lợi dụng thời gian nhàn rỗi để học tập, còn chưa chắc sẽ thi được điểm đó đâu.

“Anh biết rồi, xin lỗi em, Yểu Yểu.”

Lâm Yểu Yểu hành quân lặng lẽ.

Anh chỉ cần kêu tên cô, sự tức giận của cô hầu như chẳng còn lại gì.

Hơn nữa cô hậu tri hậu giác phát hiện, hình như ang cũng chẳng có lí do gì để phải xin lỗi cô cả nhưng từ trước đến nay cô vẫn luôn nhận lấy sự cưng chiều của anh một cách vô tư thoải mái.

Cô nhỏ giọng nói: “Tuy rằng chúng ta không thường xuyên liên hệ, nhưng về sau nếu anh có chuyện quan trọng, em hy vọng em có thể biết sớm hơn người khác một chút.”

“Được.” Tạ Tri Phồn đáp ứng rất sảng khoái.

Lâm Yểu Yểu nguôi giận, ngữ khí lại khôi phục hoạt bát như thường ngày: “Vậy anh gọi video đến có chuyện gì sao?”

“Chỉ là muốn nhìn em một chút.”

Vì thế Lâm Yểu Yểu trở mình nằm nghiêng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn màn hình.

Tạ Tri Phồn cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.

Cô hẳn là mới vừa tắm xong, mặc áo ngủ, cổ áo to rộng, anh mơ hồ còn có thể thấy được khe ngực trước ngực cô, cô trắng nõn mà mê người.

Thật lâu sau, anh mở miệng nói: “Yểu Yểu, anh rất nhớ em.”

“Em cũng vậy, anh trai.”
Chương kế tiếp