Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 293 Ngoại truyện 1: Mạch Miêu

(Vì đây là phần ngoại truyện về Mạch Miêu, tớ sẽ đổi xưng hô ngôi ba của nhân vật.)

Tết Âm Lịch năm 1981.

Sau khi xe lửa leng keng leng keng đi một ngày một đêm, cuối cùng cũng nhả ra một làn khói trắng dừng ở một trạm nhỏ.

“Đã đến trạm Nam Thiệu, các hành khách cần xuống xe xin hãy lấy túi...”

Âm thanh từ radio vẫn chưa rơi xuống, các hành khách trên xe đã xôn xao đứng dậy.

“Người đằng trước đi cẩn thận một chút được không hả! Đừng chặn cửa nữa!”

“Túi của tôi đâu? Túi của tôi đâu rồi?”

“Đây là đứa con của ai vậy? Còn không nhanh ôm lên!”

...

Tiền Mạch Miêu đứng dậy cầm lấy túi nhỏ của bản thân, túi màu xám tro bị người khác dẫm lên hai dấu chân, chiếc túi giống như quần áo trên người của cô, đều không bắt mắt chút nào.

Cô không rên lên một tiếng, xếp hàng trong đội ngũ muốn xuống xe. Không biết từ lúc nào có một bà lão xếp ở phía sau, Mạch Miêu nhìn lướt qua, sau đó lùi một bước, ý bảo đối phương có thể chen ngang.

Bà lão ấy toe toét cười, đi lên phía trước đứng, ngoài miệng đã bắt đầu chào hỏi: “Cô gái à, tôi vừa nhìn đã thấy cô là người tốt, so với những người vội vã xuống xe đó thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Bây giờ thói đời đã thay đổi, mọi người cũng đều không còn hiểu việc kính già yêu trẻ...”

Bà lão nói liên miên cằn nhằn mai, muốn hỏi đáp với Mạch Miêu: “Cô gái à, cô là người ở thị trấn đúng không? Tôi đi đứng không tốt lắm, sợ là người trong nhà cũng không đến đón, chúng ta xuống xe có phải cũng thuận đường đúng không?”

Mạch Miêu vẫn không nói lời nào, cô lắc đầu, nhìn thấy bà lão ấy còn muốn tiếp tục thuyết phục cô. Cô nhăn lông mày, dứt khoát đi sang một bên khác để xếp hàng. Dù sao mỗi toa hành khách đều có hai bên có thể xuống xe, không hạn chế việc xếp hàng ở bên nào.

Cho dù như vậy, Mạch Miêu vẫn lo lắng.

Sau khi xuống xe cô nhanh chóng xoay quanh vài vòng, Mạch Miêu thấy phía trước có người mặc đồ bảo hộ đang duy trì trật tự, cô lập tức đi theo đối phương, một đường rời khỏi trạm xe lửa.

Ra khỏi trạm xe lửa đã là giữa trưa, ở cửa tràn đầy các loại tiếng ồn ào.

“Nhà ở của riêng mình, khách sạn nhỏ, có điện có nước, ở một đêm chỉ cần ba tệ.”

“Trứng luộc nước trà! Trứng luộc nước trà đây!”

...

Trong lúc nhất thời Mạch Miêu có loại cảm giác hốt hoảng.

Mấy năm này thời gian cô về quê không dài lắm nhưng mỗi lần đều sẽ cảm thấy quê hương thay đổi thêm một chút.

Lần trước khi cô trở về, trạm xe lửa rõ ràng không sôi nổi vui vẻ như vậy.

“Chị! Chị ơi!”

Mạch Tuệ nhảy lên không ngừng phía sau đám đông, Mạch Miêu nhìn thấy có hai người đồng hương đứng bên cạnh em gái, lúc này mới thở ra một làn khói trắng, vẫy tay đáp lời.

Thời gian trôi qua, bây giờ Mạch Tuệ cũng đã mười bảy tuổi rồi.

Mạch Tuệ mười bảy tuổi, vô cùng xinh đẹp.

Làn da như sứ trắng, đôi mắt vừa to vừa sáng. Nhìn từ xa, đã càng khiến Mạch Miêu thêm kiên quyết về suy nghĩ của bản thân.

Mạch Tuệ chen chúc đi lên phía trước, vui mừng ôm lấy cô: “Mẹ nói gần đến khoảng thời gian này chị sẽ trở về nên em cũng liên tục đợi ở đây ba tiếng rồi. Xem như là em đã đợi được chị rồi.”

Mấy năm trôi qua, Đại đội vẫn chưa lắp đặt điện thoại như cũ, nhưng điện thì đã được làm thông từ năm ngoái, nhưng sau đó lại cãi nhau vì vấn đề có nhà máy do thôn làng mở ra thì nên cấp điện cho Công xã hay là các Đại đội, nên cấp cho các thị trấn ở phụ cận hay là các Công xã riêng biệt.

Ban đầu Công xã thấy Đại đội bảy có một Vương Vĩnh Phúc, mấy năm gần đây cũng có mặt mũi do có thêm mấy người sinh viên nên cũng không dám tranh giành.

Chỉ là lập tức sau đó việc khoán sản phẩm đến với các hộ gia đình, cùng với đó là việc hủy bỏ Công xã hóa. Lúc này Công xã ở bên kia mới bất chấp những chuyện khác, muốn tiếp quản độc quyền các nhà máy do thôn làng mở ra của Đại đội bảy.

Cãi cọ một hai năm, ngay cả ở trong huyện cũng có người đến hỏi, quyết định cuối cùng là sửa đường cho Đại đội bảy, sáp nhập với thị trấn ở sườn núi phía Tây.

Mạch Miêu quấn khăn quàng cổ cho em gái, xoa xoa bả vai của cô bé: “Em nói em kìa, bản thân chị trở về thì được rồi, cần gì em phải đến đón cơ chứ.”

Mạch Tuệ lắc đầu: “Mẹ nghe radio nói, bây giờ bên ngoài rất hỗn loạn.”

Đi cùng với việc không có thư yêu cầu giới thiệu, cũng không có sự quản lý nghiêm túc của các nền kinh tế quốc doanh, nhóm thanh niên trí thức cũng dần dần trở về thành phố, vấn đề an ninh trật tự của hiện tại cũng không thể so với trước kia.

Mạch Miêu vừa rồi ở trạm xe lửa, không tiếp xúc với bà lão kia cũng vì nguyên nhân này.

Lúc trước người ta đều lừa trẻ con, mấy năm này việc lừa gạt các cô gái trẻ tuổi cũng xảy ra rất nhiều. Mạch Miêu cố gắng hết sức khiến cách ăn mặc bên ngoài của bản thân xấu xí, lại mặc thêm cái áo bị rách, làm như vậy chỉ vì không muốn người khác ở trên xe lửa chú ý đến cô.

Hai người đi với Mạch Tuệ đều là họ hàng thân thích của Đại đội, một người hơi lớn tuổi một chút, một người thì lại lớn xấp xỉ với Mạch Tuệ.

“Chú hai, anh Thạch Đầu.”

Khuôn mặt của người được gọi là chú hai cười ha ha nói: “Xem như đã đón được người rồi, đi thôi, đừng ở đây đợi lâu nữa.”

Tuy rằng Mạch Miêu và Mạch Tuệ đều sửa lại họ, nhưng Tiền Cúc Hoa vẫn như trước kia không về nhà mẹ đẻ ở, mà vẫn ở chỗ móng nhà được Đại đội phân cho, có hai gian phòng. Mạch Miêu và Mạch Tuệ vẫn gọi những người bên nhà họ Điền đó là người thân.

Đoàn người trở về nhà, không còn giống như trước kia, lần này là ngồi máy kéo để về nhà.

Mạch Tuệ lảm nhảm nói chuyện với chị gái: “Cái máy kéo này là do Đại đội trưởng của chúng ta mua vào mùa xuân đó, thật có khí thế mà.”

Thùng xe* của máy kéo đi đến thị trấn ở sườn núi phía Tây, dừng cũng không dừng trực tiếp đi qua sườn núi, xuôi theo đó cũng lộ ra con đường mới được sửa chữa trực tiếp chạy thẳng về Đại đội bảy.

(*Thùng xe: Thùng nhỏ gắn cạnh xe đạp hoặc xe gắn máy cho một người ngồi.)

“Đây là con đường mà chị Anh quyên góp đúng không?”

Mạch Tuệ: “Đúng rồi, thuận tiện hơn, đợi con đường này sửa xong, đến khi Đại đội chúng ta thu hoạch thuốc cũng không cần phải đi quanh co nữa, trực tiếp theo đường từ thị trấn là có thể đến đây rồi.”

Sau khi Vương Anh rời khỏi nhà cũ cũng không quên Đại đội, gần như dẫn theo các giáo sư đến đây xem dược liệu, sau đó lại giúp Đại đội xây dựng nhà máy dược phẩm của riêng mình, sau khi sở hữu tư nhân hóa, Vương Anh bỏ vốn lấy ba mươi phần trăm cổ phần của nhà máy dược phẩm.

Mạch Tuệ: “Đúng rồi chị, bây giờ Đại đội của chúng ta cũng không còn gọi là Đại đội nữa, bây giờ chúng ta là thị trấn sườn núi phía Tây rồi.”

Cả bản thân cô bé cũng quên mất, trước kia luôn cảm thấy cuộc sống ở trấn trên rất tốt, bây giờ không ngờ rằng bản thân cũng trở thành người của trấn trên.

Đúng như vậy, bây giờ Điền Hữu Phúc đã là phó Trưởng trấn.

Máy kéo về đến nơi, hai chị em gái nhảy từ trên xe xuống.

Một đường chào hỏi trở về nhà.

“Mạch Miêu về rồi đấy à?”

“Ôi, sinh viên về nhà đấy ư?”

“Mạch Miêu về nhà ăn Tết đấy à?”

...

Thẳng một đường đi về nhà, từ xa đã có thể nhìn thấy nhà mình có khói bếp tung bay.

“Mẹ của chúng ta mua thịt với cá, đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”

Mạch Miêu xách hành lý vào cửa, lúc trước Tiền Cúc Hoa làm việc trong nhà máy dược phẩm của Đại đội, năm ngoái cuối cùng cũng tích góp được chút tiền, mua hai gian phòng, cách nhà của Vương Anh không xa lắm.

Con gái về nhà, Tiền Cúc Hoa vui mừng không biết phải làm sao mới tốt, mua chút thịt heo chuẩn bị làm món ngó sen kẹp*, còn làm thêm một đĩa nhỏ món thịt heo chiên giòn*, cá cũng mua về rồi nuôi ở trong vại, đợi đến khi con gái về thì làm.

(*: Ngó sen kẹp là một món ăn đặc sản nổi tiếng ở miền nam Trung Quốc, thuộc chuỗi ẩm thực Hồ Bắc. Giá trị dinh dưỡng của củ sen rất cao, giàu các nguyên tố vi lượng như sắt và canxi, đồng thời cũng giàu protein thực vật, vitamin và tinh bột, có tác dụng dưỡng huyết và khí rõ rệt, tăng cường khả năng miễn dịch của con người. Ngó sen kẹp còn được gọi là hộp củ sen, tên tiếng Anh là Lotus root clip.

*酥肉: Thịt heo chiên giòn là một món ăn truyền thống nổi tiếng, giòn, mềm, thanh mát, béo mà không ngấy, phổ biến hơn ở nhiều vùng của Trung Quốc, chủ yếu ở Sơn Tây, Hà Nam, Giang Tây, Sơn Đông, Tứ Xuyên, Thiểm Tây, Vân Nam và những nơi khác. Thịt heo chiên giòn là món ăn được chế biến tại nhà với nguyên liệu chính là thịt thăn và trứng, có vị thanh và mát . Món thịt chiên giòn có màu vàng ươm, mùi thơm hấp dẫn, giòn bên ngoài, mềm bên trong, vị mặn mặn rất ngon, được người già và trẻ em yêu thích. Nguồn: Baidu)

Mạch Miêu vừa vào cửa, Tiền Cúc Hoa đã lao ra ngoài.

“Cuối cùng cũng về nhà rồi, con có đói không? Mẹ đang nấu cơm đây rồi!”

Món ngó sen kẹp đã làm xong từ lâu, trực tiếp để ở trong nồi hấp chín, mặc dù không đủ độ vàng và giòn nhưng ăn vào lại mềm dai, mùi vị cũng không tệ. Còn món thịt heo chiên giòn thì dùng cà chua nấu canh, lại cho thêm chút ớt cay, thịt chiên giòn được bỏ vào nước canh chua cay, có thể ăn thịt cũng có thể uống nước canh.

Từng lát thịt cá, bỏ vào trong nồi hấp chín sơ qua một chút, để trên sợi mì, lại làm thêm một chút canh đầu cá, thành bát canh cá màu trắng sữa thơm ngon.

Tiền Cúc Hoa gọi một tiếng: “Mau đi gọi Mạch Nha về nhà thì chúng ta có thể bắt đầu ăn cơm!”

Mạch Nha với gương mặt đen xì bước vào nhà, nhìn thấy chị cả thì nhào đến ôm lấy, Mạch Miêu ghét bỏ trên mặt cô bé đều là bùn đất: “Sao có thể nghịch ngợm bẩn đến trên mặt thế này vậy?”

Mạch Nha cười hì hì, sợ bị Tiền Cúc Hoa mắng, vội vã chạy nhanh đi rửa tay.

Người một nhà ngồi vào chỗ của mình, thoải mái ăn bữa cơm đoàn viên, mỗi người đều rất vui vẻ.

Một năm trôi qua, Tiền Cúc Hoa khó tránh có chút đau lòng hỏi thăm từng chút việc nhỏ về việc học hành của con gái.

Mạch Miêu không có chút không kiên nhẫn nào nói: “Đều tốt ạ, năm nay có thể tốt nghiệp rồi, học kỳ sau con phải đi thực tập ở trường.”

Ba năm này ở đại học, Mạch Miêu vẫn luôn giữ được thành tích tốt như khi học ở cấp ba, đơn vị thực tập được phân công cũng không tệ, cô sẽ làm cô giáo ngữ văn trong một khu trường Trung học ở Bắc Kinh.

Tiền Cúc Hoa: “Vậy thì tốt rồi, nếu con có thiếu tiền thì phải nói, bây giờ cuộc sống của gia đình mình cũng tốt hơn rồi, không thiếu chút tiền đó.”

Tiền Cúc Hoa không chỉ nuôi heo, còn có tiền ở nhà máy do thôn làng mở rộng và vườn trái cây, bây giờ đã không cần chỉ dựa vào việc trồng trọt mà sống qua ngày nữa. Đất trong nhà không trồng trọt nữa, bà đã sớm cho người khác thuê để trồng trọt rồi.

Mạch Miêu lắc đầu: “Thật sự không thiếu ạ.”

Thành tích của cô tốt, hai năm này cô ở ngoài trường dạy thêm cho mấy học sinh cấp ba phải học lại, một tháng không đi làm thì mới ít tiền hơn so với những người đang đi làm.

Chẳng qua cô cũng không nhắc đến chuyện này, ngược lại hỏi thăm chuyện trong nhà.

“Tất cả mọi chuyện trong nhà vẫn tốt, chỉ có Mạch Tuệ, thành tích bây giờ của con bé không bằng con, nhưng cô giáo của con bé cũng nói, nó vẫn có thể thi vào trường Đại học được... Mạch Nha những cái khác thì đều ổn, nhưng da của nó...”

Mạch Miêu muốn nói lại thôi, Tiền Cúc Hoa nhìn ra tâm sự của con gái: “Có phải con có lời muốn nói đúng không?”

Rơi vào đường cùng, Mạch Miêu đành phải nói: “Con nghĩ, nếu như Mạch Tuệ không có chuyên ngành nào muốn học, thật ra có thể thi vào Học viện Điện ảnh...”

Mạch Tuệ kích động nắm chặt nắm tay ở dưới bàn.

Chương kế tiếp