Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 5: Cọng rơm cứu mạng cuối cùng
Tắm rửa xong, Tạ Tri Phồn nằm ở trên giường. Chỉ là lần này anh không nằm ở bên trong, mà là nằm ở bên ngoài, bên cạnh có một khoảng trống lớn.

Mu bàn tay anh đặt trên trán, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì. Mãi cho đến khi ban công phát ra một chút tiếng vang, anh mới hoàn hồn, sau đó liền nhìn thấy Lâm Yểu Yểu mặc áo ngủ rón ra rón rén mở cửa ban công tiến vào.

Cô giống như tinh linh từ trên trời giáng xuống.

Cô chui vào ổ chăn nằm đến bên người Tạ Tri Phồn, vây quanh vòng eo anh, tựa như khi còn nhỏ như vậy.

Tạ Tri Phồn trở mình đem cô ôm vào trong lòng ngực, trái tim yên ổn xuống.

“Anh trai, hôm nay anh có uống thuốc không?”

“Không uống”

Lâm Yểu Yểu ngẩng đầu lên xem anh, vừa lòng cười cười, giống anh mỗi lần sờ đầu cô mà sờ sờ tóc của anh: “Thực ngoan nha.”

Xúc cảm rất tốt, cô ở trong lòng đánh giá.

Tạ Tri Phồn cùng cô đối diện, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cúi đầu hôn lấy cô.

“Muốn tắt đèn sao?” Anh hỏi.

Lâm Yểu Yểu gật đầu, Tạ Tri Phồn duỗi tay đem đèn tắt đi, trong phòng chìm vào bóng tốt.

Lâm Yểu Yểu giống như dỗ trẻ nhỏ mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, Tạ Tri Phồn rũ mắt nhìn cô gái nho nhỏ ở trong lòng ngực anh, bé nhỏ như thế nhưng lại cố gắng muốn an ủi anh, anh nhắm mắt lại, đem cô ôm càng chặt hơn một ít.

Đây là giấc ngủ an ổn nhất của Tạ Tri Phồn từ trước tới nay n, Lâm Yểu Yểu là thuốc của anh.

Lâm Yểu Yểu đã đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ rưỡi, mới vừa chấn động một chút, Lâm Yểu Yểu liền nhanh chóng tắt tiếng chuông vang.

Cô quay đầu lại xem, Tạ Tri Phồn chưa tỉnh, cô nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng đem tay Tạ Tri Phồn đặt bên hông cô nhấc ra. Sau đó nhẹ lén lút trở về phòng mình chui vào ổ chăn.

7 giờ, Ngụy Như đúng giờ xông vào phòng cô.

“Đồng hồ báo thức đã kêu 800 lần rồi.”

“Rõ ràng mới kêu lần thứu nhất thôi.” Lâm Yểu Yểu từ trên giường ngồi dậy phản bác nói.

Ngụy Như đang kéo bức màn ra cảm giác có chút khác thường mà quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng đang chậm rì rì đi về phía phòng tắm, nói thầm một câu: “Sao hôm nay tinh thần lại tốt như vậy.”

Ngày thường sáng sớm kêu cô rời giường, cô buồn ngủ tới mức một chữ cũng không thèm đáp, mặc cho Ngụy Như mạnh mẽ khoa trương bịa chuyện.

Lâm Yểu Yểu nhìn chính mình trong gương, tuy rằng thời gian ngủ bị ngắn lại nửa giờ, nhưng cô một chút cũng không bực bội, ngược lại tâm tình so với ngày thường còn tốt hơn, miệng mình trong gương làm cách nào cũng không áp xuống được.

Mà bên kia, Quách Nhã chuẩn bị bánh mì cùng sữa bò trên bàn cơm: “Hôm nay tâm tình không tồi đấy.”

Tạ Tri Phồn không nói chuyện.

Kỳ thật biểu hiện của Tạ Tri Phồn cùng ngày thường cũng giống nhau, nhưng sáng nay khi anh rời giường không khí quanh mình giống như đều trở nên lỏng nhẹ nhàng một chút, không giống ngày thường, mẹ con họ từ lúc sáng sớm đã không đối diện được quá ba lần.

Quách Nhã ở bên cạnh anh ngồi xuống xem anh ăn bữa sáng, ánh mắt như là đang xem một bộ tác phẩm hoàn mỹ của mình.

“Khi Yểu Yểu ở đây con luôn tươi cười nhiều hơn chút.”

Anh nuốt sữa bò trong miệng: “Phải không.”

Quách Nhã cười cười, không tiếp tục đề tài này: “Ăn nhanh đi, chút nữa giáo viên tới rồi.”

Tháng ngày Tạ Tri Phồn bế quan học tập thật sự quá bình tĩnh, từ sau khi trải qua những ngày liên tục làm việc cường độ cao, anh có chút mê luyến những ngày này.

Cuộc sống đơn giản mỗi ngày đều chỉ cần cố gắng học tập thật tốt, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lâm Yểu Yểu.

Buổi tối, Tạ Tri Phồn ra uống nước vừa lúc nhìn thấy Quách Nhã đang chuẩn bị đi ra ngoài ném rác, anh nhận lấy túi rác trong tay bà: “Để con đi cho, mẹ nghỉ đi.”

“Không cần, con trở về học tập đi.”

“Vừa lúc con muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”

Quách Nhã không kiên trì nữa, cầm khẩu trang đưa cho anh.

Tạ Tri Phồn đi đến tiểu khu dưới lầu, đem rác rưởi ném vào thùng rác, sau đó ngồi ở trên ghế dài, chân dài hơi cong, tay đáp ở lưng ghế, cho dù mang khẩu trang, quanh thân cũng tản ra một cổ khí chất đại soái ca.

Anh đoán lúc này cũng vừa lúc tiết tự học của Lâm Yểu Yểu kết thúc, anh tưởng tượng bộ dáng cô cõng cặp sách tung tăng nhảy nhót đi tới nhìn thấy anh.

Nhưng anh không nghĩ tới chính là, trước khi gặp được Lâm Yểu Yểu, anh lại chờ được một người khác.

Anh cùng Tạ Dịch đã mấy năm không gặp.

Năm sáu năm, hoặc là bảy tám năm, anh nhớ không rõ.

Khi ông ta vừa mới cùng Quách Nhã ly hôn cũng sẽ định kỳ tới xem anh, sau đó số lần đến thăm ngày càng ít đi, cuối cùng dứt khoát không thấy tăm hơi.

Tạ Tri Phồn vĩnh viễn cũng quên không được, rõ ràng người ngoại tình chính là ông ta, nhưng cuối cùng Quách Nhã vẫn hèn mọn cầu xin ông ta đừng rời khỏi mẹ con bọn họ.

Nhưng ông ta vẫn quyết tuyệt rời đi.

Tạ Dịch thay đổi rất nhiều, đã có tóc bạc rồi, dáng người cũng không cao lớn giống trong trí nhớ, có lẽ là bởi vì Tạ Tri Phồn đã cao lên nhiều.

Nhưng anh vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông trước mắt này là ba mình, tựa như cho dù Tạ Tri Phồn mang khẩu trang, nhưng Tạ Dịch vẫn nhận ra anh.

Tạ Tri Phồn đứng lên, bỗng nhiên so với ông ta cao hơn nửa cái đầu.

“Phồn phồn……”

Tay Tạ Tri Phồn cắm ở trong túi quần, cúi đầu nhìn ông, thanh âm lãnh đạm: “Ông tới làm cái gì.”

“Ba mang theo ít đồ, muốn đến thăm con và mẹ của con……” Ông ta giơ lên một ít trái cây và vài thứ gì đó như thực phẩm chức năng trong tay.

Tạ Tri Phồn quay đầu đi: “Không cần, mẹ tôi không muốn nhìn thấy ông.”

Cuối cùng, anh lại bổ sung nói: “Tôi cũng không muốn.”

“Thực xin lỗi, là ba không tốt.” Tạ Dịch cúi đầu, thanh âm run rẩy, bả vai khẽ run, “Ba không đi lên quấy rầy bà ấy nữa, ba nói chuyện với con có được không?”

Tạ Tri Phồn dự cảm đến nhiều năm như vậy ông ta không xuất hiện, hiện tại đột nhiên xuất hiện đại để là đã xảy ra chuyện gì rồi, kỳ thật anh không có nhiều kiên nhẫn có ông ta dài dòng đến thế, nhưng nhìn khuôn mặt già nua không như xưa này, , anh vẫn ngồi xuống.

Tạ Tri Phồn lẳng lặng nghe ba kể ra ngần ấy năm ông bất đắc dĩ khổ sở thế nào, nhớ anh ra sao, thời thời khắc khắc chú ý động thái anh, nhìn anh lấy được thành tựu ông cũng cảm thấy vui vẻ.

Mãi cho đến khi ông ta nói tới gần đây tài chính công ty mình xảy ra vấn đề, nói khoảng thời gian này ông ta gian nan ra sao, chủ nợ đuổi theo mãnh liệt thế nào.

“Phồn phồn, hiện tại con là đại minh tinh, ba biết số tiền này con nhất định có đúng không?”

Tạ Tri Phồn kéo kéo khóe miệng: “Muốn bao nhiêu.”

Tạ Dịch trầm mặc một lát, nói một con số.

“Tôi sẽ gửi qua cho ông, từ nay về sau ông đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn con.” Tạ Dịch nước mắt chảy dài, “Tính tình mẹ con vẫn cứng rắn như thế, ba hiểu bà ấy, bà ấy nhất định là đã tạo ra rất nhiều áp lực cho con đúng không? Nếu con chịu không nổi thfi có thể tới…”

“Đủ rồi.” Tạ Tri Phồn lạnh lùng cắt ngang lời ông ta, đứng lên, tựa hồ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, “Bà ấy thế nào, không cần tới ông ở đây khoa tay múa chân.”

“Mấy thứ này ông cầm về hết đi, coi như đêm nay tôi chưa từng gặp ông.”

Tạ Dịch cầm đồ đi, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng ông ta nữa, Tạ Tri Phồn bỗng nhiên cảm giác có người từ sau lưng đem che hai mắt anh lại.

“Đoán xem tôi là ai.”

Anh nghe thấy mùi hương quen thuộc, cười đem đôi tay kia bắt lấy, xoay người, nhưng tay vẫn chưa buông ra.

Lâm Yểu Yểu mặc đồng phục, cõng cặp sách, không biết tính trẻ con trên người đã hoàn toàn rút đi khi nào, biến thành bộ dáng thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Trong giới của anh mỹ nữ như mây, nếu để người khác đánh giá khách quan, Lâm Yểu Yểu đại để chỉ có thể tính là thanh tú.

Nhưng đối với anh, từ trước đến nay Lâm Yểu Yểu chưa từng được đánh giá khách quan bao giờ.

“Vừa rồi người kia, là ba anh sao?” Lâm Yểu Yểu ngửa đầu hỏi anh.

“Ừm.”

“Xem ra anh đẹp như thế hoàn toàn là công lao của dì Quách cả.”

Tạ Tri Phồn cười khẽ một tiếng, nhưng Lâm Yểu Yểu nhìn ra cảm xúc anh không tốt.

Cô nhìn anh, kêu anh: “Anh trai.”

“Ừm.” Anh nhìn cô, ý cười miễn cưỡng kia dần dần rút đi.

Cô mở hai tay ra, anh đem cô ôm vào trong lòng ngực, mặt chôn ở cổ cô, giống như đang liều mạng hấp thu ấm áp của cô, bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Chương kế tiếp