Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 79: Hôn mê
Vương Anh sờ sờ khuôn mặt có chút ủ rũ của Trình Ngọc: “Em thông minh như vậy, phải đọc sách mới đúng. Nếu không, thông minh mà không có sự dẫn đường, sẽ rất dễ đi lầm đường.”

Vương Anh lấy túi giấy trong ngực đưa cho cô bé: “Em học cho tốt đi, sau này nếu em học tốt, chị sẽ kêu anh rể của em làm đồ ăn ngon cho em có được không?”

Trong lòng Trình Ngọc đã lay động, cầm lấy túi giấy gật gật đầu.

Vương Anh xách theo con thỏ rời đi, về đến nhà đã cảm thán với Từ Sương: “Trình Ngọc là đứa trẻ thông minh nhất mà em từng gặp đấy.”

Từ Sương: “Em vừa rồi còn nói với anh rằng Đại nha đầu và Nhị nha đầu là hai cô bé hiểu chuyện nhất, bây giờ lại nói Trình Ngọc là đứa trẻ thông minh nhất rồi.”

Vương Anh buông tay: “Cô bé thật sự rất thông minh đó.”

Vương Anh cảm thấy Trình Ngọc cũng là một đứa trẻ may mắn, sự thông minh của cô bé đã không bị mai một trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mà càng ngày kiến thức mà cô bé có lại càng lớn hơn, càng khổ thì sau đó, lại càng thông minh đến lóa mắt người khác.

Đại nha đầu hay Nhị nha đầu cũng như thế, nếu có thể bỏ đi cái gông xiềng từ gia đình, thì tương lai của hai đứa chắc chắn phát triển sẽ không tồi.

Từ Sương ôm cô vào ngực: “Được rồi.”

Nhìn cô thích mấy cô gái nhỏ như vậy liền biết cô muốn có một bé gái mà!

Qua đêm cuối cùng của năm cũ, mới có thể coi như là tết.

Ngày hôm sau Vương Anh dậy thật sớm, đem nhà cửa thu dọn sạch sẽ.

Không vì cái gì cả, mà vì đại đội chỉ có số lượng máy xay đá khá hạn chế, chỉ có một chiếc là được dùng công cộng.

Hôm nay lúc xay đậu phụ, có người quen hỏi Từ lão thái, Từ lão thái lại hỏi đến chỗ Vương Anh.

Vương Anh cảm thấy rất tốt, cô và Từ Sương vẫn luôn đóng cửa nhà, cũng đã hơn hai tháng.

Cùng mọi người ở đại đội tiếp xúc cũng không xấu, hơn nữa, đều là những người lần trước đến giúp đỡ xây tường, từ chối cũng không tốt.

Từ Sương cất cá đang ăn dở trong nhà đi cũng khóa phòng bếp lại, thu dọn những đồ vật còn lại, cũng quét lại phòng cho sạch sẽ.

Chẳng bao lâu sau, đã có người mang cây đậu tới.

Vương Anh vui vẻ hớn hở mà đón tiếp người đến, xếp lại chậu than ở nhà chính, để những người chờ đợi sẽ có chỗ ngồi nghỉ.

Ngô Quế Hoa cũng tới, bà ta không còn thân thiết với Lý Xuân Quyên nữa, cứ tự nhiên mà mà gần gũi với Vương Anh.

Vừa đến nơi bà ta đã hô lên: “Ai ui! Đây là con lợn gầy lúc trước sao? Mới qua bao lâu chứ, làm sao có thể béo như vậy!”

Bà ta nói như vậy đều khiến mọi người xung quanh nhìn qua, mọi người đều vây xem.

“Có phải không vậy, con lợn này béo như vậy chắc cũng hai ba mươi cân đúng không?”

“Sao lại thế, tôi xem ít nhất cũng là bốn mươi cân!”

“Vương Anh cô nuôi như nào vậy! Làm sao có thể nuôi lợn nhanh như thế!”

Vương Anh: ...

Thi thoảng lại uống nước linh tuyền, có thể không béo lên sao?

Ngô Quế Hoa hâm mộ: “Chờ đến đầu xuân, con lợn này của cô chắc cũng phải béo hơn mười cân nữa đó!”

Nhìn vào cơ thể và tinh thần của có có thể biết, con lợn này chắc chắn không nhẹ, nói không chừng so với con lợn to béo bị giết hôm trước còn béo hơn!

Khuôn mặt Vương Anh vui vẻ, đồng thời trong lòng cũng có ý định khác.

Lúc linh tuyền này của cô, có thể đem lại lợi ích cho nhà của cô, nhưng nếu có thể làm cho lợn của đại đội trở lên béo hơn, cũng rất tốt đúng không?

Đến lúc chia thịt lợn ăn tết, thì cô cũng có thể có nhiều hơn hai đao.

Người đến cũng không nhiều lắm, chỉ có năm sáu người, có người thì đang xay đậu trong sân, còn có người đang ngồi sưởi ấm bên đống lửa trong nhà chính.

Cuốn sổ một vài người ngồi nói chuyện linh tinh, họ nói liên tục không ngừng nghỉ.

Vương Anh ngồi nghe một cách thích thú, thực ra nghe một chút bát quái cũng rất tốt, cuộc sống nông thôn kiểu này còn thú hơn so với trên TV.

Vừa nghe xong cảnh mẹ chồng nàng dâu một nhà đấu đá, nội dung đã ghé sang hướng khác.

Ngô Quế Hoa hỏi Vương Anh “Tiền Cúc Hoa cho cô tiền mừng chưa?”

Vương Anh lắc đầu.

Ngô Quế Hoa vỗ tay một cái: “Tôi biết ngay mà!”

Bà ta vốn đã trướng mắt cả nhà Điền Đại Trụ từ lâu, đặc biệt là người mẹ bất công kia của hắn và người em dâu đanh đá.

“Mẹ của Điền Đại Trụ nói với mọi người bên ngoài là cô đỡ đẻ không tốt, đỡ được một đứa con gái, cũng nói là không đưa tiền cho cô.”

Thật ra Vương Anh không nhớ tới việc đòi tiền, vốn nghĩ cô chỉ đi qua giúp một chút, cũng không phải chuyên môn là đỡ đẻ. Nên không có cái ý định này.

Tối hôm qua nếu thật sự cần tiêu tiền, cũng chỉ là hai cây dược liệu thôi, nhưng mà giá cả của chúng cũng không đắt, ngày thường cô kê thuốc cho người khác cũng chỉ ba năm hào thôi.

Ngô Quế Hoa thay Vương Anh bất bình: “Cả nhà họ đều không phải người tốt gì, tôi còn nghe nói, bà đỡ ở đại đội của tôi nói cô đã vuốt lại thai vị cho Cúc Hoa mà, lại còn châm để chân cô ta có thể dùng sức. Làm lãng phí bao nhiêu kim, để cho một lớn một nhỏ hai người bình bình an an. Sao có thể không tính tiền cho cô chứ?”

Vương Anh: “Có lẽ bọn họ không nghĩ tới điều này, không đáng quan tâm đâu.”

Ngô Quế Hoa bênh vực: “Nếu không tính như vậy, thì tính cái gì chứ. Cô không quan tâm bé trai hay bé gái, đều không phải là con cháu của Điền gia của bà ta sao? Sao có thể phân ba loại bảy loại không trả tiền như vậy?”

Vương Anh duy trì nụ cười, chuyện này cô cũng không biết phải làm sao, chẳng lẽ lại đi tìm Tiền Cúc Hoa đòi tiền?

Ngô Quế Hoa: “Điền Đại Trụ là một kẻ hèn nhát, mẹ hắn lại là kẻ đến cả phân cũng muốn mang về nhà. Một đám không ra gì cả.”

Đang nói, âm thanh của Tiền Cúc Hoa truyền đến: “Vương Anh? Có ở nhà không?”

Ngô Quế Hoa đang nói xấu thì người ta đến, nhanh chóng nói với Vương Anh: “Cô đi nhanh đi, tôi nghe thấy hình như là Cúc Hoa gọi cô.”

Vương Anh lắp bắp kinh hãi, Tiền Cúc Hoa sinh khó, giờ phải đang ở cữ chứ sao lại ra khỏi nhà rồi?

Vương Anh đi ra cửa, nhìn thấy Tiền Cúc Hoa mặt trắng bệch đứng trước nhà mình, trong tay còn xách theo cả đồ vật.

Vương ANh chạy nhanh muốn đưa người vào trong nhà, Tiền Cúc Hoa nói một câu phải thở gấp ba lần: “Không cần đâu, tôi đến để đưa cho cô tiền với trứng gà thôi. Còn có cái này nữa, là khăn quàng cổ của Từ Sương nhà cô, cảm ơn cô.”

Vương Anh nhận tiền và khăn quàng cổ, đem trứng trả lại: “Cô còn đang ở cữ, trứng gà vốn đã không đủ ăn, cô cầm về ăn đi.”

Tiền Cúc Hoa vẫn khăng khăng phải cho: “Cô cầm đi! Lúc trước tôi nói chuyện không dễ nghe gì, đổi một người khác chắc là nhìn tôi chết cũng không đến đâu, cảm ơn cô đã giúp tôi.”

Vương Anh nhíu mày: “Chỉ vì cái này? Cô vẫn đang trong thời gian ở cữ, khi nào đến mà không được, nhanh lên, đi nhanh trở về nhà nghỉ đi.”

Tiền Cúc Hoa mặt mày thống khổ: “Vương Anh à, cô nói xem tôi có thể sinh con trai không?”

Vương Anh hít sâu một hơi, nhìn xung quanh không có ai nghe lén, mới nhỏ giọng nói: “Cô mang thai lần này rất khó khăn, khả năng có thai sẽ không lớn lắm. Mặc kệ là con trai hay con gái, cô cứ nuôi chúng cho tốt, về sau đều sẽ hiếu thuận với cô thôi.”

Tiền Cúc Hoa như bị hạ tối hậu thư, cả khuôn mặt đều khó nhìn.

Vương Anh nhớ tới những lời mà Trình Ngọc đã nói hôm qua, nói: “Trên lý thuyết tôi không nên nói như vậy, nhưng nhà cô thật sự cần sinh một đứa con trai sao? Chồng của cô và cô cũng không phải là người lười biếng, bọn cô cũng có thể sống một cuộc sống thật tốt mà. Nuôi lớn ba đứa con gái, hai người giữ lại một đứa giống tôi mà kén rể cũng được mà. Rõ ràng không phải không còn đường đi, cô đừng chán nản như vậy chứ.”

Tiền Cúc Hoa thống khổ vô cùng: “Mẹ chồng tôi còn có em dâu…”

Vương Anh ngắt lời: “Đó là việc của người lớn các cô phải đứng ra bảo vệ, cho dù là có con trai, thằng bé không thể thay mấy người đứng lên đối kháng với người khác.”

Tiền Cúc Hoa làm sao có thể không biết, cô ta chỉ bị chính suy nghĩ của mình đẩy đến tuyệt vọng thôi.

Vương Anh đem cô ta đẩy đi: “Những thứ này bây giờ không nghĩ đến nữa, cô trở về tính dưỡng thân thể đi đã, chờ sau khi ở cữ rồi nói sau.

Tiễn được Tiền Cúc Hoa về, Vương Anh cầm số tiền được bọc trong giấy về nhà.

Vừa mở ra cô liền sửng sốt, bên trong có sáu đồng tiền.

Cho dù ở nông thôn, thì sáu đồng tiền là rất nhiều.

Vương Anh ngơ ngác cầm tiền về nhà, khi Ngô Quốc Hoa hỏi, Vương Anh chỉ nói là Tiền Quốc Hoa đưa tiền mừng tới, không nói bao nhiêu.

Ngô Quế Hoa thở dài một hơi: “Cô ta là một người hiếu thắng, rất hiểu thắng. Lại coi mình là đối tượng cạnh tranh của chính mình. thật ra việc này phải là do chồng cô ta đứng ra. Chồng cô ta không nghe lời cô ta, lại còn bất tài! Cô ấy nên đem tính tình của mình bộc phát với chồng, dạy dỗ hắn ta cho tốt mới đúng.”

Vương Anh rất đồng tình với những lời Ngô Quế Hoa nói, nhưng cũng không hẳn như vậy, nhưng thật sự phải dạy dỗ Điền Đại Trụ.

Mẹ anh ta và em dâu lộng hành như vậy, còn không phải dựa vào chút thế lực nhỏ nhoi của Điền Đại Trụ sao, anh ta là đương gia mà không giữ được thể diện, anh ta không thể tự mình chống đỡ, mà lại còn hùa theo chèn ép vợ của cậu ta.

Một ngày xay đậu trôi qua rất nhanh, nhà Vương Anh xay cuối cùng, Từ Sương xay đậu, để lại mấy miếng bên ngoài, chờ đậu phụ đông để ăn.

Vương Anh cả người đều thể hiện khát vọng: “Em muốn ăn lẩu!”

Từ Sương đếm đếm số thức ăn còn lại: “Có thể ăn được.”

Ớt trong nhà cũng còn rất nhiều, cũng đủ làm một nồi.

Tuy nhiên đậu phụ cũng chưa đông hoàn toàn, Vương Anh vẫn chỉ tiếp tục chờ mong.

Chờ đến ngày hai mươi tám âm lịch, Vương Anh rất vui vẻ: “Đến lúc ăn lẩu rồi!”

Từ Sương đem đậu phụ đã đông đến nhà bếp, cũng chuẩn bị các loại rau dưa, ăn lẩu thì không thế ăn ở phòng chính được, Vương Anh và Từ lão thái ngồi xuống nhà bếp. Một gia đình ba người chuẩn bị có một bữa lẩu ngon.

Từ lão thái hoài niệm: “Hồi bố con còn sống, ông ấy nấu lẩu ngon lắm, khi đó toàn dùng mấy cái nồi cũ, ớt cũng nổi lên trên.”

Nồi lẩu này của Từ Sương không đủ cay, dù đã lấy tất cả ớt cay trong nhà bỏ vào nhưng vẫn không đủ.

Vương Anh cũng đã chuẩn bị xong tỏi và dầu mè, đã sẵn sàng để ăn một bữa ngon.

Kết quả nồi còn chưa kịp mở, lại xảy ra chuyện.

Người gõ cửa lần này, vẫn là đại nha đầu.

Nhưng khác với lần trước, đại nha đầu lần này đã mặc một chiếc áo bông nhỏ, không còn chật vật như lần trước, cô bé khóc lóc cầu cứu với Vương Anh.

“Chị Vương Anh, chị nhanh đi xem một chút được không! Mẹ em bị đánh đến hôn mê rồi!”

Vương Anh buông xuống đôi đũa: “Mẹ em hôn mê?”
Chương kế tiếp