Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 16 – PHẦN I: ANH TRAI QUỶ (15

Buổi chiều bắt đầu tiết học, Lý Tú có chút lo lắng Phương Càn An sẽ tiếp tục chạy đến lớp học quấy rầy cậu.

May mắn thay, sau khi trải qua một lớp chính trị,vị thái tử gia kia dường như không có ý định tiếp tục tra tấn cậu nữa. Cái bàn trống tạm thời bị kéo đến trong góc lớp học vẫn hiên ngang đặt bên cạnh chỗ ngồi của Lý Tú, nhưng chủ nhân của bàn học lại không còn xuất hiện ở đây nữa.

Lý Tú âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không có Phương Càn An quấy nhiễu, cuộc sống của Lý Tú rốt cuộc cũng trở về với quỹ đạo.

Trong cơn sốt nhẹ, Lý Tú lấy lại tinh thần để chống đỡ qua bốn tiết học buổi chiều, đầu óc cậu giời đây chỉ toàn giấy tờ và đề kiểm tra, cũng không còn chỗ trống để nhớ tới những lời thần quỷ vô căn cứ kia.

Cái gọi là "quỷ" mà cậu gặp ở tòa nhà tổng hợp vào buổi trưa, phải chăng chỉ là ảo ảnh do tinh thần của cậu quá căng thẳng trong bóng tối, bên cạnh đó còn liên tục bị ảnh hưởng bởi chàng thiếu niên sợ quỷ xung quanh kia?

Lý Tú tự nói với mình.

Nhưng...

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng một khi tập trung tinh thần vào học tập, Lý Tú vẫn cảm thấy rất khó để bình tĩnh.

Loại cảm giác này giống như, lúc đi khỏi nhà quên mất lửa nấu cháo trên bếp gas còn chưa tắt, rõ ràng ý thức bên ngoài đã quên hết thảy, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn bất an và khủng hoảng như cũ...

"Thật là, đủ rồi."

Cùng với tiếng chuông tan học vang lên, Lý Tú xoa xoa thái dương và bả vai.

Cả ngày hôm nay, cậu đều cảm thấy bả vai mình nặng quá nặng, tình trạng thể chất kém cùng tâm trạng tồi tệ khiến Lý Tú căn bản không muốn ở trường nữa. Vừa tan học, Lý Tú với vẻ mặt khác thường trực tiếp xách cặp rời trường.

Ở hành lang, Lý Tú gặp giáo viên toán.

Nữ giáo viên đeo kính, đã hơn 40 tuổi, trong tâm trí của nhiều học sinh là một người nghiêm khắc khó tính, nhưng Lý Tú và giáo viên toán họ Trần này có quan hệ rất tốt. Cậu có thể cảm giác được, thật ra cô Trần là một người rất tốt, cho dù là ở trường học như Khải Minh là nơi chứa những cô chiêu cậu ấm chỉ chơi nhiều hơn học, nhưng cô Trần vẫn dốc sức buộc họ phải học hành cho nghiêm túc.

Lúc gặp cô Trần đang ôm giáo án thật dày, dùng vai và tai kẹp điện thoại di động, vừa đi vừa trò chuyện với người ở đầu dây bên kia.

"Ừm, đúng... Vào buổi chiều, cả hai lớp học của cậu ấy đều được tôi thế vào... Nói là tất cả mọi thứ vẫn còn trong văn phòng, nhưng người đã biến mất, cũng không xin nghỉ phép ... Tôi không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra... Dù sao cũng mệt muốn chết..."

Lý Tú thấy đối phương còn đang gọi điện thoại, liền lễ phép hướng về phía đối phương gật đầu xem như chào hỏi.

Đang lúc cậu định cứ như vậy rời đi, Trần lão sư giống như nghĩ tới cái gì đó liền gọi cậu lại.

"Cô Trần?"

"Lý Tú, cô nghe nói sáng nay thầy Âu Dương có tới tìm em đúng không?"

Giáo viên toán không chú ý đến điện thoại, hướng về phía Lý Tú hỏi.

Lý Tú sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

“Dạ vâng, thầy ấy nói sẽ giúp em giải quyết một số câu hỏi, nhưng khi tiết học thứ ba bắt đầu, phòng giáo vụ đã đến tìm em, nên em buộc phải rời đi."

"Ra là như vậy, thầy Âu Dương tìm em có việc gì vậy?"

"Việc gì ạ?"

Lý Tú có chút mờ mịt.

"Dạ, cái kia, có gì không ổn sao..." Lúc này giáo viên toán đang bất giác cau mày, cô có chút xấu hổ khi tiếp tục hỏi thăm.

Có gì đó không ổn sao?

Trong nháy mắt Lý Tú liền nghĩ đến lúc cậu rời đi, sắc mặt Âu Dương bỗng nhiên trở nên xanh mét, còn hỏi câu không đầu không đuôi kia.

"Lý Tú, em vừa thấy gì à? ”

Sau một thời gian ngắn im lặng, Lý Tú rũ mắt xuống và nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không ạ. Thầy Âu Dương thấy em có việc liền để em đi.”

Giọng nói của Lý Tú không chút dao động.

Giáo viên Toán cũng không để ý đến sự mất tự nhiên rất nhỏ của Lý Tú. Kỳ thật cô cũng chỉ bất chợt nhớ tới nên tùy tiện tìm Lý Tú hỏi, sau khi nghe Lý Tú trả lời, cô hơi nghiêng đầu nói với điện thoại một câu: "... Vâng, các học sinh nói rằng không có gì bất thường.”

Nói xong cô ấy cười khổ một cái, hướng về phía Lý Tú phất phất tay.

"Vậy không sao đâu, Lý Tú, em về nhà trước đi, đừng ở bên ngoài nữa, trời gần tối rồi , về nhà sớm một chút an toàn hơn."

Dứt lời, cô Trần tiếp tục ôm giáo án đi theo hướng ngược lại với Lý Tú.

Lý Tú đứng tại chỗ một hồi, sau đó mới bước đi rời khỏi trường.

Âu Dương bỗng nhiên không thấy, buổi chiều cũng không lên lớp dạy học...

Thông qua những lời nói vừa rồi của cô Trần vô tình tiết lộ ra, Lý Tú ở đáy lòng suy đoán.

Trên lý thuyết mà nói Âu Dương là một người đàn ông trưởng thành, biết rõ sẽ không có chuyện gì, nhưng trong đầu Lý Tú lại không khống chế được hiện ra từng cảnh tượng lúc trước ở trong phòng làm việc âm u bất thường.

Cậu có hơi không yên tâm.

Cảm giác ớn lạnh lần nữa theo đầu bả vai không ngừng lan ra toàn thân, Lý Tú bất giác nắm chặt đồng phục học sinh, cơ thể phát ra từng trận rét run.

Tuy rằng rất muốn lập tức về nhà, tắm nước nóng rồi nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng trong túi còn sót lại gạo chưa nấu của anh trai để lộn xộn trong cặp sách.

Lý Tú nhíu mày, không chậm trễ hay đi đường vòng như thường lệ, vòng đến công viên nhỏ mình bình thường đến.

Công viên gần khu phố cổ và đã rất cũ. Ở đây hoàn toàn không có cảnh quan, càng không có trò chơi. Thùng rác ven đường đã sớm thiếu tay thiếu chân, trên bãi cỏ hoang vu cũng đầy rác rưởi, nghiễm nhiên là một cảnh tượng hoang vắng. Cũng chính vì vậy, trên đường phố lúc hoàng hôn rõ ràng còn nhộn nhịp người đến người đi, Lý Tú vừa rẽ vào công viên, chỉ cảm thấy chung quanh trống rỗng.

Không biết bao lâu rồi bụi cây không được cắt tỉa, nó che khuất ánh sáng trong công viên dường như tối hơn nhiều so với những nơi khác. Khi đi ngang qua góc vui chơi của trẻ em bị tàn phá gần như hoàn toàn, có thể thấy xích đu lắc lư trong gió, các bộ phận kim loại rỉ sét cùng với xích đu lắc lư phát ra âm thanh "két két", "két két", làm nổi bật bầu không khí bốn phía một mảnh cô đơn hoang vu.

Lý Tú không chậm trễ thời gian, vào công viên liền trực tiếp chạy tới hồ nước nhân tạo trong công viên mà đi.

Nước trong hồ đã có chút xanh biếc, nhưng bên trong cá lại nhiều hơn bình thường.

Có lẽ là bởi vì bình thường dùng gạo sống cho cá ăn nhiều lắm, cá nơi này cũng quen với việc Lý Tú cho ăn, cậu mới vừa đi đến bên cạnh hồ nước, trên mặt nước đậm màu xanh biếc liền cuồn cuộn nổi lên từng tầng lại từng tầng gợn sóng, bầy cá chi chít đã tụ tập trước mặt Lý Tú.

Loại công viên hoang vu này, trong hồ tự nhiên cũng không có khả năng là loại cá koi hoặc cá vàng đáng yêu —— cho dù chúng từng xinh đẹp, hiện tại cũng đã sớm trở thành hoang dã phai màu rồi. Hiện tại màu sắc cá trong ao phần lớn loang lổ ảm đạm, thân nước ác liệt làm cho không ít vảy cá trong khoảng cách đều sinh ra từng khối mụn nước phình to cùng khối u, chỉ có nhãn cầu phồng lên trên đầu cá, ít nhiều hiển lộ ra huyết thống của tiền bối chúng là cá cảnh.

Nhưng...

Những con cá này trước đây có kinh tởm đến vậy sao?

Lý Tú theo thói quen ném chút gạo còn sót lại trong túi vào trong nước, trên mặt nước nhất thời vang lên một tiếng, tất cả cá đều chen chúc mà đến, nó há cái miệng đầy máu và điên cuồng đớp những hạt nhỏ màu trắng kia.

Chúng nó đớp rất dữ dội, Lý Tú chỉ liếc mắt nhìn xuống nước một cái, cũng bởi vì thân thể đàn cá dị dạng làm cho cậu nhíu mày.

Trong trí nhớ khi cậu mới bắt đầu cho những con cá này ăn, chúng trông nhiều lắm là màu xám phải không? Nhưng bây giờ nhìn qua chúng đã có … một chút biến dạng.

Lúc nghĩ như vậy, Lý Tú bỗng nhiên cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang rình mò cậu.

Cậu theo bản năng nhìn về phía ánh mắt truyền đến —— đúng lúc đối diện với đôi mắt trống rỗng của đàn cá.

Lúc này Lý Tú chợt nhận ra, nhãn cầu lồi ra của loài cá ở đây trông rất giống với nhãn cầu của con người lúc rơi ra khỏi hốc mắt. Còn những cái đầu béo ú và sưng phồng kia lại không giống cá, thay vào đó là giống những khuôn mặt người bị sưng vù lên, thâm đen, biến dạng dưới nước.

Mà bây giờ, những khuôn mặt ấy tầng tầng lớp lớp chen chúc cùng một chỗ, ở dưới mặt nước đục ngầu nhìn chằm chằm Lý Tú.

"——"

Lý Tú hít một hơi khí lạnh, liên tục đi về phía sau.

Không cẩn thận giẫm lên viên gạch trơn trượt bên bờ, cả người thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống, sau đó theo bùn trên bờ trượt xuống nước.

“Cẩn thận!”

May mắn thay, tại thời khắc nguy cấp, bỗng nhiên có người từ phía sau dùng sức kéo cậu một cái, lúc này mới làm cho Lý Tú ổn định thân thể, không đến mức càng thêm sương giá trong cơn sốt nhẹ

“Từ đâu tới đấy, sao không cẩn thận gì hết, nếu rơi xuống nước thì phải làm sao hả ——”

Giọng nói thô lỗ, ồn ào nghe như đang mắng chửi ai đó vang lên.

Lý Tú giật mình một cái, cả người giống như là bị người ta trực tiếp kêu tỉnh lại trong nửa mê, đầu óc trong nháy mắt lay tỉnh không ít.

Một ông lão nhìn qua năm sáu mươi tuổi đang dựng thẳng lông mày đứng bên cạnh cậu, hướng về phía cậu hùng hùng hổ hổ, nhìn qua dường như có chút quen mắt, Lý Tú lại nhớ không ra mình có thật sự đã gặp qua hay không.

"Con xin lỗi. Cảm ơn ông ạ! ”

Tuy rằng đối phương nhìn qua tính tình không tốt, giọng điệu cũng siêu cấp không ổn, nhưng Lý Tú thở hổn hển, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Cậu nhịn không được nhìn bùn trên bờ, phía trên còn lưu lại dấu chân của cậu.

Mà chính cậu cũng không biết, mình làm sao có thể chạy đến chỗ gần như vậy, rõ ràng lúc trước mỗi lần đều là đứng ở trên bậc thang tùy tiện rắc gạo xuống nước, lần này lại quỷ mê tâm khiếu càng gần.

Hơn nữa, còn có những con cá kia cũng không thích hợp...

Hơi thở của Lý Tú có chút nặng nề, tim đập nhanh đến dọa người.

Cậu không tự chủ được lại nhìn hồ nước, cũng chính trong nháy mắt này, những con cá kia sớm đã trở lại đáy nước, biến mất không thấy. Lúc này, Lý Tú chỉ có thể nhìn thấy mặt nước còn lưu lại làn sóng lăng tăng.

Nháy mắt vài cái, Lý Tú bỗng nhiên có chút không xác định được mình vừa rồi đến tột cùng nhìn thấy cái gì.

Thực sự có loài cá mang khuôn mặt của một người đàn ông sao?

"Này, còn ở chỗ này xem cái gì, cậu thật sự muốn nhảy xuống nước thử à?!"

Ông lão bỗng nhiên đưa tay thô bạo túm lấy Lý Tú một cái, căn bản không đợi Lý Tú phản ứng lại, liền trực tiếp kéo thiếu niên chân không tiện trở lại trên đường đi của công viên.

"Cháu, cháu không có, cháu chỉ nghĩ là muốn..."

"Nghĩ cái gì mà nghĩ, những chỗ như thế này cháu căn bản cũng không nên đến."

Ông lão đơn giản thô bạo cắt ngang lời Lý Tú, sau đó đẩy cậu về phía lối ra công viên.

"Nơi này quá nguy hiểm, sau này cháu cũng đừng tới."

"A?"

Lúc đó Lý Tú mới nhận ra rằng ông lão đang đeo một chiếc băng tay màu đỏ trên cánh tay của mình. Tuy nhiên, chiếc băng đội trưởng màu đỏ trông đã phai màu và các ký tự màu vàng trên đó đã bị lốm đốm đến mức không thể phân biệt được các ký tự đó là gì.

Đây là... Quản lý công viên?

Lý Tú đã tới nơi này lâu như vậy, nhưng hoàn toàn chưa gặp qua quản lý công viên. Lúc này bị đối phương đuổi đi, cậu liền có chút ngây ngô.

Nhưng bản thân Lý Tú cũng không phải loại thiếu niên phản nghịch thích đối đầu với người khác, vừa rồi cậu thiếu chút nữa liền rơi xuống nước, lúc này bị ông lão mắng một trận, cậu cực kỳ thành thật rụt cổ, vô cùng nghe lời

mà xoay người lại, chuẩn bị theo ông lão nói rời khỏi công viên.

"Này, thằng nhóc kia!"

Kết quả, ngay khi Lý Tú sắp bước ra khỏi công viên, lại nghe thấy ông lão ở phía sau cậu rất xa, kêu cậu.

Lý Tú quay đầu lại, phát hiện ông lão đeo băng màu đỏ vẫn đứng ở trên đường mòn công viên, đang nhìn cậu.

"Sao vậy ạ?"

"Nhóc con, sau này không cần phải làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."

Sắc mặt ông lão có chút xám xịt, có lẽ là cách một khoảng xa, âm thanh nghe hơi rầu rĩ.

" Dạ, cháu biết rồi ạ, hôm nay là do cháu không cẩn thận."

Lý Tú vốn còn tưởng rằng đối phương đang nói đến chuyện cậu cho cá ăn ở bờ hồ, cậu đang muốn giải thích với đối phương rằng bình thường cậu không có lơ mơ như vậy, thì chợt nghe thấy lời tiếp theo của ông lão.

"Thi thực đồ ăn không phải là chuyện có thể làm được, những thứ bò ra từ ngạ quỷ đều là thứ đáng chết, huống chi là thứ mà cháu đang mang trên lưng bây giờ…”."

"Cái gì ạ?"

Lý Tú kinh ngạc mở to hai mắt.

Cậu còn chưa hiểu những lời thần bí lải nhải trong miệng đối phương rốt cuộc là có ý gì, ông lão kia lại đột nhiên dừng lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tú, khuôn mặt càng thêm xám xịt.

Vẻ mặt hung ác vừa rồi, nhìn qua rất giống như ông lão làm khó để cướp chỗ ngồi trên xe buýt, nhưng hiện tại vẻ mặt ấy lại vô cùng sợ hãi, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.

"Tạo nghiệt. Quá tạo nghiệt..."

Xa xa, Lý Tú thông qua hình dạng miệng suy đoán ông lão đang kinh hoảng thì thào thì thầm, sau đó đối phương liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Ngược lại Lý Tú một lần nữa, bốn phía xung quanh căn bản không còn thấy bóng dáng ông lão kia đâu.

“Rầm …”

Trong hồ nước dương như có thứ gì đó đột nhiên động một cái, phát ra tiếng nước.

Công viên dường như yên tĩnh hơn trước.

Nhưng hiện tại Lý Tú phát hiện ra bản thân cậu căn bản không dám nhìn về phía hồ nước.

...... Cậu không biết chính xác những gì cậu sẽ thấy.

Chương kế tiếp