Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 80: Xảy ra chuyện
Không phải đang ở cữ sao? Tại sao có thể bị đánh?

Vương Anh nhanh chân lấy thêm hòm thuốc đi theo, Từ lão thái biết có việc, cũng nói: “Các con đi đi, mẹ đi tìm Hữu Phúc.”

Tốt rồi, bây giờ đại nha đầu cũng không cần phải chạy nữa, đi theo Vương Anh là được. Vương Anh đi nhanh, Từ Sương cầm hòm thuốc, cõng đại nha đầu lên.

Vương Anh vừa đi nhanh, vừa hỏi: “Mẹ em làm sao vậy? Bị ai đánh? Bị đánh vào chỗ nào?”

Đại nha đầu sụt sịt cái mũi: “Là bà nội em bảo cha đánh, cha đánh vào đùi mẹ, mẹ em bị đánh liền ngất đi rồi.”

Vương Anh vừa kinh vừa giận: “Vì sao lại vậy?”

Tuy bình thường đại nha đầu rất hiểu chuyện cũng ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng lúc này trong mắt cũng có sự thù hận.

“Bọn họ muốn đưa hai em gái của em đi! Nói rằng tiểu nha đầu thì đưa cho người khác nuôi, còn Nhị nha đầu thì đi làm con dâu nuôi từ bé của nhà người ta!”

Khi Vương Anh đến nơi, Điền gia vẫn đang cãi cọ ồn ào, làm cho Vương Anh có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng tình cảnh ngày sinh đó lại tái hiện.

Mẹ của Điền Đại Trụ che trán lại kêu khóc: “Nhà ai con dâu lại dám đánh mẹ chồng! Tôi không sống nữa! Tôi sống để làm gì nữa, tôi sống mấy chục năm, lại bị một cái tiểu bối đánh lên mặt! Tôi không muốn sống nữa!”

Vợ của Điền Nhị Trụ ở bên cạnh, cô ta không nhảy cẫng lên như lần trước, lần này cô ta chỉ trốn vào một góc cũng không nói gì.

Đại Trụ đang đỡ vợ, thấy mẹ giả vờ như muốn nằm ra trên đất, lại để vợ xuống ra đỡ mẹ, xen lẫn vào đó à tiếng khóc của nhị nha đầu và đứa trẻ.

Điền Nhị Trụ nắm cổ tay anh trai muốn anh ta giải thích: “Anh trai, sao anh lại có thể để vợ mình đánh mẹ? Em không quan tâm, anh phải để vợ anh giải thích chuyện này cho rõ.”

Điền Đại Trụ toát mồ hôi, anh ta cầu xin em trai ình thương xót: “Cúc Hoa đã hôn mê rồi, đợi khi cô ấy tỉnh lại, anh sẽ bảo cô ấy đến gặp mẹ chúng ta quỳ xuống nhận lỗi sau.”

Điền Nhị Trụ vẫn không chịu: “Vậy anh đưa tiền cho mẹ đi khám bệnh đi! Mẹ chúng ta thân thể vốn đã không tốt rồi, còn bị con dâu đánh, như vậy không phải bệnh càng nghiêm trọng hơn sao? Đưa tiền đây!”

Điền Đại Trụ: “Tiền đều do Cúc Hoa cầm…”

Mẹ Điền Đại Trụ vừa nghe được lời này liền ai oán khóc thút thít: “Ai u ai u, tôi không sống nữa!”

Xung quanh Điền gia đã có một vòng người vây xem, tuy rằng trời bên ngoài rét buốt, nhưng vì có thể xem chút náo nhiệt vào mùa đông, hàng xóm cũng không để ý, mỗi người đều mặc áo thật dày chen chúc trước cửa.

“Mẹ Điền Đại Trụ đúng là không phải thứ tốt lành gì.”

“Tôi nghe giọng bà ta to như vậy, chắc chắn là không có bệnh gì!”

“Cuộc sống sau này của cái nhà này còn khổ dài dài!”



Khuôn mặt Vương Anh trầm xuống, Từ Sương giúp đỡ đẩy mấy người phía trước ra, Vương Anh vừa vào đến sân đã nghe thấy sự cuồng loạn của mẹ Điền Đại Trụ.

Vương Anh đứng trong sân, đại nha đầu đi theo sát bên người, vọt vào ngưỡng cửa phòng chính đỡ Tiền Cúc Hoa.

Nhìn thấy Vương Anh đến, mẹ Điền Đại Trụ chỉ thấy trước mắt tối sầm, trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng đại nha đầu là kẻ phá tiền, tại sao lại chạy nhanh như vậy!

Lần trước là cô bé chạy ra ngoài tìm Vương Anh, lần này cũng thế!

Thể nào lúc nãy không nhìn thấy cô bé đâu! Đúng là kẻ phá tiền mà, chỉ biết ném tiền của nhà ra ngoài!

Đại nha đầu và nhị nha đầu cũng không đỡ được Tiền Cúc Hoa, hai đứa trẻ cắn chặt răng, khóc nức nở nhờ Vương Anh.

“Chị Vương Anh, chị mau đến xem cho mẹ em đi mà!”

Vương Anh đi theo nhìn thấy sắc mặt của Tiền Cúc Hoa rất tệ, trong lòng lập tức chùng xuống, nhờ Từ Sương giúp đỡ đưa người vào trong phòng.

Lúc này, vợ Điền Nhị Trụ nhanh chóng chạy đến trước mặt Vương Anh.

Cô ta không nhăn mặt với Vương Anh, mà khuôn mặt lại mang theo nụ cười.

“Anh nha đầu, đây là việc nhà của chúng tôi, cô chắc là không cần quan tâm đâu đúng không? Hơn nữa, cô lúc trước đỡ đẻ cho chị dâu tôi, sinh ra một đứa con gái lại lấy sáu đồng tiền, những người như chúng tôi không trả được cái giá này của cô đâu.”

Xung quanh cũng kinh hô một trận.

“Mấy ngày trước Anh nha đầu đỡ đẻ lấy sáu đồng tiền sao?”

“Cô ấy thật sự dám lấy!”

“Này, cô ấy làm một thầy lang cũng thật nhàn, chỉ một đêm mà đã có sáu đồng tiền rồi!”

Ngô Quế Hoa đang chảy nước mũi đứng vây xem thì lại đứng về phía Vương Anh, bà ta liếc mắt những người vừa bàn tán về Vương Anh cho rằng cô lấy đắt hơn những thầy lang khác.

“Mấy người thì biết cái gì chứ! Mấy người kia là đỡ đẻ, còn cô ấy lại là cứu mạng! Nếu Vương Anh không đến xem, thì Cúc Hoa và đứa trẻ có thể không có việc gì sao! Làm sao? Hai mạng người không đáng giá sáu đồng tiền đúng không?”

Những lời nói này của Ngô Quế Hoa tuy rằng thô lỗ, nhưng lại rất có đạo lí, xung quanh có người cảm thấy bà ta nói đúng, cũng vẫn có người cảm thấy Vương Anh lấy nhiều.

“Cho dù là như vậy, cũng không đáng sáu đồng! Cô ấy cũng không có làm gì.”

“Đúng vậy, hơn nữa, nhà ai sinh con mà chả như vậy, người ta cũng đâu lấy sáu đồng đâu.”

Ngô Quế Hoa không muốn quan tâm tới mấy kẻ hồ đồ này, bà ta cũng nhìn rõ rồi. Có loại người, cho dù là nhận được lợi ích, dù có được sự giúp đỡ to lớn từ người khác, cũng sẽ không cảm tạ người khác một chút nào.

Một đại đội có thể có thầy lang biết xem bệnh đã là chuyện tốt rồi! Mấy kẻ hồ đồ này còn không biết điều nghi ngờ người ta.

Hơn nữa, Ngô Quế Hoa biết rõ trong lòng, Vương Anh sẽ không mở miệng đòi tiền, sáu đồng tiền kia hơn nửa là do Tiền Cúc Hoa tự mình đưa cho cô ấy.

Cô gái này tuy rằng cuộc sống rất khổ, miệng lưỡi cũng rất đanh đá, nhưng so với chồng và nhà chồng của mình thì còn kiên cường hơn nhiều.

Vương Anh nhìn vợ của Điền Nhị Trụ đang dùng vài câu nói để xoay chuyển tình huống, ánh mắt âm trầm như hắc thủy đang muốn trào ra.

“Tôi ở đây đấy, nếu cô có bản lĩnh thì đuổi tôi ra khỏi đây đi.”

Vợ Điền Nhị Trụ rụt cổ lùi về sau, cô ta nhìn sang chồng của mình, đe dọa nói: “Cho dù cô xem cho cô ta, thì cũng sẽ không trả tiền cho cô đâu! Cô ta chỉ đang giả vờ bất tỉnh thôi!”

Vương Anh không quan tâm cô ta, đỡ Tiền Cúc Hoa lên trên giường đất, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bắt mạch, lông mày nhanh chóng nhíu lại.

Thân thể của Tiền Cúc Hoa thật sự rất kém, thậm chị so với khi cô ta sinh non còn kém hơn.

Vết thương ở chân còn chưa lành, dinh dưỡng lại thiếu thốn không đủ để bồi bổ, cảm xúc cũng rất kém, lại còn suy nghĩ nhiều…

Đại nha đầu khóc nhìn Vương Anh, coi Vương Anh thành một tiên nữ cứu mạng.

Vương Anh đầu tiên châm cứu, sau đó lại nói với đại nha đầu: “Mẹ em sẽ không có việc gì đâu, đại nha đầu đừng khóc nữa. Em ra ôm em gái nhỏ của em ra đấy, chị cũng xem cho con bé một chút.”

Đại nha đầu nghe lời mang em gái nhỏ đang nằm trên giường đất đã khóc đến khàn giọng tới, Vương Anh vừa thấy lại càng lo lắng hơn.

Người lớn thân thể đã không tốt, thì đứa nhỏ sinh non sức khỏe lại càng yếu.

Chắc Tiền Cúc Hoa không đủ sữa, trên mặt bé gái nhỏ vẫn còn vòng vọt, nên bệnh vàng da vẫn chưa tốt lên chút nào, khi ấn vào làn da đứa bé sẽ tạo thành một cái lỗ, có thể thấy mấy ngày nay không được ăn no.

Vương Anh hỏi đại nha đầu: “Mấy ngày nay bé con này ăn cái gì?”

Đại nha đầu cắn môi dưới: “Sữa của mẹ em không đủ, nên chỉ có thể cho em ấy uống nước cơm.”

Chỉ mỗi nước cơm làm sao mà đủ được!

Vương Anh suy nghĩ, chờ chút nữa Điền Hữu Phúc tới, xin cho đứa nhỏ này một chút, để Điền Hữu Phúc viết tờ giấy, xem có thể cho Tiền Cúc Hoa một ít phiếu sữa bột hay không, người lớn không đủ dinh dưỡng, thì lao sao có thể nuôi sống được đứa bé chứ!

Đặc biệt là đứa trẻ sinh non như này.

Vừa nghĩ đến đây, Tiền Cúc Hoa đã tỉnh lại.

Vương Anh ấn người cô ta xuống giường đất: “Đừng nhúc nhích, bây giờ cô cứ nằm đi, đường huyết của cô quá thấy, nếu đứng lên sẽ lại ngất đi.”

Tiền Cúc Hoa cả người đã trống rỗng như một con rồi, cô ta không nói lời nào, cũng không biểu tình, chỉ ngồi trên giường đất, như thể đã sớm chết đi, chỉ còn lại cái xác không hồn.

Vương anh không biết phải nói gì, nhưng tiếng khóc của nhị nha đầu đã đánh thức Tiền Cúc Hoa.

Nhị nha đầu kêu khóc muốn lao vào trong lòng ngực của mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con mà! Con không muốn đi đến nhà người khác đâu! Con chỉ muốn đi theo mẹ thôi!”

Nhị nha đầu biết rằng mẹ cô bé không quá tốt với cô bé, nhưng làm sao cô bé có thể đi đến nhà người khác chứ, cô bé không muốn đi đâu cả! Cô bé chỉ muốn ở bên mẹ mình.

Đại nha đầu cũng ôm đứa bé rúc vào người mẹ, trong mắt Tiền Cúc Hoa chậm rãi rơi ra một giọt nước mắt.

Một giọt nước mắt này dường như thể hiện tất cả những cực khổ mà cô ta phải gánh lấy, khiến cô ta không thể rơi được một giọt nước mắt nào nữa.

Vương Anh đắp lại chăn: “Cô đừng quá nản lòng, cô còn ba đứa con gái nữa…”

Tiền Cúc Hoa lộ ra nụ cười còn khó nhìn hơn so với khóc: “Tôi biết chứ.”

Nếu không phải vì ba đứa con gái của mình, cô ta đã sớm từ bỏ tất cả rồi, dù sao sống ở trên đời cũng không được hưởng phúc, nên cũng không quá tin tưởng vào tương lai phía trước.

Từ Sương canh giữ ở cửa, mẹ của Điền Đại Trụ và vợ của Điền Nhị Trụ muốn xông vào, cũng bị Từ Sương cản lại.

Mẹ Điền Đại Trụ kêu con trai cả, Điền Đại Trụ đau đầu đi về căn phòng, cũng bị Từ Sương cản lại.

Điền đại Trụ có chút kinh ngạc: “Đây là nhà của tôi.”

Đáy mắt Từ Sương lộ rõ vẻ chán ghét: “Anh không phải đi theo mẹ anh sao? Còn muốn vào đây làm gì?”

Trên mặt Điền Đại Trụ có chút tức giận: “Tôi vào xem Cúc Hoa đã tỉnh chưa.”

Nếu Tiền Cúc Hoa đã tỉnh, thì phải nhanh chóng lấy tiền đưa cho mẹ và em trai nữa!

Ngô Quế Hoa cũng không nhìn được nữa, bà ta ở bên cạnh nói to: “Điền Đại Trụ, anh có phải là đàn ông không! Vợ và con cũng không ngăn được sự ngu dốt của anh! Nếu anh đã quan tâm mẹ anh như thế, thì anh cưới vợ sinh con làm cái gì chứ? Anh không phải nên sống với mẹ anh cả đời sao!”

Vợ Điền Nhị Trụ to giọng muốn cãi nhau với Ngô Quế Hoa: “Bà quản chuyện này làm cái gì! Bà làm bậy gì ở đây vậy! Đây là việc nhà của chúng tôi, bà đứng đây nói ra nói vào làm gì!”
Chương kế tiếp