Thân Ái Bác Sĩ Cố
CHƯƠNG 12: NGU NGỐC
Ngày xuất viện, trời trong xanh làm cho tâm tình cực kỳ dễ
chịu. Giang Ý Đồng đột nhiên nghe thấy một tiếng "bíp"
từ điện thoại, đó là tin nhắn từ ngân hàng thông báo tiền bồi thường đã được
chuyển đến tài khoản rồi. Quả thật hiệu suất công việc của Cố Cận Hiên đúng là quá
cao. Mấy ngày trước cô còn nóng lòng muốn rời đi, hiện tại lại có
chút không nỡ. Giang Ý Đồng thu dọn xong đồ đạc và đang nói lời tạm biệt
với dì ở giường bên cạnh. Trong lúc nói chuyện thì Trương Khải Phát và y tá
Tiểu Trần bước vào. Cậu vui vẻ chào mọi người, mặc dù phải trực phẫu thuật ca
đêm nên gương mặt tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Đo huyết áp và lượng đường trong máu, đồng thời kiểm tra các
dữ liệu khác nhau của dì, mọi thứ đều bình thường. Trong lúc hỏi thăm sức khỏe, Trương Khải Phát thỉnh thoảng
xoa xoa bả vai. "Cô Giang, chúc mừng cô xuất viện." Cậu kiểm tra tình hình của dì xong mới tiếp chuyện với cô.
Cậu ấy cười lên, đôi mắt một mí của cậu dễ thương như một vầng trăng khuyết. "Bác sĩ Trương, vai của anh bị sao vậy?" "Chắc là tối qua bị trật rồi. Tan ca tôi sẽ đi kiểm tra
thử." "Nếu không ngại thì để tôi xem một chút được
không?" "Đương nhiên là
không ngại rồi." Nghe Giang Ý Đồng nói như vậy thì vẻ mặt của Trương Khải
Phát lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn bước qua chỗ cô. Giang Ý Đồng ấn vào bả vai Trương Khải Phát, Trương Khải
Phát đột nhiên la toáng lên. "Đừng sợ, anh
thả lỏng đi!" Trương Khải Phát chỉ cảm thấy vai mình như nhũn cả ra, cậu
ngửa cổ không dám cử động, lo lắng chớp mắt liên tục. Sức mạnh của Giang Ý Đồng
tăng lên từng chút một, cậu đành phải nghiến răng chịu đựng. Khi cô buông tay ra thì cậu thử xoa nhẹ cánh tay, hình như
tốt hơn rất nhiều rồi. "Cô lợi hại thật đó, đúng là bàn tay thần nha." Trương Khải Phát không ngừng khen ngợi cô, cậu ấy quả thật
rất bất ngờ. Bả vai của cậu đã đau liên tục từ tối hôm qua đến giờ. Bà của Giang Ý Đồng là một bác sĩ Trung y lâu năm. Trước đây
bà từng điều trị các vết thương do chấn thương, vì đã ở bên bà từ nhỏ nên cô
cũng biết một chút. "Bác sĩ Trương quá khen rồi. Mèo mù gặp chuột chết
thôi." Trương Khải Phát giật mình, cười nói: "Cảm ơn, tôi
không muốn làm chuột chết đâu." Nghe Trương Khải Phát nói xong, mọi người trong phòng đều
cười lớn. "Cô Giang, chúng ta thêm WeChat đi." Anh lấy điện
thoại di động ra, bấm vào mã QR: "Hôm trước cô nói cô làm việc ở công ty
LH, bộ phận nào vậy?" "Bộ phận tuyên truyền." "Tôi biết rõ về LH, thầy Cố..." Trương Khải Phát
ngập ngừng rồi nói tiếp: "Thầy Cố
hiểu rõ hơn đó." "Ồ! Bác sĩ
Trương, anh có thích đồ chơi của LH không? Sau này tôi sẽ lấy giá nhân viên cho
anh. Tất nhiên là tôi phải đợi đến khi tôi trở thành nhân viên chính thức cái
đã." "Được rồi, đừng có lúc nào cũng gọi bác sĩ Trương, bác
sĩ Trương nữa. Gặp bên ngoài thì cứ gọi Trương Khải Phát hoặc cô có thể gọi như
thầy Cố là A Phát nhé." Cậu cười rạng rỡ với vẻ mặt ngây thơ. Cậu cười lên làm lộ ra răng nanh, trên khuôn
mặt tuấn mỹ pha một chút trẻ con. Trương Khải Phát có một tính cách tươi sáng, trông rất dễ
hòa đồng. "Sau này nếu cần giúp đỡ thì trực tiếp tới chỗ tôi.
Nhưng đương nhiên tôi cũng không hy vọng
gặp cô trong bệnh viện đâu." "Cảm ơn
anh!" Hình như Trương Khải Phát đang bắt đầu nói lảm nhảm, Giang Ý
Đồng đang vội quay về làm việc và không thể tiếp tục trò chuyện với cậu ấy thêm
nữa. Trước khi đi, Giang Ý Đồng không tự chủ được mà nhìn lén vào
văn phòng bệnh viện, cô biết rằng Cố Cận Hiên chắc chắn không có ở đó vì nguyên
ngày hôm qua anh ấy đã trực suốt đêm, nhưng cô vẫn không nhịn được nhìn thêm
một chút. Cô chỉ có thể nhìn bức ảnh của nhân viên y tế trên đó và âm
thầm nói lời tạm biệt với anh. Không biết tới khi nào thì cô sẽ được gặp lại một người
trông như bước ra từ cổ tích giống như anh nhỉ? Những người như Cố Cận Hiên, bất kể là ngoại hình, tính cách
hay là năng lực chuyên môn... đều khiến cô vô cùng rung động. Mấy ngày ở bệnh viện anh đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, tiếc
là tối qua cô không kịp thời nói lời cảm ơn anh. Thành phố A to như vậy, chắc là sẽ rất khó để gặp lại. Trong
lòng Giang Ý Đồng hiện lên một chút cảm giác mất mát. Cô cũng không có nhiều thời gian để xúc động nên nhanh chóng
thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện. Không về nhà mà trực tiếp đến công ty. Công việc bận rộn cứ lặp đi lặp lại, cuộc sống của Giang Ý
Đồng vẫn diễn ra bình thường giống như
trước đây và dần đi vào quỹ đạo vốn có.(Abilene x T Y T) Bận rộn suốt hai ngày, cuối cùng cô cũng có cơ hội xem phim
truyền hình với Hà Lục Lục. Hai người họ vẫn như trước đây, sau khi tắm xong
thì cùng nhau kê gối trên chiếc ghế sô pha nhỏ rồi vừa ăn mì gói vừa xem phim
truyền hình. "Cậu xem, sau này chắc chắn sẽ theo đuổi vợ thừa sống
thiếu chết cho mà xem! Đẹp trai cỡ nào cũng đừng như vậy chứ. Biên kịch có não
không đó? Để nam chính thành thế này à?" Hà Lục Lục kích động đến mức tức giận nắm chặt gói khoai tây
chiên đã mở ra, máu trong lồng ngực như muốn phun ra ngoài. Cô lảm nhảm một hồi, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có
chút kỳ quái. Nếu trước kia, trong khoảng thời gian này nhất định Giang Ý
Đồng sẽ cùng cô dâng trào nhiệt huyết
nhưng mà bây giờ sao lại trầm mặc rồi? Quay đầu lại thì chỉ thấy ánh mắt của Giang Ý Đồng trống
rỗng nhìn vào máy tính, có chút đờ người ra. "Này, ăn mì ăn liền ngon không?" Hà Lục Lục đều đã ăn hết tô mì, còn cô thì vẫn chưa ăn được
mấy miếng. "Ngon." Cô ngu ngơ đáp lại, cũng không biết đang nghĩ gì. Hà Lục Lục cau mày,
đột nhiên phát hiện ra mấy ngày này cô có chút kỳ lạ. Bọn họ đều bận rộn công việc của riêng mình nên có lúc chẳng
tiếp xúc nhiều với nhau. Lục Lục thì thường tan ca muộn hơn Giang Ý Đồng, tới
khi trở về thì mệt mỏi rã rời, giao tiếp cũng không nhiều nên hai người đã quen
với chuyện ai làm việc nấy rồi. Chỉ là hình như hai ngày nay Giang Ý Đồng có hơi trầm mặc. "Sao lại mất trí rồi?" Hà Lục Lục chỉ vào máy vi
tính:"Anh ta không phải là người cậu thích sao?” "Aizz, đã nhìn thấy biển rồi thì đừng nghĩ đến
suối." Giọng nói Giang Ý Đồng trầm xuống, tự nhiên nói ra một câu
như vậy. Trên mặt Hà Lục Lục hiện ra một dấu chấm hỏi, vẻ mặt khó coi giống như
vừa giẫm vào bãi phân. "Chị Giang, cậu không sao chứ?" Thấy cô không được
nhạy bén cho lắm thì Hà Lục Lục lập tức giật mình, cao giọng nói: "Đầu óc
cậu chắc không phải do tai nạn làm chấn thương rồi chứ?" Hà Lục Lục lo lắng nâng khuôn mặt hồng hào của Giang Ý Đồng
lên, vẻ mặt lo lắng của cô ấy rất khẩn trương. Tính cách của Hà Lục Lục là như vậy, cô luôn vô tư thẳng
thắn và hay nóng tính. Khi còn nhỏ luôn
là bảo bối trong lớp của họ. Hà Lục Lục hay nói rằng cô ấy rất nổi tiếng. Trước đây Giang
Ý Đồng không tin điều đó nhưng sau khi thuê nhà thì cô đã được mở mang tầm mắt. "Không có." "Vậy có chuyện
gì xảy ra với cậu vậy, cục cưng?" “Không có, tớ chỉ nghĩ đến bác sĩ Cố thôi.” Giang Ý Đồng
cười ngây ngô: “Bác sĩ Cố đẹp trai, ấm áp, tốt bụng, khiêm tốn, có trách nhiệm,
có năng lực…” "Dừng lại!" Hà Lục Lục vẻ mặt khinh thường: "Dọa tớ sợ chết
khiếp, tớ còn tưởng cậu đang có vấn đề gì. Cậu mà còn khen ngợi anh ta nữa thì
lỗ tai của mình sẽ mọc kén mất. Phải phải phải, tớ biết cậu gặp được bác sĩ
thần tiên rồi. Đây là vận may của cậu đó, những bác sĩ như vậy rất hiếm. Nhưng
cục cưng à, chúng ta đến đó là để trị thương và chữa bệnh, khi chữa khỏi rồi
thì bác sĩ sẽ không liên quan gì đến chúng ta nữa đâu." "Ừm, tớ biết chứ." Giang Ý Đồng nhận thức được tất cả những điều này, nhưng nó
cũng không thể ngăn cản cô nghĩ về Cố Cận Hiên. Cô sùng bái anh như một thần
tượng, khi nghĩ đến sự chu đáo và quan tâm của anh thì trái tim cô cũng cảm thấy
ấm áp hơn. Ở thành phố xa lạ này, chính vì có sự hiện diện của Cố Cận
Hiên mà những con người cô độc không nơi nương tựa ấy mới cảm nhận được một
chút ấm áp. Bất kể sau này cô có gặp lại được Cố Cận Hiên nữa hay không
thì anh cũng đã cắm rễ trong lòng cô rồi. "Nhìn vẻ mặt si mê của cậu kìa, anh ta có thể tốt như
thế nào chứ? Đừng có đơn phương, cậu là người phụ nữ mà anh ta không thể có
được. Chúng ta tiếp tục xem phim thôi, hôm nay chúng ta nhất định phải xem
hết." Giang Ý Đồng bất lực mỉm cười rồi thu suy nghĩ của mình lại.
Sau đó hai người tiếp tục thức trắng đêm để theo đuổi những bộ phim truyền
hình. Thế nên đêm khuya, trong căn hộ nhỏ của hai cô gái trẻ,
thỉnh thoảng có thể nghe thấy nhiều âm thanh kỳ lạ truyền ra bên ngoài.