Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 8: Em tin anh
Lâm Yểu Yểu ghé vào đầu vai anh, tay anh đặt ở bên hông cô, hai người giữ nguyên tư thế này, an tĩnh ôm nhau trong chốc lát, trên đầu giường có mấy tờ khăn giấy bị nhàu lại, trong không khí tràn ngập khí vị dính nhớp.

“Quần lót ướt, không thoải mái……” Lâm Yểu Yểu ở trong lòng ngực anh vặn vẹo.

Cô có thể cảm giác được quần lót mình đều ướt đẫm.

“Cởi ra, anh giúp em giặt được không?”

Lâm Yểu Yểu có chút thẹn thùng, từ trên người anh đi xuống, bàn tay đưa vào dưới váy cởi quần lót ra.

“Em tự mình giặt là được rồi……” Từ nhỏ đến lớn, ngay cả mẹ cũng chưa giúp cô giặt quần lót được mấy lần đâu.

Tạ Tri Phồn lại cười trực tiếp cầm lấy quần lót từ trong tay cô, màu trắng, nho nhỏ, ở trong lòng bàn tay anh.

Anh nhéo nhéo vành tai đỏ ửng của cô: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Lâm Yểu Yểu cảm giác dưới thân có chút mát lạnh, nhưng cũng không cảm thấy không quen, khi cô ở một mình thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ khỏa thân.

Cô nằm vào trong chăn, nghe được tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, hồi tưởng lại những gì vừa phát sinh, ngượng ngùng đem mặt vùi vào trong chăn, duỗi duỗi chân.

Quần lót đáng yêu in hoa của nữ sinh nằm trong lòng bàn tay Tạ Tri Phồn có vẻ càng thêm nho, bên trên chất lỏng trong suốt từ cơ thể cô tiết ra, đó là minh chứng cô động tình.

Anh hô hấp sâu một chút, nửa người dưới bởi vì mùi hương của cô mà dâng trào dễ như trở bàn tay.

Anh không nhịn xuống, dùng quần lót cô bọc lấy “nó” phóng thích một lần.

Lâm Yểu Yểu luôn có bản lĩnh như vậy, làm anh trở nên xấu xa, hạ lưu.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi đã trải qua một hồi sắc dục trước nay chưa từng có, lần này Lâm Yểu Yểu ngủ rất nhanh. Sau khi Tạ Tri Phồn đem quần lót cô phơi ngoài ban công trở về thì Lâm Yểu Yểu đã chìm vào mộng đẹp.

Hiện tại nơi tư mật dưới chăn, dưới váy cô, nơi chưa từng có ai nhìn thấy, hiện tại đang lỏa lồ.

Nhận thức này bao phủ lý trí Tạ Tri Phồn, anh xốc chăn lên, cúi người nhìn cô gái nhỏ dưới thân. Trên xương quai xanh của cô còn có dấu vết vừa rồi anh lưu lại.

Anh nuốt nước miếng, thân thể dần dần trượt xuống, váy đã sớm bị cô tự mình xốc tới háng, anh nhẹ nhàng kéo lên trên một chút, nơi u mật kia không chút che giấu bại lộ dưới ánh mắt anh, anh chống tay trên giường, gân xanh trên cánh tay cơ hồ đều nổi lên.

Trước đây không lâu, nơi này còn cách quần cọ xát nửa người dưới của anh.

Anh cúi người, đẩy hai cánh môi thịt kia ra liền nhìn thấy âm đế còn hơi hơi sưng của cô, nho nhỏ mà đứng thẳng, anh nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm, nơi đó như cảm giác được, co rúm lại một chút.

Anh giương mắt nhìn thoáng qua Lâm Yểu Yểu, cô còn đang ngủ say.

Anh cúi đầu ngậm lấy cô âm đế liếm láp, sau đó đầu lưỡi đi xuống, tham nhập bên trong môi âm hộ, trên dưới trái phải mà đánh vòng ở bên trong, Lâm Yểu Yểu phát ra vài tiếng nói mớ trong lúc ngủ mơ, anh bị khoái cảm trên tâm lý làm mê mẫn đầu óc, cũng không quản cô có thể tỉnh hay không, đầu lưỡi ở bên trong ra ra vào vào, bắt chước động tác làm tình.

Lâm Yểu Yểu cũng càng ngày càng ướt, bất tri bất giác phân bố ra càng nhiều mật dịch, đều bị anh liếm hết, nuốt vào.

Cuối cùng, Lâm Yểu Yểu run rẩy thân thể, hạ thân phun nước bắn lên trên mặt anh. Anh liếm liếm chất lỏng bên môi, sau đó cúi người ở nơi cô vừa mới cao trào yêu thương hôn lên, đem váy cô thả xuống dưới.

Cũng không biết cô mơ thấy cái gì, Tạ Tri Phồn lại có thể nhìn thấy nước mắt chưa khô trên mặt cô.

Anh cúi người hôn nước mắt cô, lại nhịn không được ngậm lấy môi cô liếm láp một phen, lúc này mới ôm cô vào trong lòng ngực, nhắm mắt lại, cùng cô chìm vào cảnh trong mơ.

Thời điểm Lâm Yểu Yểu tỉnh lại có chút hoảng loạn, bởi vì lần này cô không phải bị đồng hồ báo thức làm tỉnh mà là bởi vì đồng hồ sinh học tự nhiên tỉnh lại, cô có chút luống cuống tay chân sờ sờ di động, kết quả đã bị ôm vào một cái ôm ấm áp.

Tạ Tri Phồn chôn ở cổ cô: “Anh tắt đồng hồ báo thức rồi, còn sớm lắm.”

Lúc này Lâm Yểu Yểu mới nhẹ nhàng thở ra, cô nằm trong lòng ngực Tạ Tri Phồn, nghĩ thầm hình như mình càng ngày càng dâm đãng. Từ sau lần trước mơ thấy Tạ Tri Phồn liếm hôn thân thể của cô, tối hôm qua cô vậy mà lại mơ thấy Tạ Tri Phồn chân chính tiến vào cô.

Trong mơ, hạ thể bọn họ chặt chẽ tương liên, Tạ Tri Phồn điên cuồng va chạm, làm cho trên dưới cô không ngừng chảy nước.

Có lẽ là bởi vì đã gặp qua cự vật bên dưới kia của anh bởi vậy cảnh trong mơ lại như thêm vài phần chân thật.

Lâm Yểu Yểu có chút chột dạ, dời mắt, vẫn cứ duỗi tay sờ di động.

Ngủ nhiều hơn ngày thường mười phút.

Cô đẩy đẩy anh: “Em phải về rồi, nếu không sẽ bị phát hiện.”

Tạ Tri Phồn ôm cô không cho cô động, hiện ra tính trẻ con hiếm thấy.

Lâm Yểu Yểu ở trong lòng ngực anh cười khanh khách ra tiếng: “Anh trai, bộ dáng này của chúng ta giống như ——”

Lời nói của cô đột nhiên im bặt, bởi vì cô phát hiện hai chữ kia cô không thể nói thành lời.

“Giống cái gì?” Anh nhéo cằm cô, cười hỏi.

Nhưng trực giác của Lâm Yểu Yểu cho thấy anh biết cô muốn nói cái gì, vì thế cô giả vờ tức giận đẩy anh ra đứng dậy: “Em phải đi về.”

Khoảng khắc đứng dậy kia cô mới bỗng nhiên nhớ tới cả một đêm mình đều không mặc quần lót ngủ ở bên người Tạ Tri Phồn.

Cô nhìn đến quần lót của cô cùng áo sơmi của Tạ Tri Phồn đặt cạnh nhau trên ban công, trong lòng sinh ra một loại cảm giác đặc biệt.

Cô đi đến ban công gỡ xuống, lại trở về mép giường đưa lưng về phía Tạ Tri Phồn mặc vào.

“Buổi tối gặp lại, anh trai.”

Cô đang nói đến việc mỗi tối sẽ đến cùng anh làm bài tập một cách quang minh chính đại.

Tạ Tri Phồn nhịn xuống ý muốn đem cô kéo trở về ôm vào trong ngực hung hăng hôn môi, trả lời “Được”.

Một tháng này đối với Tạ Tri Phồn mà nói giống như cảnh trong mơ vậy, ngỡ tưởng dài lâu nhưng lại ngắn ngủi, đẹp đến mức tựa như hư ảo.

Buổi tối trước kỳ thi đại học một ngày, Quách Nhã vẫn kiên trì không ngừng dạy dỗ anh chỉ cho phép thành công không được thất bại, nhất định phải để Tạ Dịch nhìn xem không có ông ta, mẹ con bọn họ cũng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp không kém gì lúc trước.

Anh chỉ yên lặng nghe, cuối cùng “Vâng” một tiếng, sau đó chờ bà thở dài rời đi.

Hơn 10 giờ tối, Lâm Yểu Yểu giống như thường lệ chui vào phòng anh, vừa lúc anh từ trong phòng tắm ra tới.

Cô không chút nghĩ ngợi trực tiếp xông lên nhảy đến trên người anh, tay Tạ Tri Phồn nâng cô.

“Anh trai, ngày mai phải thi rồi.”

“Ừm.”

Ngón trỏ của cô đụng đụng mũi anh: “Anh có căng thẳng không?”

“Có một chút.” Anh thản nhiên thừa nhận.

Từ khi anh ra mắt tới nay, mọi người đều nói anh là diễn viên thuộc phái thiên phú, anh chưa từng trải qua bất kỳ trường lớp diễn xuất chính thống nào nhưng khi đóng vai vẫn có thể làm cho người khác cảm nhận được cái hồn của nhân vật.

Giống như ở trong mắt mọi người, anh vẫn luôn ưu tú như thế.

Nhưng anh cũng sẽ có lúc không tự tin, học tập với anh mà nói tuy không tính là đặc biệt cố hết sức, nhưng chung quy là không bỏ ra nhiều công sức thì sẽ không thấy tự tin. Anh thật sự có thể trở thành niềm kiêu ngạo của Quách Nhã sao? Còn có những fans luôn lấy anh làm tấm gương kia nữa, anh thật sự có thể không cô phụ sựu chờ mong của họ sao.

Bà cụ non Lâm Yểu Yểu sờ sờ tóc anh: “Không sao cả, cho dù là thi không tốt cũng không sao hết.”

Cô nhìn đôi mắt anh, nghiêm túc nói: “Không cần vác quá nhiều trọng trách trên lưng, buông tay đi làm là được rồi.”

Cô ôm lấy anh, cằm gác ở trên vai anh: “Nếu anh không tin chính mình, vậy tin tưởng vào em đi, em tin anh.”

Câu cuối cùng là học được trên mạng.
Chương kế tiếp