Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 6: Mộng xuân?
Chương 6: Mộng xuân?

Lâm Yểu Yểu tắm rửa xong, xác nhận Ngụy Như cùng Lâm Văn đều đã ngủ, lại lén lút đi vào phòng Tạ Tri Phồn.

Đang giữa tháng 5, đã có chút hơi thở ngày hè, cô cũng không còn mặc quần áo dài ngủ mà chỉ mặc một cái váy ngủ hơi mỏng.

Cô quen cửa quen nẻo nằm đến bên người Tạ Tri Phồn, trở mình nằm bò, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, đem hộp thuốc lấy ra, cẩn thận kiểm tra có thiếu hay không.

Cô đếm từng viên một, Tạ Tri Phồn nghiêng người nhìn cô đếm. Xác nhận không đếm lầm cô mới đưa hộp thuốc thả lại chỗ cũ, sau đó xoay người lăn vào trong lòng ngực anh.

“Anh không được giấu em uống thuốc đâu, nếu không em sẽ có cảm giác mình thất bại rồi.”

Anh cười ôm cô, hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh sẽ không.”

Ngày thường Lâm Yểu Yểu đều chìm vào giấc ngủ rất nhanh, hôm nay lại trằn trọc, ở trong lòng ngực anh nhích tới nhích lui.

“Ngủ không được sao?”

“Anh trai, em thấy hơi đau ở đây.” Lâm Yểu Yểu che ngực lại, có chút ngượng ngùng lên tiếng, thanh âm có chút ấm ức.

Trong bóng đêm, Tạ Tri Phồn không thấy được động tác cô: “Nơi nào đau?”

“Nơi này.” Cô nhẹ nhàng mở miệng, nắm lấy tay Tạ Tri Phồn, mang theo tay anh đặt ở trước ngực mình.

Cô rõ ràng cảm giác được thân thể Tạ Tri Phồn cứng đờ.

Cô tiếp tục nói: “Có thể là sinh lý kỳ sắp đến rồi, mấy ngày trước khi kỳ sinh lý đến em đều đau ……”

Tay Tạ Tri Phồn cách một tầng áo ngủ hơi mỏng đặt ở trên ngực cô, độ ấm nóng rực của lòng bàn tay cách vải dệt truyền lại cho cô, Lâm Yểu Yểu cũng căng thẳng, cảm giác trong ổ chăn sắp bốc cháy.

“Vậy, làm sao bây giờ?” Tạ Tri Phồn mở miệng, giọng nói đã trầm ách, anh cảm giác được lý trí mình đang bị cắn nuốt từng chút một.

Theo lý trí, anh nói với bản thân mình phải thu tay lại.

Nhưng trên tình cảm, anh cảm thụ được mềm mại dưới tay, không muốn rời đi.

“Anh trai giúp em xoa xoa.”

Cô nhẹ giọng lại nhích lại gần trong lòng ngực anh.

Tạ Tri Phồn nuốt nước bọt, tay lớn thử thăm dò nhéo nhéo mềm mại trong tay.

“Ưm……” Xúc cảm xa lạ làm cô nhịn không được rên rỉ một chút.

“Mạnh quá sao?” Anh cúi đầu xem cô, nương theo ánh trăng mỏng manh bên ngoài chiếu vào.

Cô lắc lắc đầu, cắn môi dưới: “Không mạnh……”

Trên thực tế, còn rất thoải mái nhưng cô không có mặt mũi nói ra.

Tạ Tri Phồn bắt đầu xoay vòng nhẹ nhàng xoa nắn, như là đang mát xa cho cô, bầu vú mềm mại biến hóa đủ loại hình dạng dưới động tác của anh.

Cô không mặc nội y, tay anh cọ qua đầu vú cô, cô cảm thấy vú nổi lên một trận ngứa ngáy khó nhịn. Nhưng kỳ thật nơi bị anh bắt lấy kia không chỉ có ngữa mà hình như còn thứ gì đó khác, cảm giác này quá đỗi xa lạ đến cô cũng không biết làm cách nào để giảm bớt, chỉ biết liên tiếp dán lên trên người anh.

Thật muốn hôn anh.

Lâm Yểu Yểu ở trong lòng ngực anh ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt mông lung mà mê ly, Tạ Tri Phồn nhìn đôi mắt cô, cảm thấy mình là tên súc sinh.

Nhưng anh lại không cách nào dừng lại được.

Anh dùng ngón cái chuẩn xác đè đầu vú cô lại, cách quần áo nhẹ nhàng ấn, đảo quanh, quan sát biểu tình Lâm Yểu Yểu.

Lâm Yểu Yểu giương mắt nhìn anh, hô hấp phả vào chỗ xương quai xanh của anh, trong miệng rầm rì.

“Anh trai……”

Anh chưa bao giờ cảm thấy hai chữ anh trai từ miệng cô nói ra lại mê người như vậy, anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, dưới thân sớm đã nhô lên, Tri Phồn sợ dọa đến cô, anh đành phải hơi hơi khom người lui về phía sau một chút.

“Thật thoải mái…… Còn có, bên này cũng muốn……” Cô nhắm mắt lại, thoạt nhìn thật sự cảm thấy thoải mái.

Tạ Tri Phồn làm theo cô, lại hướng tới bên kia.

Lặp lại như thế, Lâm Yểu Yểu bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp, không ôm anh nữa, trở mình nằm thẳng.

Tạ Tri Phồn nhìn cô ngủ say, không chịu khống chế mà duỗi tay đem váy ngủ cô xốc lên.

Anh nhìn đến hai chân thon trắng nõn dài của thiếu nữ, quần lót in hình dâu tây màu hồng nhạt, anh không cách nào tưởng tượng được cảm giác thoải mái khi bên trong vây lấy mình là thế nào.

Anh hướng tầm mắt lên trên, bởi vì nằm thẳng nên bộ ngực thiếu nữ thoạt nhìn không phồng lên như vừa rồi sờ ở trong tay, thịt tản ra một chút, nhưng không ảnh hưởng tới mỹ quan.

Hai tay anh chống ở hai sườn cô, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa nhỏ phấn hồng mê người kia.

Sợ cô bừng tỉnh, Tạ Tri Phồn không dám quá dùng sức, chỉ có thể cực lực khắc chế bản thân, cẩn thận ngậm lấy, đầu lưỡi bên trên xoay vòng.

Khi buông ra, trên đầu vú phấn hồng lộ ra vệt nước trong suốt. Anh tham luyến liếm liếm nhũ thịt bên cạnh, khắc chế không lưu lại dấu vết.

Không biết qua bao lâu, anh mới lưu luyến đem váy ngủ cô buông xuống. Lâm Yểu Yểu trở mình, cọ cọ cánh tay anh.

Anh nhìn người dưới thân vài giây, đứng dậy đi về hướng WC, mở nước lạnh ra.

Lâm Yểu Yểu mơ một giấc mơ kỳ lạ, vậy cho nên sáng sớm khi tỉnh lại cô còn có chút hoảng hốt.

Cô xoay người nhìn thoáng qua Tạ Tri Phồn lúc ngủ cũng ôm cô thật chặt, mặt cọ một chút liền đỏ.

Những hình ảnh hoạt sắc sinh hương trong mơ tối hôm qua lại lập tức hiện lên trong đầu.

Cô mơ thấy Tạ Tri Phồn đem cô đè ở dưới thân, hôn cô, hôn mỗi một chỗ trên toàn thân, thậm chí cả nơi tư mật nhất kia.

Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được xúc cảm khi sống mũi cao thẳng của anh xẹt qua trước ngực, chân thật như vậy.

Cô nhìn anh, không kìm được vươn ngón tay ra lượn vòng theo sống mũi anh, đột nhiên bị anh bắt lấy tay.

Vào khoảnh khắc Tạ Tri Phồn mở mắt, tim cô bỗng nhiên đập chậm nửa nhịp.

“Chào buổi sáng.” Thanh âm của anh có vài phần khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ.

Lâm Yểu Yểu cảm thấy mình nổi lên ý dâm với anh, chột dạ vô cớ: “Chào, chào, em phải về phòng rồi. Gặp lại anh sau.”

Cô đột nhiên ngồi dậy, thuần thục mở cửa sổ chạy nhanh như chớp.

Tạ Tri Phồn chỉ chạm được một góc váy ngủ hơi bay lên của cô, vuốt ve bàn tay vắng vẻ, cười.

Lâm Yểu Yểu đi học chưa từng thất thần như vậy lúc này bao giờ, giống như chỉ cần cô nhắm mắt lại, trong đầu sẽ thoáng hiện lên những đoạn ngắn khiến người ta đỏ mặt trong mộng kia.

Nhưng không thể phủ nhận, nội tâm cô thật sự khát vọng cùng Tạ Tri Phồn gần gũi.

“Làm gì vậy!”

Bả vai Lâm Yểu Yểu đột nhiên bị người bắt lấy, cô sợ tới mức sửng sốt, quay đầu lại nhìn, là bạn tốt Chương Giai Tĩnh có quan hệ thân thiết nhất với cô trong lớp học.

“Làm mình sợ muốn chết.” Cô lấy lại tinh thần, vỗ vỗ ngực.

“Cả ngày đều uể oải ỉu xìu, tối hôm qua có mộng xuân à?” Chương Giai Tĩnh tùy tiện ngồi xuống vị trí của Trình Ngôn.

Người nói vô tâm, không nghĩ tới trời xui đất khiến lại chọc trúng tâm sự của Lâm Yểu Yểu, mặt cô lập tức trướng đến đỏ bừng.

Chương Giai Tĩnh vốn chỉ đùa một chút vậy mà Lâm Yểu Yểu lại khác thường, không mắng cô ấy không lựa lời, kỳ quái nhìn cô.

“Không phải bị mình đoán trúng rồi đấy chứ.” Cô ấy giống như phát hiện đại lục mới, “Mau nói cho mình biết đi, nam chính là ai.”

Không đợi Lâm Yểu Yểu trả lời, cô ấy lại tự mình nói: “Ay da, khỏi cần nghĩ nữa, khẳng định là Tạ Tri Phồn rồi. Nếu tớ có một anh trai đẹp trai như vậy bên cạnh, nhất định sẽ nhịn không được mà đem anh ấy tử hình ngay tại chỗ.”

“Cái gì mà tử hình ngay tại chỗ, cậu đấy, đồ lưu manh này.” Trình Ngôn đi mua đồ uống trở về khoan thai xuất hiện ở phía sau bọn họ.

Chương Giai Tĩnh không chút khách khí đánh trả lại cậu ta một cái: “Làm gì mà lại đi nghe lén người khác nói chuyện vậy chứ.”

Trình Ngôn làm bộ đau đến che ngực lại: “Là do cậu chiếm chỗ của tôi trước.”

Hai người ồn ào nhốn nháo, mãi đến khi chuông vào học vang lên, bên tai Lâm Yểu Yểu mới được thanh tịnh.
Chương kế tiếp