Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 17 – PHẦN I: ANH TRAI QUỶ (16)

Là một đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi "tiên cô", lá gan của Lý Tú cũng được coi là rất lớn trong số các bạn cùng trang lứa. Cậu vốn tưởng rằng, nhìn thủ đoạn ngày thường của bà ngoại để lừa gạt người khác, cậu đã sớm không còn thấy sợ hãi đối với loại thần ma quái quỷ này rồi.

Nhưng...

Từ ngày cậu từ biệt thự Tiếu gia trở về, liền gặp phải không ít chuyện kỳ quái.

Coi như thần kinh của cậu là bê tông cốt thép đi, ít nhiều cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Trước khi sắc trời hoàn toàn tối sầm lại, Lý Tú đã áp chế được sự bất an trong lòng. Chân bước lên cầu thang xi măng có viền đen bóng, chạy như điên một mạch đến cửa nhà mình. Còn chưa mở cửa, Lý Tú lại nghe được tiếng khóc nức nở quen thuộc.

Vẫn là vị khách quen luôn đến gặp bà ngoại, phải không? Lý Tú cúi đầu, vừa cố gắng điều chỉnh hơi thở, vừa thuận tay đem giày cao gót cũ ở cửa sắp xếp chỉnh tề sang một bên, sau đó cậu mới đẩy cửa đi vào cửa.

Mọi thứ vẫn giống như bình thường.

Vẫn là gian phòng tối tăm vô cùng, vẫn là bà ngoại đang ngồi trước bàn thờ trong phòng khách tối om, cùng người phụ nữ trung niên đang cúi đầu khóc đưa lưng về phía Lý Tú.

Lý Tú cách rèm cửa liếc mắt một cái, cảnh tượng quen thuộc ngược lại làm cho cậu cảm thấy an tâm.

"Bà à, con đã về."

Cậu kêu lên theo thói quen.

Bà ngoại dường như từ sâu trong phòng khách hừ nhẹ một tiếng đáp lại, âm anh mơ mơ hồ hồ nghe không rõ.

Có khách ở đây, Lý Tú cũng không để ý. Mang theo túi xách của mình và trở về phòng.

Kết quả cậu vừa mới thay đồng phục học sinh, đang chuẩn bị đi vào phòng tắm rửa mặt —— vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy thân hình của bà ngoại. Động tĩnh của bà rất nhỏ, Lý Tú cũng không biết rốt cuộc bà đã đứng ở cửa bao lâu.

Đôi mắt của bà đã bị mờ từ nhiều năm trước, viền nhãn cầu đen được bao phủ bởi một lớp màu xám mờ nên khi nhìn người, đôi mắt bà vẫn luôn có ánh nhìn khép hờ. Và vì tuổi già, lớp mỡ dưới da teo tóp đã mất từ ​​lâu, giờ chỉ còn lại một lớp da mỏng, nằm giữa chiếc cổ và chiếc cằm gầy guộc như hai tấm màng mỏng.

"Bà ngoại?!"

Dù là Lý Tú, cũng bị bà ngoại dọa cho hoảng sợ.

"Làm sao vậy... Khách đi chưa ạ?”

Cậu bị ánh mắt thẳng thừng của bà ngoại nhìn chằm chằm đến toàn thân khó chịu, cậu không khỏi hỏi.

Bà ngoại trầm mặc một lúc lâu, rất lâu, ánh mắt mới chậm rãi chớp một cái.

"A Tú, nhớ đi đưa cơm cho anh trai."

Bà lẩm bẩm trả lời.

"Nhất định phải để anh trai của con ăn no. Ăn cơm no, nó mới biết nghe lời..."

Kể từ khi bà ngoại bắt đầu hồ đồ, một cái gì đó tương tự đã xảy ra không phải là một hoặc hai lần. Ngày xưa khôn khéo xảo quyệt, có thể dựa vào một cái miệng làm cho khách tin tưởng, hiện giờ trong lòng phảng phất chỉ còn lại một chuyện, chính là để cho "anh trai" không tồn tại kìa của A Tú ăn no.

Bà dường như cực kỳ sợ hãi về việc "anh trai" ăn không đủ no.

Nhưng nếu Lý Tú tỉ mỉ hỏi, bà lại ăn nói úp nói mở, chưa từng nói rõ với cậu.

Mấy lần, Lý Tú cũng chỉ có thể xem bà ngoại là bà lão tính tình cổ quá mắc chứng vọng tưởng.

"Dạ cháu thay quần áo xong đi liền."

Lý Tú trước sau như một trấn an bà ngoại, mở miệng nói.

Nhưng mà ngay khi cậu chuẩn bị đi vào phòng bếp múc gạo, ma xui quỷ khiến trong đầu cậu vang lên tiếng dặn dò kia của ông lão sắc mặt trắng bệch trong công viên.

【Thi thực đồ ăn không phải là việc mà cháu có thể làm được, những thứ bò ra từ ngạ quỷ đã là thứ chết người, huống chi là thứ cháu đang mang trên lưng bây giờ....】

"Bà ngoại..."

Động tác của Lý Tú dừng lại, lúc ý thức được, lời đã nói ra.

"Chuyện cháu đưa cơm cho anh trai, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Đây có phải là những gì người đó nói, thi thực là cái gì?”

Tiếng của thiếu niên càng ngày càng nhỏ.

Kỳ thật trước khi về nhà Lý Tú đã dùng điện thoại di động tra qua cái "thi thực"mà ông lão kia nói, đó là việc dùng phương thức huyền học, bố thí cho chúng sinh ngạ quỷ, để cho chúng nó thoát ly ác đạo gì đó.

Nhưng Lý Tú suy nghĩ một hồi, lúc mình đưa cơm cho “anh trai” cũng không có niệm kinh niệm chú, cũng không có cảm nguyện cảm hóa, nhìn qua như thế nào cũng không liên quan đến thi thực.

“Thi thực gì vậy? Con đi đưa cơm cho anh trai đi”

Quả nhiên, cho dù mở miệng hỏi như thế nào, bà ngoại vẫn mang theo vẻ mặt không biết gì..

Lý Tú nhìn bà ngoại một lượt, cảm thấy vi diệu, bà ngoại nói không chắc, cũng không biết "thi thực" trong thuật ngữ là cái gì. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lý Tú vẫn biết, bà ngoại kỳ thật chính là một thần bà lừa đảo một chút kiến thức đào tạo chuyên nghiệp cũng không có.

Nhưng không biết vì cái gì, vừa nghĩ đến điểm này, Lý Tú ngược lại cảm thấy thoải mái một chút.

...... Coi như tất cả chỉ là mê tín dị đoan của bà ngoại đi.

Cậu nói với bản thân mình.

Sau đó như thường lệ, vào ban đêm cậu múc gạo sống, mang đến căn phòng chật hẹp, rồi đặt chén gạo ở dưới gầm giường.

"Anh trai, ăn cơm thôi."

Lý Tú theo thói quen nói một tiếng.

Sau khi đặt bát xuống, cậu cũng không biết tại sao mình lại đứng trong phòng một lúc.

Lần này dưới gầm giường không còn truyền đến tiếng bát bị lật úp nữa.

Ngược lại trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngay sau đó chính là "Phanh" một tiếng trầm đục, một bóng dáng ướt sũng trực tiếp đụng vào chiếc bàn phủ đầy bụi bặm.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lý Tú kinh hãi, thuận thế nhìn lại, ngược lại không thấy rõ là thứ gì phủ lên ngoài cửa sổ nhà mình, chỉ có thể nhìn thấy một vật mềm đen nhánh.

Giống như... Cây lau nhà?

Lý Tú nhìn bóng dáng mơ hồ không rõ, hơi lắc lư, cùng với vết ướt nó để lại ngoài cửa sổ thủy tinh, cậu hơi nhíu mày.

Cậu ở tòa nhà cực kỳ cũ kỹ này, bởi vậy người thuê nhà phần lớn đều có tố chất không cao.

Lý Tú đoán chừng, đây chính là người trên lầu sau khi rửa cây lau nhà trực tiếp đặt cây lau nhà ướt lên cửa sổ chống trộm lồi ra ngoài, sau đó đầu cây lau nhà trực tiếp dán vào cửa sổ nhà Lý Tú.

Chuyện tương tự lúc trước cũng đã phát sinh không ít lần, nhưng hôm nay Lý Tú thật sự rất kiệt sức, hiện tại cậu cũng không có kinh nghiệm để đi tìm lầu trên cãi nhau. Hơn nữa, trong phòng này cũng không có ai...

Thôi bỏ đi.

Lý Tú xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi rời khỏi phòng.

 *

【 ô ô ——】

Lý Tú kiệt sức đương nhiên sẽ không biết, sau khi cậu rời đi, "cây lau nhà" ngoài cửa sổ run rẩy.

Đầu người treo ngược, đôi mắt đỏ ngầu run lên vì sợ hãi tột độ

Những vết nước có mùi hôi thối không ngừng từ trên người đó chảy ra, cuốn sạch bụi bặm không biết bao nhiêu năm tích tụ trên mặt cửa sổ, tạo thành những vết nước hình cành cây.

Một bóng người cao lớn lặng lẽ xuất hiện trong căn phòng chật hẹp đầy những mảnh vỡ.

Hắn cứ ngồi ngay ngắn trên giường bụi bặm như vậy, những ngón tay mảnh khảnh không có móng tay thật cẩn thận đặt ở bên cạnh bát đầy gạo chưa nấu.

[A Tú của ta ơi…]

Một tiếng nỉ non mơ hồ từ trong bóng tối truyền ra.

[Thật sự đáng yêu vô cùng.]

Bóng người cao lớn chậm rãi cúi người xuống, vùi mặt vào trong chén.

Một ngụm, lại một ngụm.

Hắn ăn gạo sống trong bát với sự hài lòng. Trong bóng tối liên tục truyền đến tiếng nhai của "rắc rắc".

[Cho nên, em vẫn luôn trêu chọc người khác..]

[À, nếu không có ta, A Tú nhà ta, phải làm sao bây giờ.]

Chương kế tiếp