Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 81
Ngô Quế Hoa khi cãi nhau với người khác cũng chưa bao giờ thua, nghe thấy vợ Điền Nhị Trị nhảy ra nói như vậy, bà ta lập tức kéo cả nhà Điền Nhị Trụ mà chửi: “Cả nhà toàn là bọn đỉa! Bản thân không biết cố gắng, chỉ nhìn chằm chằm vào nhà anh trai muốn người ta tuyệt hậu! Lương tâm tấm lòng gì đó của mấy người đều bị chó ăn rồi, sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng thôi! Còn Điền Nhị Trụ nữa chỉ biết rúc sau lưng vợ thôi, đúng là đồ hèn hạ!”

Hai bên người chửi người mắng, càng ngày mắng càng thô tục, mẹ Điền Đại Trụ cũng muốn nhận thua, vừa mắng lại vừa cấu véo.

Lúc này nghe thấy có người kêu lên: “Đại đội trưởng đến rồi!”

Điền Hữu Phúc bao thuốc lá trên tay, ông cũng mệt rồi!

Mới qua có mấy ngày, ông lại thấy cả nhà Điền Đại Trụ thật sự rất muốn hỏi một câu.

Tại sao lại là mấy người nữa vậy!

Điền Hữu Phúc cảm thấy bản thân là người mệnh khổ, năm nay không cần phàn nàn quá nhiều về phí đại đội, nhưng những việc linh tinh trong đại đội lại không hề ít chút nào!

Điền Hữu Phúc thật sự cảm thấy, bản thân nên nhanh chóng đi tìm một chủ nhiệm hội phụ nữ rồi.

Cái cuộc sống quỷ quái này ông thật sự không chịu được nữa rồi!

Khi Tiền Cúc Hoa sinh con, ông với tư cách một nam cán bộ đã phải chạy qua chạy lại rất nhiều lần rồi!

“Cãi nhau cái gì! Ngô Quế Hoa, bà có chuyện gì thế! Còn có bà nữa, tại sao lại là nhà mấy người nữa vậy! Nhà bà lại làm cái gì thất đức thế?”

Mẹ Điền Đại Trụ không phục, bà ta thì làm sao? Dựa vào cái gì lại nói bà ta thất đức?

Còn Ngô Quế Hoa thì bĩu môi: “Tôi đây chỉ là gặp chuyện bất bình thôi!”

“Được rồi, được rồi, còn muốn tôi cho bà môt đao sao? Đi về đi!”

Điền Hữu Phúc đuổi hết những người đang vây xem đi, đóng cửa lại hỏi: “Nói tôi nghe xem, lần này lại làm sao nữa?”

Vợ Điền Nhị Trụ tròng mắt xoay chuyển: “Không phải việc lớn gì, chỉ là việc trong nhà thôi. Do chị dâu tôi tính tình không tốt, cho nên đã đánh mẹ chồng, vì vậy mới loạn thành như vậy.”

Mẹ Điền Đại Trụ lập tức ai u ai u kêu to: “Hữu Phúc, ông mau đến xem, ông nhìn Cúc Hoa đánh tôi này! Bên này đều đã xanh cả một cục! Cô ta đã như vậy rồi, có nên để cô ta đi xét duyệt một đợt không? Tôi nghe nói ở các công xã khác đều có loại xét duyệt này đó.”

Trán Điền Hữu Phúc không khỏi giật giật, những công xã khác xét duyệt, vì bọn họ có chỉ tiêu của địa phương, cho nên mới đem cọp mẹ và trộm đi xét duyệt, đại đội bọn họ nghèo đến không còn một xu dính túi, thì có mấy tên trộm chứ, mấy người có lý lịch không trong sạch hay mấy kẻ vô dụng, nếu muốn xét thì phải xét mấy người như vậy, bọn họ tại sao lại muốn đưa Tiền Cúc Hoa đi xét duyệt chứ? Xét một người phụ nữ đang ở cữ, chẳng lẽ sẽ thể hiện sự được anh minh công bằng của ông sao?

Mẹ Điền Đại Trụ vén tóc để Điền Hữu Phúc xem chỗ xanh tím trên đầu mình, cảm thấy bản thân vô cùng bị xúc phạm.

Lúc này, cửa phòng được mở ra.

Tiền Cúc Hoa được Vương Anh đỡ đi ra, trên mặt của Tiền Cúc Hoa còn mang theo nụ cười lạnh: “Bà chỉ nói tôi đánh bà, tại sao bà lại không nói mẹ chồng nàng dâu hai người định làm gì chứ?”

Lời này vừa nói ra, liền lộ ra vợ Điền Nhị Trụ nói dối, nhưng mẹ của Điền Đại Trụ vẫn coi đó là điều đương nhiên.

“Tôi nói cái gì? Nói cái gì cơ? Tôi nó sức khỏe tôi không tốt, bảo Đại Trụ cho chút tiền để khám bệnh, cô có tiền cho Vương Anh sáu đồng, thế mà cô không có tiền để hiếu kính bà già như tôi sao?”

Tiền Cúc Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đưa sáu đồng tiền thì làm sao? Tôi lấy tiền của mấy người sao? Tiền tôi tự kiếm được, tôi muốn cho ai bao nhiêu chả được! Hơn nữa, bà có dam giải thích rõ ràng với đại đội trưởng, rằng bà bảo Đại Trụ nói gì với tôi không hả?”

Mẹ Điền Đại trụ nuốt ngụm nước bọt, lại cứng cổ cái lại: “Tôi nói gì sai sao? Tôi không phải chỉ nói, nhà cô có ba đứa con gái, nếu không muốn nhiều như vậy, nhà tôi có một họ hàng xa muốn nuôi một cô con gái, kêu cô đưa nhị nha đầu sang đó sao? Tôi còn không phải vì tốt cho cô sao? Cô nhìn lại cô xem, nếu sau này cô không thể làm việc trên đồng nữa, cháu trai của tôi cũng không làm. Ba đứa nhà cô cô nuôi nổi sao?”

Tiền Cúc Hoa tức giận: “Còn đứa nhỏ thì sao? Bà có nói với Đại Trụ, bảo anh trở về đem đứa nhỏ ném ra sau núi không?”

Vương Anh cũng chấn kinh rồi, cô nhìn về phía mẹ Điền Đại Trụ.

Mẹ Điền Đại Trụ hạ giọng xuống: “Tôi chưa từng nói!”

Tiền Cúc Hoa: “Bà có nói! Bà kêu Đại Trụ trở về đòi tiền, tôi nói trong nhà chỉ còn bảy đồng tiền, chính bà bảo Đại Trụ nghĩ cách, nói đưa nhị nha đầu nhà tôi làm con dâu nuôi từ bé nhà người ta, cái nhà bà nói là thân thích kia, trong nhà có một đứa con trai ngốc mười mấy tuổi, đưa nhị nha đầu qua đó nuôi mười năm thì cưới làm vợ! Còn nói tiểu nha đầu sinh vào tháng thứ bảy, có nuôi cũng không sống nổi, nhân lúc còn sớm mà ném ra sau núi, cũng tiết kiệm lương thực hơn!”

Điền Hữu Phúc cũng nhíu mày, trước khi đất nước được thành lập, người trong thôn thật sự thường xuyên ném bé gái ra sau núi, nhưng sau khi thành lập đất nước thì không cho phép điều đó nữa. Đặc biệt là sau khi ông tiếp quản, loại tình huống này càng không được cho phép.

Tuy rằng đại đội khác không nghiêm túc quản những người như vậy, nhưng đại đội của họ thì không như vậy.

Điền Hữu Phúc: “Lời này là ý của ai? Tôi đã nói trước đó là việc này không được cho phép rồi cơ mà? Trong thôn chúng ta trước kia có người vất bé gái, hiện tại có bao nhiêu người không cưới nổi vợ chứ? Hơn nữa, chủ tịch nước đã nói rồi phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời! Mấy người đây là muốn chống đối chủ tịch nước đúng không?”

Mẹ Điền Đại Trụ ấp úng không nói gì, trong lòng bà ta còn cảm thấy tủi thân. Sinh con trai, con gái không phải đều là con cháu nhà mình sao? Tại sao muốn xử lý chúng như nào mà nhà nước còn quản chứ?

Lại còn phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời cái gì chứ, phụ nữ gánh nửa bầu trời cũng vô dụng mà một nửa bầu trời thì có thể làm gì chứ? Đàn ông mới có thể giữ được bầu trời!

Tiền Cúc Hoa: “Tôi nói với bà, bà không thèm nghe, lại còn gọi Đại Trụ ôm tiểu nha đầu đi nữa… Dù tôi đánh bà một bàn tay, nhưng bà cũng đã kêu Đại Trụ đánh vào chân tôi rồi còn gì…”

Nhắc đến cái này, mẹ Điền Đại Trụ lập tức nhảy dựng lên: “Tôi đánh cô thì có gì sai chứ? Nếu Đại Trụ đánh cô cũng là do cô đáng đời! ai bảo cô không đẻ được con trai chứ! Người cô nhìn những đại đội khác xem, có nhà ai sinh con gái mà không bị đánh không? Cô bị đánh là đáng, nếu cô sinh được một đứa con trai tôi nhất định sẽ không gọi Đại Trụ đánh cô đâu! Nhưng cô lại đánh người già, cô đúng là không phải thứ tốt đẹp gì!”

Nhị nha đầu lao tới: “Bà mới không phải thứ gì tốt đẹp! Bà mới đáng bị đánh! Bà đúng là bà già khó ưa!”

Điền Đại Trụ nghe vậy đôi lông mày liền dựng thẳng lên: “Nhị nha đầu! Mày nói cái gì đấy! Đó là bà nội của mày đấy!”

“Tôi mới không cần bà nội như vậy! Tôi cũng không cần ông nữa! Ông là người xấu, ông và bà nội là một đám! Mấy người đều bắt nạt chúng tôi ô ô ô…”

Điền Đại Trụ thật sự rất tức giận, giơ tay hướng về phía nhị nha đầu, anh ta không đánh được vợ, chẳng nhẽ lại không đánh được con gái sao? Đứa con gái chết tiệt này đúng là một đứa phí tiền, mẹ anh ta nói đúng là không sai, một đứa như vậy giữ lại trong nhà làm gì chứ, đáng nhẽ nên sớm đưa nó đi.

Nói không chừng trong nhà không có con trai là do âm khí quá nặng, có quá nhiều con gái, mới không đẻ được đứa con trai nào.

Mặt Điền Đại Trụ dữ tợn, nhưng vừa đi được một nửa đã bị người khác ấn nằm sấp xuống.

Từ Sương không chỉ ấn anh ta nằm xuống, mà còn tiện chân đá một cái vào trên đùi Điền Đại Trụ, khiến anh ta ngao ngao kêu đau.

Mẹ Điền Đại Trụ vỗ đùi: “Phản rồi phản rồi! Cô còn dám đánh chồng cô sao!”

Tiền Cúc Hoa nhìn thoáng qua người đàn ông nằm trên nền tuyết, còn có người mẹ chống muốn ăn tươi nuốt sống cô ta. Cuối cùng nắm chặt tay Vương Anh sau đó nói: “Đại đội trưởng, tôi không muốn ở chung với Điền Đại Trụ nữa.”

Điền Đại Trụ ngã trên nền tuyết ngây ra, những người xung quanh trừ bỏ Từ Sương và Vương Anh tất cả đều ngây ra.

Ý gì?

Cái gì mà không ở chung với chồng nữa?

Điền Hữu Phúc cay mày giống như có thể kẹp chết con ruồi: “Cô nghĩ kỹ chưa?”

Tiền Cúc Hoa hít sâu một hơi: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không ở cùng với hắn nữa!”

Điền Đại Trụ lẩm bẩm một tiếng: “Cúc Hoa”, sau đó cũng không phát ra âm thanh gì nữa.

Mẹ Điền Đại Trụ gõ gậy gỗ xuống rất cả người đều run rẩy: “Cô giỏi rồi, cô chỉ là một cái giày rách thôi! Cô còn dám nói như vậy sao! Đại Trụ! Còn ngây ra đó làm gì! Nhanh ra đánh để cô ta tỉnh lại đi!”

Tiền Cúc Hoa: “Đến đây đi, anh tới đánh đi. Hôm nay anh đã đánh chết tôi rồi, tôi sẽ không ở với anh nữa!”

Tiền Cúc Hoa đã dốc toàn lực rồi, vừa nãy khi Điền Hữu Phúc tới, Vương Anh đã khuyên cô ta ở trong phòng, cô ta suy đi nghĩ lại, cũng cảm thấy Vương Anh nói rất đúng.

Cô ta đã không thể sinh con được nữa, mang theo ba đứa con gái, lại phải sống cùng một người chồng yếu mềm, cuộc sống sau này chỉ cần nghĩ tới cũng sẽ cảm thấy vô vọng.

Mẹ chồng lần này không thể lấy được hai đứa con gái của mình, thì về sau dù sớm hay muộn cũng sẽ ép chồng để đạt được những gì bà ta muốn thôi.

Tiền Cúc Hoa trong lòng rõ ràng, mẹ chồng và em dâu đều muốn đưa hai đứa con gái nhỏ của cô ta ra ngoài, chỉ giữ lại đại nha đầu để làm việc nhà thôi, chờ đến khi đại nha đầu trưởng thành, người mà bọn họ muốn đại nha đầu gả sang chắc chắn không phải là người tốt lành gì.

Nếu không phải người què thì chính là tên ngốc, đem cô bé để đổi lấy tiền, thì tiền đó vẫn sẽ là của nhà Điền Nhị Trụ.

Cuộc sống của Tiền Cúc Hoa có thể khổ, nhưng cô ta không phải loại người sẽ bán con gái mình. Dù cô ta có đối xử không tốt với con gái mình, nhưng sẽ không phải loại người có thể bán con để lấy tiền tiêu.

Cô ta cũng biết rõ, nếu bản thân còn sống ở bên Điền Đại Trụ, thì sẽ chỉ bị người ta bắt nạt thôi.

Không chỉ như vậy Điền Đại Trụ còn muốn giúp người khác bắt nạt vợ mình.

Cuộc sống như vậy thì có gì để nuối tiếc sao?

Không bằng bỏ đi, cô ta sẽ mang theo con gái mà sống qua ngày, nếu chết đói thì là do mệnh yểu, nếu không đói chết thì sống được ngày nào hay ngày đấy.
Chương kế tiếp